[Dịch]Mãi Mãi Yêu Nàng Vương Phi Của Ta

Chương 14 : Yến Hội Bắt Đầu (1)




_Ta không biết_Muội muội đã tìm được sứ mệnh của muội chưa?

Trúc Uyển lắc đầu _Nhưng đó chỉ là những lời trong quyển sách cổ đó nói thôi còn chuyện thực hư như thế nào chắc là phải do chính mình tìm hiểu thôi!!!

PHỦ THƯỢNG THƯ

_Sứ mệnh sao?-Như Yên ngồi trên chiếc ghế vừa thêu áo vừa nghĩ lại những chuyện hồi chiều_Thôi không nghĩ nữa chắc chắn là còn cách khác để trở về dù sao sách cũng chỉ do con người viết thôi mà, umk-Như Yên ném những chuyện ban nãy ra sau đầu chuyên tâm thêu áo

HAI NGÀY SAU

Giờ Dần (khoảng 4 giờ sáng) Như Yên đã bị Y Y kêu dậy tưởng là chuyện gì kinh địa động rắn lắm ai dè chỉ là thức dậy sớm để trang điểm thôi mà đã bị Y Y làm nhức nhối hết cả phòng rồi, đúng là Hoàng Thượng chưa gấp mà Thái Giám đã nôn mà

_Tiểu thư người xem em nên chải tóc Kim Loan, Thanh Ngọc, Bạch Kiều hay là..

Như Yên ánh mắt mơ màng mặc dù trước kia dậy sớm đối với bản thân không phải là chuyện gì nhưng mà đến đây lâu hình như cũng thói làm biếng dậy sớm như bây giờ cũng có chút uể oải

_Em chải kiểu nào đơn giản tí đi

_Vâng

Chải tóc xong thì Y Y lại ùa sang chuyện khác

_Tiểu thư đôi giày thêu hoa nào đẹp đôi này đôi này hay là đôi này đi

_Lấy đôi màu trắng ấy

_Vâng

Như Yên nhìn Y Y cười nhẹ sau đó lại gọi Y Y đến

_Y Y em lại đây

_Vâng

Từ trong tay xuất ra một đôi giày thêu hoa do chính mình thiết kế kiểu dáng

_Thấy đôi giày em mang cũng đã cũ rồi nhân đây tặng em một đôi mới là do ta tự thiết kế đó em có thích không?

Y Y nhìn đôi giày mà trong lòng tràn đầy xúc động, tay run run vui mừng nhận đôi giày, miệng không ngừng cảm ơn Như Yên

_Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư..

_Nhiêu đây có là gì so với mấy năm nay em chăm sóc ta

_Đó là bổn phận của kẻ làm phận nô tì như em mà-Y Y vừa nói vùa khóc

Như Yên đưa tay lên mặt Y Y lau đi nước mắt_Đừng khóc, em nhìn xem ta thay đổi rồi sau này em theo ta sẽ không chịu khổ như trước kia đâu

Y Y lau đi nước mắt cười nói với Như Yên_Có tiểu thư là chủ nhân là phúc đức tu ba đời của em

_Đừng nói nữa mang đôi giày vào ta xem thử

Y Y mang đôi giày vào chân thì đứng trước mặt Như Yên qua lại vài vòng

_Vừa chân em lắm, rất đẹp

Yên tỷ nhà ta xuất hiện với bộ y phục màu trắng được những họa tiết hoa hồng viền mép ống tay, cổ áo, chân váy một vài bông hoa lớn được thêu trên thân áo và thân váy còn kèm theo khăn choàng màu hồng ở ngoài vừa tao nhã vừa nhẹ nhàng vừa trang nghiêm muốn mấy phần tao nhã liền có mấy phần tao nhã muốn mấy phần dịu dàng liền có mấy phần dịu dàng

Như Yên bước đi trên con đường đến Đại Sảnh nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ, tôn trọng của hạ nhân tất nhiên không thể thiếu ánh mắt ghen tức với nhan sắc của Như Yên từ phía ba mẹ con kia rồi.

Từ sau cái ngày đến thăm cửa tiệm y phục Nhất Hà kia thì tin đồn Đại tiểu thư của phủ Liễu Thượng Thư trở nên xinh đẹp nhân hậu được truyền đi khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn...vì thế những ánh mắt của người hầu trong phủ đối với Như Yên thay đổi không ít cộng với việc gặp nô tì khi trước cũng được đồn đại khắp phủ nên tất cả nô tài, nô tì bây giờ đều nhìn Như Yên với ánh mắt kính trọng, vâng phục

ĐẠI SẢNH

_Hôm nay Yên nhi đẹp lắm -Liễu đại nhân ngắm nhìn đứa con gái của mình không tiếc lời khen

_Cha con có chuyện muốn nói

_Chuyện gì thế?

_Là chuyện về cửa tiệm y phục Nhất Hà ạ!!

_Cửa tiệm có chuyện gì sao?

_Không phải ạ con muốn nói với cha về chuyện kiểu y phục trong cửa tiệm

_À vậy con kể cho ta xem sao

NHư Yên vừa đi vừa nói ra những suy nghĩ về cửa tiệm cho cha mình nghe. Đến trước cửa phủ

_Điểm này về cửa tiệm rất đúng cha cũng đã thấy lâu rồi nhưng vấn đề là không có nhân tài nào thiết kế y phục mà cha ưng ý cả

_Cha nhìn bộ y phục này xem cha thấy sao?-Như yên xoay một vòng cho Liễu đại nhân ngắm

_Nhẹ nhàng, nho nhã kiểu dáng lại mới lạ con đặt may ở đâu đấy!

_Là con tự mình nghĩ ra kiểu dáng và may nó

_Thật sao?

_Tất nhiên rồi ạ! Vậy con có thể trở thành nhân tài thiết kế y phục trong mắt cha không?

Liễu Xích Lâm suy nghĩ một chút rồi nói_Được cha cho con cơ hội để trổ tài nghệ của mình xem con có thể kiếm về ngân lượng cho phủ hay không

_Tất nhiên con gái làm được rồi đa tạ cha đã cho Yên nhi một cơ hội Yên nhi sẽ không phụ lòng mong mỏi của cha đâu

_Hahahaha lên xe ngựa đi chúng ta khởi hành thôi

_Vâng

Mọi người trong phủ lên xe ngựa Thất Thất, Dương Dung chung xe ngựa, Liễu đại nhân và Nhị phu nhân cùng xe, còn Như Yên có Y Y hộ tống đi cùng xe ngựa

Trên đường đi Như Yên vén rèm nhìn ra ngoài, nhìn cảnh mọi người đua nhau buôn bán, tiếng nói, tiếng cười, cảnh gia đình người dân êm êm ấm hòa thì cười rồi buông rèm xuống.

"Sinh thần Tam vương gia và yến hội mừng Tứ vương gia chiến thắng trở về lần này tuy nói là Vương gia muốn tự mình tổ chức yến hội nhưng Hoàng Thượng không thể không ra mặt chủ trì vì một người hiến kế đẩy lùi quân thù, một người ra sức bảo vệ giang sơn xã tắc cả hai người này đều là công thần triều đình nếu không ra mặt thì sẽ bị dân chúng buông lời rèm pha nói là hai người công cao hơn chủ Hoàng Thượng vì vậy mà sinh lòng ghen tức, đúng là địa vị gì thì có cái khổ của địa vị ấy mà.." Dòng suy nghĩ này cũng trải dài theo đường đi lúc sau đã đến cung

Y Y xuống xe ngựa sau đó đỡ Như Yên bước xuống. Như Yên nhìn xung quanh không khỏi "Đại khai nhãn giới" rất nguy nga rất lộng lẫy, đây chính là Hoàng cung!!!!

Bên cạnh cũng có vài chiếc xe ngựa của những quan lại chức cao, gia quyến đều rất xinh đẹp, rực rỡ...

Bước qua khỏi cánh cửa đỏ rực, to lớn là một khoảng trời khác, bước vào trong liền nhìn thấy tấp tấp, vội vội hàng thái giám, cung nữ bận bịu lo cho yến hội nhưng dù có vội cũng không quên lễ nghi

Như Yên cùng mọi người đến nơi tổ chức yến hội, nhìn mọi thứ xung quanh đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng, nhìn mọi người chào hỏi nhau cung kính cười cười, nói nói, tỏng lòng không khỏi than thầm một tiếng phức tạp. Liền đến bên cạnh chào hỏi mọi người xung quanh rồi đến bên Liễu đại nhân xin phép đi dạo. Liễu Xích Lâm cũng không ccaauf kì gì nhiều chỉ dặn dò Như Yên cẩn thận. Như Yên liền chào mọi người xung quanh rồi cùng Y Y đi dạo xung quanh Ngự hoa viên

Như Yên cùng Y Y đi dạo xung quanh phát hiện một chỗ yên tĩnh ít người qua lại liền ngồi dựa lưng vào một góc cây đầy hoa duỗi thẳng chân nhìn ngắm xung quanh

"Nơi đây thật yên tĩnh"

Như Yên vừa ngắm nhìn vừa hát một khúc hát

Hoa nở là lúc được nâng niu nhất

Nhưng khi hoa rơi thì chỉ còn lại sự héo úa

Hết độ hoa rồi biết trách ai đây?

Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi

Một đời người phải khóc bao nhiêu lần

Thì nước mắt mới thôi rơi?

Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ

Thì trái tim mới thôi tan vỡ?

Khóe mắt đã xanh xao tiều tụy

Nhưng không một ai thấu hiểu

Lời hẹn ước năm xưa thật hoàn mỹ

Cứ như hoa rơi khắp cả một trời

Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá

Nhưng không ai kề bên an ủi

Lời hẹn ước năm xưa thật hoàn mỹ

Nhưng rồi bao nỗi tương tư lại hóa bụi trần

Giọng hát như chuông ngân vang, nhẹ nhàng du dương trong gió

Có một vị nam tử ngồi phía trên cành cây, chính cái cây mà Như Yên đang tựa vào nhưng vì được những cành cây đầy hoa che mất đã thu vào hết vào tai giọng hát của chủ nhân bài ca nhất thời tò mò liền phi thân từ trên cây xuống trước mặt Như Yên

(Hãy like hoặc cmt để ủng hộ tinh thần cho tg nhé!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.