[Dịch]Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 130 : Cuộc đời khốn khổ




Hoàng đến thế giới này một cách hoàn toàn tình cờ, hắn vốn không có một chút tham vọng gì về quyền lực hay tiền bạc, cũng như chẳng theo đuổi thứ gì quá to tát mà chỉ muốn yên phận sống qua ngày là đủ. Mọi thứ mà Hoàng làm từ trước tới giờ đều là do cực chẳng đã hoặc không còn lựa chọn nào khác, nhưng khi đồng ý với Iris về việc giúp đỡ người Khala, hắn có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng mình hình như đang phạm sai lầm, một sai lầm mà không thể nào sửa đổi được.

Có điều tình thế hiện tại không Hoàng nhiều lựa chọn cho lắm, nhất là khi tính mạng bản thân có khả năng bị đe dọa nghiêm trọng, mặc dù hắn cũng chả biết mình sẽ phải làm gì để có thể giúp đỡ Iris. Nhưng Hoàng không phải là con người dễ nản chí, bất kể là mọi việc có điên khùng tới đâu đi chăng nữa thì “có lẽ” vẫn sẽ đường giải quyết, vì thế hắn nghiến răng kèn kẹt và bắt đầu ra lệnh cho Iris:

- Cô có người thân hay bạn bè nào có thể tin tưởng được không, ý tôi là ở cỡ có thể giao tính mạng cho nhau ấy?

Thông thường thì câu hỏi này khá khó, vì ai cũng có bạn bè nhưng bảo ở mức như Hoàng nói thì thật sự được mấy mống, nhưng Iris lại trả lời cực nhanh, gần như là chả cần suy nghĩ gì cả:

- Có, việc này tôi có thể bảo đảm với anh.

Do tính chất cộng đồng của người Khala toàn những đứa trẻ bị bỏ rơi, nên chúng có mối liên kết với nhau rất lớn, đặc biệt nếu được nuôi dưỡng cùng nhau từ nhỏ. Tình thân của bọn họ thậm chí đã vượt ngoài ranh giới sống chết, nó giống như một đức tin còn hơn cả tôn giáo, do đó dù có vùi dập thế nào chăng nữa người Khala cũng không bao giờ phản đội đồng bào của mình.

Hoàng tất nhiên không biết và cũng không cần quan tâm việc này, sau khi có được câu trả lời thì hắn nói tiếp:

- Tốt, việc đầu tiên cô cần làm là trở về nhà, sau đó là nói hết cái bí mật việc đám người Sax muốn làm gì cho những người mà cô tin tưởng nhất ấy.

Thông qua cuộc nói chuyện hồi nãy, Hoàng biết là ngoại trừ vài trưởng lão thì không ai biết Iris rời khỏi làng để đi khám phá thế giới, mà chỉ nghĩ rằng cô ta đi vào trong núi luyện tập. Bản thân Iris cũng thi thoảng quay trở lại để tránh nghi ngờ, vì thế mà hơn hai năm qua mọi việc đều kín như bưng. Tuy vậy Iris cũng chưa hiểu lắm ý của Hoàng, đang tính hỏi thì bị hắn cắt lời luôn:

- Sau khi báo cho những người đó thì hãy bảo họ tản ra hoặc trốn đi cũng được, tôi cần cô gặp những trưởng làng Khala và cho họ biết ý định chống đối với người Sax. Trong trường hợp có ai đó phản đối hay muốn bị miệng cô, hãy đe dọa họ rằng việc này sẽ bung bét ra với những người thân của cô còn ở bên ngoài.

Mục đích của Hoàng là ép cho cao tầng Khala bằng mọi giá phải chấp nhận việc chiến đấu với người Sax, dù sao thì sức lực của một cộng đồng vẫn là thứ quyết định tất cả. Tất nhiên Hoàng không ngu tới mức bảo Iris cứ tuồn tuột nói béng ra như vậy, mà hắn có kế hoạch khác:

- Tôi không cần biết cô làm cách nào, đe dọa cũng được mà khủng bố cũng được, nhất định phải ép được đám trưởng lão đó đồng ý. Bước tiếp theo là bảo họ chọn ra năm tới mười người ưu tú nhất trong đám thanh niên, đây sẽ là nòng cốt chính trong tương lai đấy.

Với khả năng và trí thông minh của người Khala, sẽ thật sự là lãng phí nếu không tận dụng, hơn nữa việc giúp đỡ một dân tộc mà không có sự giúp đỡ từ tầng lớp tinh hoa của nó thì có là bị thần kinh. Vấn đề là không thể nào công bố bí mật này ra rộng rãi, vì như thế chả khác gì bảo người Sax đi tới giết sạch dân Khala đi cho nhanh, vì thế Hoàng mới phải chỉ cách đi đường vòng như vậy cho Iris.

Tiếp theo đó Hoàng giải thích sơ qua các tiêu chuẩn của mình về việc chọn lựa nhân tài, tuyệt đối trung thành với dân tộc là cái không phải nói, nhưng những người này còn phải có nguyên lực, trí tuệ cũng như khả năng về nhiều mặt chứ không chỉ gói gọn trong võ thuật, vì đôi lúc vũ lực không phải là con đường duy nhất để giải quyết vấn đề.

Iris là người thông minh, những vấn đề mà Hoàng nói cô ta hiểu rất nhanh mà không cần phải hỏi lại nhiều. Hoàng rất nhanh lấy ra một tờ giấy rồi ngoáy bút ầm ầm lên đó rồi đóng con dấu riêng đặc biệt của mình lên, hắn đưa nó cho Iris rồi nói:

- Sau khi làm xong những thứ tôi nói ở trên, hãy cầm bức thư này tới gặp thành chủ Khadas của thành Roc, ông ta sẽ giúp đỡ cho cô.

Trên thực tế thì Khadas là người duy nhất đủ quyền lực mà Hoàng có thể nhờ vả vào lúc này, thực tế thì trong thư hắn không nói rõ mục đích của Iris, mà chỉ đơn giản nhờ Khadas sắp xếp cho họ công việc nặng nhọc nguy hiểm nhất mà ông ta kiếm được. Hoàng muốn đẩy nhanh tối đa tốc độ thăng tiến của đám thanh niên Khala, hơn nữa nhờ Khadas mấy việc như vậy là vừa đủ để không lộ chuyện, vì dù sao hắn cũng chưa tới mức hoàn toàn tin tưởng lão già thành chủ cáo già này.

Hoàng và Iris sau đó tiếp tục bàn bạc với nhau về những chi tiết cụ thể, một vấn đề may mắn là tiền bạc có lẽ không thành vấn đề vì dân Khala tích trữ được khá nhiều tài nguyên, nếu cần thì đem chúng đi bán là mọi việc sẽ giải quyết hết. Hoàng rất muốn theo Iris đi về để có thể tự tay làm việc, nhưng hắn cần ở lại thủ đô để tìm kiếm cơ hội, chứ đâm đầu vào cái chỗ khỉ ho cò gáy như thành Roc thì đúng là mù tịt.

Sau hơn hai tiếng bàn bạc, cuối cùng kế hoạch mà Hoàng vạch ra cho Iris cũng sơ bộ hoàn thành, việc tiếp theo chỉ là xem nó sẽ được thực hiện thế nào mà thôi. Do thời gian gấp gáp nên Iris cũng không thể ở lại thủ đô lâu, cô ta chào từ biệt Hoàng rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc lên đường, tuy vậy trước khi chia tay Iris vẫn quay sang hắn cúi đầu cực thấp rồi nói:

- Xin lỗi, vốn dĩ tôi cũng không muốn lôi anh vào chuyện này, nhưng mà...

Iris không nói câu này còn đỡ, cô ta vừa dứt lời thì cứ như chạm vào cục nhọt trên mông của Hoàng, khiến hắn điên tiết rít lên như lợn bị cắt tiết:

- Cút... cút nhanh và ngay đi làm việc, cút ngay lập tức cho tôi.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Iris đúng là chẳng đem lại gì ngoài nỗi khiếp đảm với Hoàng, khi tự nhiên lại bị tròng thêm một cái gông tổ bố lên cổ. Tuy nói hai năm cũng không phải thời gian ngắn, nhưng hiện tại thì có đánh chết Hoàng cũng không nghĩ ra cách nào có thể giúp được dân Khala cả. Cả kiến thức lẫn vốn sống của bản thân tại thế giới này quá ít, chưa kể Hoàng cũng không thông minh tới mức có thể làm cách mạng lật đổ chính quyền như mấy vĩ nhân trong lịch sử được, do đó mà hắn có cảm giác như mình vừa tự tay ký vào án tử vậy.

Mang theo tâm trạng nặng nề đó quay trở lại học việc, Hoàng thậm chí còn chả thèm đi kiểm tra việc luyện tập của Beck, mà chết chìm trong suy nghĩ suốt đêm đến mất ngủ. Đến sáng hôm sau hắn bỗng nhiên ngộ ra cái gì đó, tức tốc từ lôi đầu cả Ethas lẫn Beck lại cùng một chỗ rồi lên giọng:

- Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tham gia vào giải đấu trung cấp sắp tới của khoa Võ luận.

Hoàng thổ ra câu này với một thái độ nghiêm túc đáng sợ, đến nỗi làm Beck và Ethas có cảm giác nếu như họ dám liên tiếng phản đối là sẽ bị đánh chết tươi ngay tắp lự. Nhưng chuyện này không đùa được, vì tham gia một giải đấu luôn có ảnh hưởng lớn tới học viên, nhất là việc đi thách thức đám đàn anh ở trên nữa.

Như đã nói, do cơ chế đặc thù nên khoa Võ luận không kiểm tra học viên như bình thường mà luôn để họ thách đấu lẫn nhau rồi qua đó chấm điểm theo kỳ. Vấn đề nảy sinh ở đây là khi bạn để cho một đám thanh niên máu nóng luôn ở chung một chỗ, hơn nữa chúng lại có khả năng lao vào nhau bất kỳ lúc nào, thì kết quả luôn là rất xấu.

Khoa Võ luận cực kỳ đề cao việc cá nhân tài giỏi vượt trội tất cả, thành ra việc xích mích giữa một hoặc nhiều học viên với nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa, vậy cách nào để xử lý nhanh nhất khi chưa tới dịp thách đấu thường kỳ, còn lên võ đài theo truyền thống đế quốc thì quá phiền phức? Giải pháp đặt ra ở đây là các giáo sư khoa Võ luận cho phép học viên của mình tự tổ chức giải đấu riêng, với luật lệ và phần thưởng do họ làm chủ (tất nhiên vẫn phải theo khuôn khổ của học viện).

Các giải đấu tự phát này có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào trong năm, bảo đảm cho học viên có đầy đủ cơ hội thi thố hoặc đập bẹp đầu lẫn nhau một cách hợp lý nhất, mặc dù vậy nó không được tính vào điểm đánh giá của khoa, đơn thuần chỉ là cách bọn thanh niên chứng tỏ cái tôi của mình mà thôi. Việc này dần trở thành truyền thống của khoa Võ luận, nó phát triển thành hệ thống lớn và vững chắc, có những quy tắc ngầm riêng để mọi người tuân theo nếu muốn tham gia.

Giải đấu trung cấp mà Hoàng nói cũng là một kiểu tự phát như vậy, nhưng nó chỉ dành cho những học viên đã tham gia học viên ít nhất hai năm trở lên, cũng như cấp độ tối đa tại đây không được vượt quá cấp bảy. Nó giống như một nơi đánh giá và xếp hạng tạm thời trước kỳ thi chính thức vậy, tất cả các nhân tài sinh ra từ khoa Võ luận đều từng vô địch giải đấu này, nên đạt thứ hạng cao tại đây là vinh dự rất lớn cho bất kỳ học viên nào.

Nếu xét về tiêu chí đầu vào thì Beck thậm chí còn chưa đủ tư cách tham gia vòng gửi xe, vì cậu ta là mới gia nhập khoa Võ luận có vài tháng. Khi Beck dè dặt đem chuyện này ra hỏi, cộng thêm vụ nguyên lực phải là cấp sáu thì Hoàng gạt đi ngay tức khắc:

- Đừng lo, đấy chỉ là quy định mọi người tự hiểu với nhau thôi, đâu phải chính thức mà sợ, chẳng có cái luật nào trong học viện cấm người mới không được tham gia cả.

Cách nói của Hoàng cơ bản không sai, nhưng nó hoàn toàn là nhảm nhí vì thứ nhất không có ai khốn nạn vô sỉ đến thế, thứ hai quan trọng hơn là giải đấu này dành cho các học viên có nguyên lực từ cấp sáu đổ lên, bọn lính mới tò te tham gia vào chỉ tổ ăn đòn chứ chả có tác dụng gì.

Nhưng những thứ này hoàng toàn chẳng có nghĩa lý gì với Hoàng, hắn bình thường mặt vốn đã vừa cứng vừa dày như thép nguội, chưa kể với thời hạn hai năm của Iris thì đừng nói là không biết nhục, mà kể cả có phải biến thành ác nhân ăn thịt người cả xương hắn cũng bất chấp hết. Hoàng nhận thấy vẻ mặt do dự của Beck, thành ra lấy thế đứng thẳng lên, sau đó rống họng xuống nói như hét:

- Phàm đã là thanh niên thì phải có khát vọng, cậu không muốn là một thằng nhãi vô dụng suốt đời theo sau đít người khác chứ. Học viên mới thì sao mà học viên cũ thì sao, chúng ta là những người có não chứ không phải lũ khỉ đột đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Tôi đã giúp cho cậu chiến thắng được bọn chúng ở sàn đấu tập, thì có lên đánh chính thức cũng thế mà thôi, tin tưởng vào bản thân nhiều vào, chúng ta sẽ đập chết hết lũ đầu bò này và làm cho cậu nổi nhất cái khoa Võ luận luôn.

Hoàng nói rất dài rất hay, cực kỳ hào hùng và sặc mùi sức mạnh tinh thần trong các loại truyện dành cho thiếu nên, khiến cho Beck và Ethas ngồi phía dưới nghe đến chóng mặt hoa mắt, có cảm giác như thằng này đã chắc ăn một tay dọn sạch hết cả khoa Võ luận cũng nên. Hai người quên mất béng rằng vốn thời gian Beck được Hoàng huấn luyện vốn dĩ chưa đầy một tháng, thậm chí còn đang phải làm quen với vũ khí mới được cải tiến, như thế thì lấy cái tài thánh thần gì ra mà đòi vào một giải đấu toàn người mạnh hơn mình hẳn một cấp được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.