[Dịch]Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 8 : Ấm áp (1)




Tôi ba chân bốn cẳng đứng lên, nhanh chóng lùi về bên cạnh Đông Liên. Vừa lấy lại bình tĩnh, đột nhiên phát hiện tay của Bát gia vẫn còn duỗi ra, tôi kinh sợ, phản ứng kịp thời nhưng lại khiến Bát gia mất thể diện. Cảm thấy đầu "Ong" một tiếng, theo ý thức nhìn Bát a ca, hắn thản nhiên, từ từ thu tay về.

Mặt tôi trở nên tái mét vì sợ, nhưng hắn lại mỉm cười với tôi, có ý an ủi. Tôi thả lỏng cơ mặt, điềm đạm cung kính cúi đầu, vừa hợp ý lại càng thêm cảnh giác, Bát gia này tôi trêu chọc không nổi a, cũng vạn lần không muốn trêu chọc. Mặc kệ ra sao, không phải tôi lựa chọn bên Thập Tam a ca sao? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ tôi coi như là bên phe Tứ gia sao? Ha ha. . . . . . Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, âm thầm cười trộm.

"Hừ!" Một tiếng thản nhiên rõ ràng truyền đến, tôi sửng sốt, giương mắt nhìn lên. Lúc này mới thấy, một thiếu niên đang đứng phía sau Bát gia, dáng người cao gầy, màu da ngăm đen, mũi thon gọn, mắt sáng như mắt chim ưng, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt âm trầm nhìn tôi. Tôi không khỏi sợ run cả người, tiềm thức đã đoán được hắn là ai."Nô tỳ thỉnh an Bát a ca Cửu a ca, Gia cát tường." Đông Liên đã đi tới hành lễ, tôi cũng vội hành lễ theo, quả không ngoài dự liệu của tôi, Cửu a ca Dận Đường này bụng dạ nham hiểm, không thể không đề phòng. Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn tôi rất không có thiện cảm nha. Ôi! Tôi rũ mắt xuống che dấu nụ cười khổ, tôi vừa đắc tội hắn sao? Thật sự không phân biệt được, cũng chỉ có thể đoán ý đồ của bọn họ.

"Minh Vy cô nương." Tiếng nói của Bát gia truyền đến, tôi sửng sốt, vội cúi người xuống: "Xin Bát gia gọi thẳng tên nô tỳ là được, ‘ cô nương ’ hai chữ này, nô tỳ vạn lần không đảm đương nổi ."

"Ha ha." Bát gia cười nhạt đi tới, "Ngươi là người bên cạnh nương nương, là người có tài, nên gọi như thế." Tôi cười nhạt: "Bát gia nói đùa, đều là nô tỳ, tuân thủ bổn phận là được, không có gì khác cả." Bát gia sửng sốt, liền cẩn thận đánh giá tôi, tôi chỉ lẳng lặng đứng một bên, tùy hắn soi mói.

Đông Liên có chút mơ hồ, không biết nên làm gì cho qua chuyện, nhưng thật ra có chút lo lắng khi tôi nói sai, nhưng không dám mở miệng. Quy định trong cung, chủ tử không hỏi, nô tài không thể xen vào, cho nên cô ấy rất lo lắng. Bát gia Cửu gia đánh giá tôi, ánh mắt một âm một dương, khiến cho tôi không được tự nhiên, chỉ có thể chịu đựng. Khóe mắt liếc thấy Cửu gia tiến đến bên tai Bát gia nói gì đó, Bát a ca lắc đầu, lại gật đầu, tiếp theo liền quay đầu lại nhìn tôi: "Lương phi nương nương cùng Nghi phi nương nương có ở đây chứ?" Tôi sửng sốt, Lương phi Nghi phi là ngạch nương của bọn họ, làm sao tìm được ở đây.

Lại nghĩ đến vừa rồi những người đàn bà đứng đầu lục cung đều đến đây, tất cả tôi đều không biết. . . . . . Nhưng, cung phi đấu đá nhau cũng không kém đàn ông là bao, hiện tại hoàng đế tuổi xuân đang độ, thái tử địa vị vững vàng, cho nên dù không thật sự thân nhau, thì đều có cấp bậc, chuyện mặt mũi của những nữ nhân này cũng không có trở ngại .

Đang không biết nên đáp lại thế nào, Đông Liên đã bước lên phía trước: "Thưa Bát gia, các vị chủ tử đang tán gẫu ở chính đường, nếu không ở đó, hẳn là đã ra vườn ." Bát gia quay đầu nhìn Dận Đường, cười: "Chả trách vừa rồi ở chính đường không gặp được người." Cửu a ca gật đầu: "Ngươi ra vườn nhìn xem, nếu thấy các vị nương nương thì mau trở lại đây, báo cho ta biết, chúng ta tới thỉnh an, Thập gia bọn họ cũng đã tới, nếu các vị nương nương cao hứng, sẽ không nói ra, chúng ta lại đến là được." Tiếng nói của Cửu a ca giống như tiếng vàng và đá va chạm, thật đặc biệt, nhưng rất hợp với bộ dạng của hắn, nếu bộ dạng đó mà cùng với giọng nói hết sức dịu dàng, thế thì thành trò cười à, ha ha.

"Vâng" Đông Liên lên tiếng, liếc mắt nhìn tôi, tôi liền hiểu được, phúc thân, lui ra đi. Tôi tình nguyện chạy đi chỗ khác, đi tìm các vị nương nương, không nghĩ phải đứng đây với hai tên ôn thần này những nửa khắc."Ngươi còn không mau đi? Sững sờ ở đây làm cái gì?" Tôi sửng sốt, tôi đây không phải đang muốn đi sao? Còn chưa hiểu được chuyện gì, chợt nghe thấy tiếng nói đầy sợ hãi của Đông Liên."Vâng, nô tỳ lập tức đi."

Tôi đây mới hiểu được, hóa ra không phải để cho tôi đi, ta đã nói rồi, muốn tránh đi, không dễ như vậy a! Tôi liếc trộm cái người vừa đi vừa quay mặt nhìn lại, Đông Liên lo lắng nhìn tôi, tôi khẽ cười, nàng làm ánh mắt, nhanh chóng trở về đi. Lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, trong lòng hiểu được nàng muốn tôi cẩn thận, nàng ta đi tìm Đức Phi, ngộ nhỡ tôi làm sai chuyện gì, cũng sẽ có người cứu. Tôi không nhịn được cười nhạt, người nơi này đều có chút thông minh, tuy rằng Đông Liên ngay thẳng, nhưng cũng có chút quỷ dị.

"E hèm!" Bát gia hắng giọng một tiếng, tôi vội phục hồi tinh thần, hít thở sâu, giương mắt cười hỏi: "Nô tỳ đi pha trà, chủ tử muốn uống gì?"

"Ừm, có Tân Bích Loa Xuân không?" Bát gia hỏi tôi."Bẩm chủ tử, Bích Loa Xuân cũng chỉ có chè xuân, lúc trước tuần phủ Chiết Giang có tiến vào một ít trà Lão Quân, đều còn mới ."

"Vậy đi đi."

"A, phải" Tiếng nói của Cửu gia truyền đến, làm tôi giật cả mình, tôi vừa cầm hòm trà, vừa hành lễ, sau đó im lặng lui xuống. Sau khi ra khỏi cửa, bên trong liền truyền đến tiếng nói chuyện, tôi một chút cũng không muốn nghe, thầm nghĩ chạy nhanh cách nơi này càng xa càng tốt, tôi sắp chết ngạt rồi. Nghĩ bọn họ hẳn là không nghe thấy, liền vội vàng đi nhanh. Đến trà phòng, phân phó người đi làm, còn mình thì đi bộ đến một bên thềm đá ngồi xuống."Phù" lúc này tôi mới dám thở mạnh, suy nghĩ rối bời, nghĩ không ra cách, chỉ có thể tự trấn định mình. Ủ rũ nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện bốn phía trồng đủ loại hoa cúc, lúc này chúng mới chỉ là nụ hoa, nhưng thật sự tất cả đều rất thanh lệ, làm lòng người vui vẻ, tôi cũng theo đó mà ngây ngất.

Hương thơm thanh khiết vây quanh tôi, tôi khép hờ mắt, hưởng thụ giây phút yên bình hiếm thấy này, trong lòng cực kỳ thư thái. . . . . .

"Minh Vy cô nương?"

Tôi thở dài, thời gian nghỉ ngơi đã hết, mở mắt ra liền thấy, thái giám Vương Thuận Nhi cười nịnh nói, "Xong rồi, nhân lúc trà còn mùi vị, cô nương mau đưa đến chỗ chủ tử đi!" Tôi đứng dậy, cười nói: "Thật là cám ơn công công ." Hắn cười càng tươi hơn, nói:

"Không có gì đâu! Về sau cô nương có chuyện gì xin cứ việc phân phó, cam đoan sẽ làm thật tốt." Tôi gật đầu: "Đã biết, về sau khó tránh khỏi phiền toái."

Nói xong xoay người bước nhanh, một là không nghĩ muốn khách khí với hắn ; thứ hai nhiều người ở đây không giữ mồm giữ miệng, vẫn không nên dính líu tới ai. Trong lòng nghĩ muốn để cho người khác làm chuyện này, nhưng vạn lần không thể được, lại không dám chậm trễ, tâm tình tốt đẹp ban nãy đã sớm bay lên chín từng mây rồi. Cảm thấy tựa như sắp phải bước lên Đoạn Đầu Đài, lòng tràn đầy u ám đi về phía ngoại thính (?)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.