[Dịch]Lời Nói Dối Của Thần

Chương 69 : Mộng cảnh - Con quỷ của làng Sói




- Ca, chúng ta đang ở đâu thế?

Xe ngựa lóc cóc chạy qua quãng đường mấp mô rung lắc, vén mành cửa nhìn ra ngoài, ngắm một màu xanh hút mắt bên ngoài khung cửa, Phù Du mơ màng hỏi.

- Muội vẫn chưa tỉnh rồi!

Ngồi sau lưng nàng, Như Hà vươn tay giúp nàng day trán, hai ngón tay y nhẹ nhàng đặt lên thái dương của nàng.

- Hình như thế thật...

Nàng lẩm bẩm, mớ suy nghĩ trong đầu vẫn cứ đặc quánh không chịu tách ra.

- Ta đã nói Phục Minh không được rót cho muội mà...

Như Hà cười thật khẽ, kỳ lạ thay sau khi nghe y nói, Phù Du lại mơ hồ nhớ ra điều gì đó. Một vài cảnh tượng chậm rãi lướt qua, dường như có một bữa tiệc, nàng đã rất vui nên uống nhiều hơn vài chén. Đó là lần đầu tiên nàng được uống rượu, trong bữa tiệc kỷ niệm tuổi mười lăm của mình...

- Muội say à?

Phù Du chột dạ ngồi thẳng dậy.

- Muội có lỡ... làm gì không?

Nàng đã từng thấy Phục Minh say rượu nhỡ tay phóng hoả, thả lửa ma trơi dọc khắp ba mươi sáu điện lớn nhỏ Đông cung, cũng thấy Dạ Đằng quá chén đứng trồng cây si trước Thiên Nguyệt cung gào to mình yêu công chúa điện hạ hết nửa ngày trời, còn thấy cả Nhược Ngôn hiền lành vì say rượu dám cùng lúc hứa hôn với dăm bảy cô gái, ký ức nào cũng vô cùng đáng xấu hổ, nàng thật lo ngại. Nàng có làm gì không?

- Hẳn muội... Chỉ ngủ thôi nhỉ?

Nàng lân la bám lấy cánh tay Như Hà dò hỏi. Y nhìn nàng, đôi mắt cáo thoáng chốc híp lại.

- Ừ, muội ngủ.

Còn chưa kịp để nàng thở phào nhẹ nhõm, y đã chậm rãi nói thêm

- Sau khi cưỡng hôn ta trước mặt mọi người. Muội ngủ ngon lắm!

Gương mặt Phù Du thoáng cái đỏ bừng, nàng khóc không ra nước mắt, trong lòng âm thầm hiện lên hai chữ "tiêu rồi".

- Muội... Muội chỉ hôn thôi đúng không? Không làm gì nữa ca nhỉ?

Nàng lắp bắp hỏi.

- Muội còn muốn làm gì nữa?

Như Hà tỏ vẻ giật mình, vừa nghe xong Phù Du đã vội lắc đầu như trống bỏi.

- Nào đâu... Đủ rồi, đủ rồi.

Nàng hắng giọng. Tự an ủi mình rằng nàng đã lớn, và rằng chẳng còn chuyện xấu hổ gì nàng chưa làm trước mặt ca ca, nàng vén mành lên nhìn ra cửa sổ một lần nữa.

- Chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy ca?

- Sắp tới làng Sói rồi.

Vừa nói, Như Hà vừa khoác thêm cho nàng một tấm áo choàng. Ngoài trời tuyết lác đác rơi, vài bông tuyết lạc đường rớt xuống bên khung cửa sổ rồi nhanh chóng bị hơi ấm từ quả cầu lửa nho nhỏ bên trong xe hoà tan. Uống một ngụm canh gừng đường ấm áp, Phù Du thở ra một hơi đầy khói.

- Sao mình lại tới làng Sói hả ca? Không phải dịp tân niên mà?

Làng Sói là một trong rất nhiều ngôi làng được đặt trong tầm bảo vệ của Đông cung, ngôi làng này toạ lạc ở phía Bắc Đông cung, cạnh con sông Thạch Thuỷ, được bao quanh bởi một rừng cây lá kim rậm rạp. Cư dân của ngôi làng này mang trong mình một phần sức mạnh của Sói, thờ phụng Mặt trăng, cũng bởi vậy Nguyệt thần chính là vị thần làng tôn sùng nhất. Từ khi được phong thần, đã thành thông lệ, hằng năm cứ vào dịp Tân niên, Phù Du sẽ thay mặt Đông cung tới thăm làng và thực hiện nghi thức ban phước lành cho cư dân làng Sói. Nhưng rõ ràng bây giờ năm mới còn chưa qua.

- Xin ngài hãy cứu chúng tôi! Hãy tiêu diệt con quỷ ấy!

Trưởng làng Sói – lão Man là một người đàn ông đang tuổi tráng niên, quấn trên mình chiếc váy da báo, lão đứng chờ trước căn lều trung tâm làng. Vừa nhìn thấy Phù Du và Như Hà, lão đã hấp tấp quỳ xuống khấu đầu cầu xin thống thiết. Thấy vậy, đám dân làng cạnh lão cũng lục tục quỳ theo. Phù Du giật mình, nàng lập tức tiến tới nâng lão dậy.

- Lão làm gì thế? Có chuyện gì lão từ từ nói.

- Nguyệt thần, ngài nhất định phải cứu chúng tôi...

Vừa kéo nàng vào trong lều, lão vừa vội vã kể. Nhân vật chính trong câu chuyện của lão lại là một kẻ mà năm năm qua, từ lúc Phù Du đến ngôi làng này, cũng chưa từng biết tới sự tồn tại của hắn.

- Hắn là con trai trưởng làng trước của chúng tôi.

Bên bếp lửa, lão Man dâng lên cho Như Hà và Phù Du hai tách đồ uống có mùi cỏ mục ngai ngái, thứ mùi ẩm ướt khó tả ấy nhanh chóng toả ra khắp căn phòng. Đây là thức uống truyền thống của làng Sói, nghe đâu có công dụng tăng cường sức mạnh.

- Trưởng làng tiền nhiệm là một người vĩ đại, - Lão Man nói với vẻ thành kính. – Bởi thế, chúng tôi đã chờ đợi hậu duệ của ngài ấy sẽ làm được những điều vĩ đại hơn. Đáng tiếc, người chúng tôi cầu là thần thì trời lại phái xuống là quỷ!

Trong làn khói xanh nhờn nhợt từ tách đồ uống lạ kỳ có mùi khó ngửi kia, câu chuyện của lão Man có vẻ còn khó nghe hơn nhiều.

"Hắn" trong câu chuyện của lão không có tên, bởi lẽ chưa từng ai cần một cái tên để gọi hắn. Vì là con trai trưởng làng nên cả làng đã dồn niềm hy vọng và yêu thương cho hắn từ lúc hắn còn ở trong bụng mẹ. Chỉ tiếc, tất cả những hy vọng ấy dần vỡ tan tành, bắt đầu từ một ngày kia, ngày mẹ hắn mang thai hắn được tròn ba tháng, trưởng làng đã mời tới một vị khách từ tộc Tiên tri tới để coi trước con đường tương lai của đứa con mình. Ngay khi nhìn thấy mẹ hắn, vị khách ấy đã khiếp đảm thốt lên, Quỷ thai đấy!

Hai tiếng "quỷ thai" như tiếng sét kinh hoàng giáng xuống, cả làng Sói ai ai cũng hiểu, nghĩa trên mặt chữ, Quỷ thai là đứa con của quỷ, là đứa trẻ được quỷ lựa chọn để mang trên mình lời nguyền rủa, reo đau thương và tang tóc xuống nhân gian. Niềm hy vọng của cả làng phút chốc vụt tắt, dân làng hoảng sợ bất an, họ cầu xin trưởng làng hãy ra tay loại bỏ mầm mống tai họa này ngay từ khi nó chưa ra đời. Nhưng trưởng làng tiền nhiệm vốn là một người vô cùng tình cảm, sống thương yêu vợ, bảo ông tự tay bỏ đi giọt máu của hai người, ông không thể làm được. Cuối cùng sau nhiều tháng suy nghĩ, ông quyết định đưa vợ mình rời đi, tìm một nơi hẻo lánh để sinh ra đứa con này. Ông vẫn muốn cho hắn một cơ hội, đợi hắn sinh ra, nếu thực sự đứa con ấy là ma quỷ tái sinh, tới khi ấy chính ông sẽ loại bỏ hắn.

Không ngờ buổi chia tay hôm đó của trưởng làng lại là lần cuối cùng cả làng được nhìn thấy ông. Ba tháng sau, mẹ hắn trở về làng trong bộ dạng như một kẻ điên dại, bà gào thét, con quỷ ấy đã giết chết cha nó rồi!

Làng Sói lập tức cử ra một đội gồm mười ba thanh niên khỏe mạnh lên đường tìm tới cái hang mẹ hắn đã để lại hắn hòng tiêu diệt con quỷ ấy trước khi quá muộn. Nào ngờ, mười ba thanh niên trai tráng ấy cũng chẳng thể địch nổi một đứa trẻ chỉ vừa ra đời, có một thứ sức mạnh vô hình nào đó đã bảo vệ hắn, hắn vẫn sống còn mười ba người thì ra đi mãi mãi. Dân làng mỗi lúc một hoảng sợ hơn, họ bàn tính với nhau phải thưa chuyện này với Đông cung để kiểm soát tình hình, thế nhưng chính lão Man, người tiếp quản công việc trưởng làng khi ấy lại không đồng ý. Theo hiểu biết của lão, Quỷ thai không tự dưng mà tới, rõ ràng có ai đó đã lập giao kèo với quỷ để tạo ra nghiệp chướng này, nếu công khai chuyện này chỉ sợ danh tiếng làng Sói sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

- Tôi không ngờ mọi thứ lại nên cơ sự thế này. Nếu biết trước chắc chắc tôi đã không giấu diếm chuyện đi như thế.

Lão thả nỗi hối hận của mình sau một tiếng thở dài. Năm ấy lão đã lựa chọn giải pháp lão cho là an toàn, lão cùng vài già làng có kinh nghiệm tự mình thiết lập ra một trận pháp giam cầm hòng trấn giữ con quỷ đó trong hang tối mãi mãi. Theo suy nghĩ của lão, con quỷ ấy dẫu gì cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần cách ly hắn với thế gian, chẳng bấy lâu sau hắn sẽ chết. Và dẫu hắn không chết, nhưng hắn không thể thoát ra, lão có thể mắt nhắm mắt mở coi như hắn không tồn tại.

Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của lão thật quá ngây thơ. Một vài năm trôi qua, trận pháp vẫn còn nguyên vẹn làm làng sói dần quên đi mối nguy hại này, cho đến khi sự việc ấy xảy đến thì tất cả đều trở tay không kịp. Vào một đêm trăng tròn, kết giới được lập ra đã được hóa giải, và người làm nên chuyện đó lại chính là cô con gái út của lão Man – nàng Nắng.

- Nó chỉ là một đứa trẻ, - Nhớ tới con, giọng lão Man trở nên nghẹn ngào. – Rất thiện lương, rất tốt bụng... Là hắn đã lừa nó!

Quả là Nắng vô cùng tốt bụng. Không những giải thoát cho hắn còn dẫn hắn về làng và bảo vệ hắn khỏi đám dân làng đang muốn giết hại hắn. Bằng sự giúp đỡ của nàng, lại thêm sự sợ hãi của dân làng với hắn, cuối cùng hắn cũng được ở lại, tuy là chỉ ở trong căn nhà rách xa tít ngoài bìa rừng. Chuyện không ngờ tới hơn nữa là hắn và Nắng dần đem lòng yêu nhau, đương nhiên mối tình này không được bất cứ ai chấp nhận. Lão Man và mẹ ruột của hắn chính là những người phản đối kịch liệt nhất. Họ ra sức thuyết phục Nắng, hắn chính là một con quỷ đội lốt người, hắn chắc chắn sẽ làm hại nàng, thế mà Nắng không chịu tin.

- Không biết hắn đã bỏ bùa gì cho con bé!

Sự can ngăn của họ bỗng nhiên bị gián đoạn khi một cuộc chiến giữa làng Sói và làng Hổ nổ ra. Chiến tranh xảy đến, toàn bộ dân làng bao gồm cả hắn và Nắng đều phải tham gia ứng chiến. Quả thật, năng lực phi thường của hắn đã cứu giúp dân làng không ít lần, đến mức dân làng đã phần nào quên đi sự thật hắn là quỷ, cũng phần nào tin theo lời Nắng, rằng bản chất hắn không xấu xa như họ vẫn tưởng, cho tới khi...

- Nắng chết. Trong cuộc chiến ấy, con gái tôi đã chết! Làng Hổ đã giết nó...

Biết tin Nắng chết, hắn như hoá điên tìm kiếm sự báo thù. Hắn ra tay thảm sát toàn bộ dân làng Hổ để trả thù cho cái chết của Nắng, chỉ có một số ít người dân làng Hổ trốn thoát được, họ chạy trốn đến làng Sói tìm gặp lão Man và mang theo một bí mật còn khủng khiếp hơn...

- Người khơi mào trận chiến này chính là hắn. Hắn đã lừa tất cả chúng tôi. Hắn chẳng thay đổi gì cả! Ngay từ đầu hắn đã là một con quỷ!

Thậm chí còn là một con quỷ vô cùng khôn ngoan và hiểm độc. Hắn đã trưởng thành, đủ mạnh mẽ để thoát khỏi sự khống chế của làng Sói, sợi dây duy nhất níu hắn lại với cuộc đời là Nắng cũng đã đứt lìa, hắn dần trở nên mất kiểm soát. Khi ấy lão Man đã một mình tới gặp hắn, trước khi hắn điên loạn và hủy diệt ngôi làng.

- Tôi nói với hắn, Nắng sẽ trở lại. Hắn hãy chờ nó.

Chỉ bằng một câu nói của lão đã ghìm được hắn lại, thay vì điên loạn, hắn nuôi trong mình một niềm mong chờ mới. Chờ một ngày Nắng sẽ quay về...

Cuối cùng rồi hắn cũng chờ được ngày đó, ngày hắn gặp lại Nắng, cô gái mang trên mình vết bớt hình ngọn lửa cháy rực, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã biết đó chính là Nắng, hắn hạnh phúc chạy đến gần nàng để đổi lại một câu hỏi hốt hoảng:

"Anh là ai?"

Vòng luân hồi không bỏ qua cho bất kỳ ai, dẫu trước đó Nắng có yêu hắn đến thế nào cũng không thể thay đổi sự thật, nàng đã chuyển kiếp, giờ đây nàng không còn là Nắng.

Nàng đã quên hắn rồi!

Có lẽ thời khắc đó cơn cuồng nộ của hắn mới thực sự bắt đầu. Hắn liên tục chất vấn cô gái ấy tại sao quên đi hắn, hắn lôi lão Man đến trước mặt nàng, hắn nói, đây là cha nàng, nếu nàng không nhận hắn sẽ giết lão đi, hắn sẽ đồ sát cả làng Sói chôn theo cái lắc đầu của nàng. Đổi lại sự điên cuồng của hắn, nàng càng thêm hoảng sợ, nàng khiếp đảm quát vào mặt hắn:

"Con quỷ dơ bẩn! Tránh xa ta ra!"

Đó là cái tát đau đớn nhất nàng giáng cho hắn, hắn không thể kiểm soát nổi bản thân hắn nữa. Trong cơn điên loạn, hắn vung kiếm chém chết nàng.

Khiến nàng chết đi là sai lầm của hắn, nhưng không nhớ được hắn là tội lỗi của nàng!

- Kể từ đó tới nay, đã một trăm năm hắn liên tục tìm kiếm chuyển kiếp của Nắng, và hắn đã tìm được năm cô gái khác. Kết quả cuối cùng của họ đều là cái chết!

- Thật kinh khủng...

Phù Du không nhịn được lẩm bẩm. Lão Man vội vã bắt lấy câu nói của nàng.

- Lương tri của hắn đã hoàn toàn biến mất! Không, quỷ thì làm gì có lương tri! Vài ngày trước tôi nhận được tin hắn lại vừa tìm thấy cô gái thứ bảy, hắn đã đưa cô gái ấy tới giam giữ ở hang ngày xưa Nắng tìm thấy hắn. Cô gái ấy có thể là chuyển kiếp của Nắng nhưng con bé thì đã chết rồi! Nó sẽ không sống lại, nó cũng không muốn nhớ lại hắn! Yêu phải hắn đã là sai lầm lớn nhất đời con bé, tôi không muốn nó bị thứ ma quỷ ấy quấn lấy rồi mãi mãi không thể siêu sinh!

- Ý lão là?

- Hãy tiêu diệt hắn! Đông cung đã hứa sẽ bảo vệ chúng tôi, Nguyệt thần chính là thần bảo hộ của chúng tôi! Xin ngài hãy cứu chúng tôi.

Lão cúi đầu thật sâu. Giây phút ấy lão không thấy được vị thần lão trông chờ lại len lén nhìn sang người ngồi kế sát nàng. Phù Du của tuổi mười lăm dẫu gì vẫn chỉ là một vị thần non trẻ, đây có lẽ là sự vụ nghiêm trọng nhất nàng từng gặp từ khi nhậm chức. Nàng đang tìm kiếm sự trợ giúp ở người mà nàng tin tưởng nhất, y đáp lại nàng với một nụ cười bình thản. Y nắm lấy tay nàng. Ánh nhìn của y như biết nói, "muội là thần, ta tin tưởng muội!"

- Được! – Hít một hơi lấy can đảm mà suýt phát ho vì thứ mùi khó ngửi kia, Phù Du nói. – Đã có ta ở đây, làng hãy an tâm. Ta sẽ bảo vệ làng!

- Đội ơn ngài!

Lão Man vội vã cảm tạ. Lão khấu đầu vài cái rồi lại ngẩng lên.

- Ngài cần gì, xin hãy nói để tôi dặn người chuẩn bị.

- Ừm... lão cứ ra ngoài trước đi.

Phù Du cười ngại ngùng.

- Ta có chút chuyện riêng muốn nói với huynh ấy.

Lão Man nhìn sang phía Như Hà, một thoáng lão cúi người.

- Nguyệt thần, Hà công tử. Hai ngài hãy tự nhiên.

Nói rồi lão cáo lui. Bóng lão vừa khuất, Phù Du đã lập tức quay qua.

- Ca ca, làm thế nào bây giờ?

- Này này. – Như Hà nhìn nàng hốt hoảng mà nhịn không nổi cười. – Cái người vừa hùng hồn khẳng định "ta sẽ bảo vệ làng" không phải chính là muội ấy hả?

- Muội có thể nói khác đi sao?

Phù Du trả lời rất đương nhiên, nàng vỗ vỗ lên tay y.

- Với lại, muội còn có ca mà! Muội không sợ!

- Ừ. Có gì phải sợ.

Như Hà mỉm cười đáp.

- Điều quan trọng duy nhất chỉ là muội muốn làm thế nào mà thôi.

Thấy nàng vẫn chưa hiểu ý lắm, y đành nói thẳng.

- Con quỷ ấy, muội tính làm gì với hắn?

- Hình như hắn không phải quỷ đâu, ca ca.

Phù Du nghiêm túc chỉnh lời.

- Hắn vẫn là cư dân làng Sói mà! – Nàng ngừng một lát. - Nhưng việc hắn làm thì đúng là sai trái!

- Tức là muội phán quyết hắn có tội?

Như Hà bình tĩnh hỏi lại. Phù Du chẳng hiểu sao y lại hỏi thế.

- Này không phải là đương nhiên sao? Còn cần muội phán quyết à?

- Muội là chủ nhân của cung Bán Nguyệt...

Như Hà thầm thì.

- Chỉ có muội mới có quyền phán quyết hắn mà thôi.

Nguyệt thần sở hữu một bảo vật tuyệt vời, đó là cây cung Bán Nguyệt, cây cung này lại mang theo một phép nhiệm màu có một không hai được gọi tên: "Phán quyết của Thần". Phép thuật này sẽ hiện diện khi Phù Du bắn mũi tên vàng Công lý vào kẻ cần xét xử, mũi tên ấy đem theo sức mạnh sẽ giết chết kẻ cần xét xử nếu hắn có tội, ngược lại, cũng sẽ chữa lành và khôi phục bản thể cho kẻ đó nếu hắn vô tội. Tuy đây là một phép thuật kỳ diệu, nhưng vì cái giá phải trả cho nó quá lớn, bởi vậy từ lúc được phong thần tới giờ Phù Du vẫn chưa từng sử dụng.

Mặc dù vậy, nghe Như Hà nói, Phù Du vẫn thấy còn điều gì đó chưa phải, tiếc là nàng lại không nghĩ ta. Tin tưởng vào Hà đã là nếp suy nghĩ sắp hóa thành bản năng trong nàng nên nàng cũng chẳng thắc mắc gì thêm. Nàng còn đang thầm nhẩm tính...

- Chuyện này chỉ hai chúng ta giải quyết là ổn rồi ca nhỉ? Không cần thêm trợ giúp đâu ha? Việc quan trọng nhất là giữ an toàn cho cô gái ấy. Muội nghĩ chúng ta nên hành động càng sớm càng tốt...

- Ừ.

Như Hà không phản đối gì nhưng đôi mắt y lại khẽ liếc qua khung cửa, y nhìn khoảng trời đầy tuyết trước mắt.

- Muội gọi lão Man vào đây, xem lão có đồng ý không?

- Dạ?

Chưa kịp để Phù Du gọi mình, như cảm ứng trước, lão Man từ ngoài hớt hải chạy vào.

- Nguyệt thần, tuyết đang rơi lớn quá. Đường đến hang động vừa bị tuyết vùi lấp, tôi đã cho người dọn dẹp nhưng có lẽ cần mất chút thời gian...

- Nếu chờ đợi có nguy hiểm gì cho cô gái ấy không?

Phù Du hỏi lại.

- Nếu có, làng không cần ngại. Ta sẽ tự tìm cách tới được hang động kia. Mạng người mới là quan trọng!

- Không, không.

Lão Man xua tay.

- Trước rằm tháng này hắn tuyệt đối sẽ không hành động. Dịp trăng tròn là lúc sức mạnh tộc Sói dâng cao nhất. Hắn nhất định sẽ đợi đến khi ấy để hồi sinh con gái tôi.

- Vậy sao?

- Vậy nên ngài có thể yên tâm nghỉ ngơi chốc lát. Đường xa tới đây, các ngài đều đã mệt rồi...

Không hiểu sao khi vừa nghe lão nói vậy, Phù Du bỗng thấy đôi vai nàng trở nên nặng trịch, mí mắt nàng cũng dần trĩu xuống, đầu nàng dần đặc quánh như bông, nàng quay qua phía ca ca của mình.

- Ca, muội hơi buồn ngủ...

- Vậy muội ngủ đi.

Đối diện nàng, Hà mỉm cười hiền lành. Trông thấy nụ cười của y, chút bất an cuối cùng trong lòng Phù Du cũng tan biến, nàng an tâm nhắm đôi mắt lại. Và nàng không hề nhận ra, khi đôi mắt nàng vừa khép lại tất cả cảnh vật xung quanh nàng cũng đều biến mất, làng Sói, căn lều hay lão Man đều như chưa từng tồn tại, thứ sót lại chỉ là một màn sương mờ mịt. Hà đỡ nàng trong vòng tay, y dịu dàng đặt nàng nằm xuống một chiếc giường bồng bềnh như mây...

- Thủy thần, tài năng Tâm thuật của ngài thật đáng để khâm phục!

Một giọng nói lạ lẫm khác vang lên. Vén lớp sương mù dày đặc đang phủ lên nơi này, bóng hình người con gái ấy dần lộ diện. Mặc trên mình chiếc váy đỏ rực, nàng kiêu ngạo sải từng bước dài, thân hình nóng bỏng của nàng uyển chuyển hệt như một con báo quyến rũ. Sắc đẹp của nàng sẵn sàng thiêu cháy mọi thứ trong tầm mắt để cả thế gian này đều sẽ phải quỳ xuống hôn lên tà váy nàng, tôn xưng nàng là nữ thần tuyệt vời nhất.

- Selen, nàng tới rồi.

Như Hà xoay người lại, nét dịu dàng trong đôi mắt y đã biến mất nhưng nụ cười của y vẫn nguyên vẹn như vậy.

- Ngài chờ ta?

Selen như vừa phát hiện ra một chuyện thật thú vị.

- Có vẻ mọi thứ đều ở sẵn trong suy tính của ngài nhỉ? Xem ra, những lời ngợi ca của thánh Fly nói với ta về ngài không phải là người phóng đại rồi...

- Không phải tất cả mọi thứ, chỉ là hầu hết thôi.

Như Hà thủng thẳng đáp.

- Nàng có muốn uống ít trà không?

- Uống trà? Trong thế giới mộng cảnh mà ngài tạo ra? – Selen bật cười. – Ngài đùa ta đấy à?

- Ta không đủ thời gian để đùa giỡn.

Như Hà cũng chẳng ngại nói thật.

- Ta còn chưa hiểu ngài muốn làm gì.

Selen nói, nàng đưa mắt nhìn khắp chốn xung quanh rồi cuối cùng ánh mắt nàng tập trung về một hướng. Ở nơi đó, Phù Du đang say giấc nồng.

- Câu chuyện ngài kể hay đấy. Giết cha, tàn sát người vô tội, gây ra chiến loạn rồi giết chết tất cả kiếp sau của người mình yêu vì người đó không nhận ra mình... Tất cả những chuyện này là ngài đang xưng tội à? Con quỷ của làng Sói? Đó chẳng phải là ngài hay sao!

- Ta đã nói rồi.

Như Hà bình tĩnh đáp, gương mặt y chẳng hề thay đổi sau những lời khiêu khích của Selen.

- Cả thế gian này chỉ có nàng ấy được quyền phán xét ta.

- Ha ha, vậy hả?

Selen không quan tâm, nàng vốn là một người rất ngạo mạn, cũng chẳng mấy chuyện đáng để nàng đặt vào mắt.

- Ta đã từng nhìn thấy ngài rất nhiều lần, thông qua ký ức các kiếp sau của ta. Ngài có biết ấn tượng về mình trong họ là gì không? - Nàng cao giọng ngâm nga. - Thật đáng sợ, thật khủng khiếp, thật tàn bạo, thật nhẫn tâm...

Đôi tay Như Hà dần siết chặt sau từng lời nói của Selen, gương mặt y cũng nhợt hẳn đi. Thoáng chốc ấy cổ tay trái của y nhói lên đau đớn, nhưng cũng chính nhờ cơn đau này mà y mới hồi thần.

- Nàng đừng cố gắng nữa.

Giọng y vang lên thật nhẹ nhàng.

- Đừng cố kích động ta để phá vỡ mộng cảnh này. Không phải nàng... - Y lắc đầu. – Nàng không đủ sức!

Có vẻ Selen chẳng hề thích kết luận này của y, trên thực tế nàng không bao giờ muốn thừa nhận mình thất bại. Nàng vừa toan mở miệng lần nữa thì lại nghe y nói.

- Chẳng phải nàng vẫn muốn cứu quỷ vương sao?

Nàng giật mình nhìn y, y lại không buồn nhìn nàng. Y quay lưng lại và chăm chú nhìn về phía người con gái còn đang yên giấc, cứ như thể y đang cố gắng níu kéo từng giây phút được nhìn thấy người đó.

- Ngài có cách?

Thấy y không nói tiếp, Selen buộc phải hỏi lại.

- Nói đi!

- Hãy bảo vệ nàng ấy và đừng can dự vào chuyện của ta.

Y lặng lẽ đáp. Gió ào thổi qua, bóng hình y cũng dần mờ nhạt, Selen hốt hoảng chạy đến muốn giữ y lại nhưng thứ nàng bắt được chỉ là câu nói cuối cùng của y vọng về.

- Nếu nàng làm được, ta sẽ giúp nàng giải thoát Vincent!

~~~~~

Mộng cảnh, đơn giản là cảnh trong mộng. Nói dễ hiểu, đây chỉ là một giấc mơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.