[Dịch]Mộng Giới

Chương 5 : Chương 5




Men theo tiếng động cẩn thận di bước chân. Lấy ra mắt kính đeo vào để khiến mình tỉnh táo hơn. KanSai núp dưới bụi cỏ, tìm chỗ tối lẩn mình vào.

Không đến mấy phút, dựa vào vài dấu vết anh đã xác định được phương hướng Tina rời đi. Liếc mắt nhìn ống nước gần đấy, anh nhanh chóng tháo ra cầm trên tay, nhấc chân đuổi theo.

Bóng đen càng lúc càng gần, những giọt mồ hôi tí tách rơi chảy xuống lông mi dài. Tina lấy hết sức lực từ khi sinh ra cắm đầu chạy. Cô không biết hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ, điều duy nhất cô nghĩ đến là chạy thật xa ra, khiến bóng đen đó không tấn công bạn bè của cô.

Tina là người quý trọng tình bạn, cô nhớ từng khuôn mặt của những người cô thân quen, những hình ảnh tốt đẹp ngày xưa. Cô đều ghi nhớ chúng.

Mặc dù cô không biết mình làm được gì, chỉ biết nhìn mọi người từng người đều đi. Nhưng cô vẫn kiên cường vui vẻ, sẽ dùng vẻ mặt xinh đẹp nhất chào đón nếu họ trở lại. Có lẽ không ai biết cô rất vui sướng khi được vào đến giấc mơ này.

Đôi chân càng lúc càng nặng nề. Trước mắt cô dần dần xuất hiện một màu trắng xóa. Chạy lâu như vậy, dù có là quán quân điền kinh cũng biết mệt.

Khu nhà kính cũng không phải là quá rộng, Tina không còn cách nào là chạy theo đường vòng, luẩn quẩn một hồi. May mắn ở đây tuy trồng nhiều thực vật nhưng vẫn trải nhẵn ra thành nhiều con đường lát đá, khiến cô không bị tiến tới ngõ cụt.

Bóng đen ở phía sau không ngừng gào thét đuổi sát. Tiếng hét giống như kít qua từng nồi inox hay tiếng xước đĩa phát nhạc khiến âm thanh cực kỳ khó nghe, sởn da gà.

Tina cố gắng bịt lấy tai, đôi chân đã mất cảm giác chỉ biết máy móc chạy.

Bỗng dây giày bị nới lỏng rồi bung ra, giây phút cô không cẩn thận giẫm phải sau đó mất thăng bằng ngã xuống. Ánh mắt Tina dần ảm đạm nhắm lại. Cô thấy mình như một nữ phụ hy sinh, đang chuẩn bị kéo rèm hạ màn.

– Nhóc con, em bị ngốc à?

Một giọng nói tức giận bỗng nhiên ngay lập tức xuất hiện. Tina mở choàng mắt.

Chỉ thấy KanSai vẫn một bộ đồng phục ấy cùng mái tóc rối bù bạch kim, đôi mắt tức giận thêm phần nghiêm túc đang giơ lên ống nước mới kiếm được đánh bật bóng đen một khoảng cách không xa. Bực mình đưa tay tháo bỏ hai cúc áo sơ mi đầu, nắm chặt ống nước dùng tư thế như chỉ chực chờ bất kì lúc nào cũng có thể phát động thế công.

Bóng đen bị đánh bật cũng không dừng lại mà càng dữ dội nhào tới.

Buông ra một câu chửi thầm, KanSai gầm nhẹ lấy đà đỡ lấy. Bàn tay truyền tới chấn động mạnh. KanSai ngạc nhiên nhìn ống nước bị bóp méo phân nửa, không ngờ bóng đen này mạnh đến thế. Cho dù ở gần sát cũng chỉ nhận ra đây là một hình nhân đen xì từ đầu đến chân, phát ra từng cỗ khí màu đen.

Cứ thế này chỉ sợ không cầm cự được bao lâu, hiển nhiên Tina đang ngồi dưới đất cũng nhận thấy. Vội vội vàng vàng buộc chặt dây giày, đôi mắt khẩn trương nhìn xung quanh có thể tìm thấy gì không. Bất chợt sáng lên khi thấy một cái xẻng bị vứt lăn lóc bên kia. Mặc kệ đôi chân muốn đình công, cô lết đến chỗ cái xẻng cầm lấy, hô to đồng thời dùng sức ném ra:

– Anh Sai, nhận lấy này!

KanSai sau hai lần chịu lực ống nước cũng vỡ thành hai mảnh. Cơ tay căng cứng cũng bị chịu ảnh hưởng. Nghe giọng Tina anh chỉ kịp liếc mắt rồi mau bắt lấy cái xẻng đâm về phía bóng đen.

Cạnh sắc của xẻng rõ ràng có lực sát thương hơn ống nước, cuối cùng cũng ngăn cản được bóng đen vài giây. Một người một bóng cứ thế giằng co. Nhưng chẳng bao lâu bóng đen lại nhào đến, càng ngày càng mãnh liệt.

Tina sốt ruột đứng bên cạnh, hai tay chắp lại cầu nguyện.

Chiêu thức của KanSai không có gì nhiều, chỉ có đỡ và đâm. Bởi đứng trước thực lực mạnh thì mọi chiêu thức hoa lệ từng học cũng chẳng có tác dụng. Như một tên côn đồ chỉ biết đập đánh. Anh nghĩ sau đợt này phải tích cực cứu vớt lại hình tượng.

Tina càng lúc càng lo lắng. Cô không rảnh suy nghĩ tại sao anh Sai lại ở đây, và tỷ Ran lại đâu mất. Cô bây giờ chỉ mong sao có kì tích xuất hiện.

KanSai dần dần bị rơi vào thế yếu. Anh nghĩ đến Tina đằng sau, cơ thể lại bắt đầu bùng phát tiến đánh. Tina không thể chạy tiếp, anh lại không cách nào cõng theo cô chạy đi. Như vậy chỉ khiến bóng đen dễ dàng bắt lấy bọn họ. Hiện giờ biện pháp duy nhất là cố gắng câu giờ, mong là Ran tìm thấy.

Thời gian từng phút trôi qua, thực ra chỉ trôi qua chưa đến nửa tiếng. Nhưng đối với bọn họ lại dài như một thế kỷ, thêm được phút cầm cự là thêm một lần có cơ hội sống sót.

Cánh tay KanSai tê rần, ngay khi anh nghĩ có nên sử dụng một lần bảo hộ của lắc tay không thì bỗng toàn bộ trước mắt vụt sáng, chói mắt đến nỗi anh phải đưa tay lên che lại. Bóng đen sau khi tiếp xúc với ánh sáng bỗng vặn vẹo thống khổ tan rã rồi biến mất.

Thở phào nằm phịch ra đất, KanSai chỉ kịp nhìn thấy Tina nhanh tiến gần, trong lòng âm thầm giơ lên ngón cái với người nào đó. Ngay sau đó đầu óc tối sầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.