"- Như Hà, tại sao chiến tranh lại nổ ra... nếu như thế, nếu như thế ta biết làm thế nào...
Nàng công chúa khóc nấc nghẹn ngào, nước mắt trào ra giàn dụa trên gương mặt, nàng bấu chặt bàn tay vào cánh tay Như Hà đau đớn, chẳng ai có thể liên hệ Thiên Nguyệt công chúa mạnh mẽ vừa tiến trước toàn quân phát lệnh quyết chí với người con gái yếu đuối suy sụp hiện tại. Nấp trong căn phòng ở Thiên Nguyệt cung nàng khóc, trái tim nàng vỡ vụn khổ đau, cuộc chiến nổ ra một bên là quê hương một bên là người nàng trộm thương thầm nhớ, đứng giữa nàng ngã khuỵu trong câm lặng. Như Hà nhìn nàng không nói một lời, thậm chí y không thể trao ra một vòng tay ôm nàng an ủi, y biết nói sao với nàng, nói rằng trận chiến này chính y đã thúc đẩy khơi mào hay nói rằng nàng hãy từ bỏ mọi hy vọng... Y chỉ lặng lẽ nhìn nàng khóc, phút giây ấy nước mắt rớt xuống tay y bỏng rát vô cùng...
Lại một giấc mơ khác, y mơ tới ngày ấy Phù Du nắm chặt tay y thủ thỉ. Nàng nói.
- Đây là quê hương của muội, xin ca hãy bảo vệ nó.
Hôn lên môi y, nàng lại nói.
- Nhưng ca lại là người muội thương yêu nhất. Vậy nên xin ca hãy tự bảo vệ mình.
Đôi tay nàng ôm y thật chặt.
- Xin ca hãy luôn bình an... Kết thúc chiến trận, ngày ấy muội sẽ tự mặc áo hoa theo ca về nhà...
Mơ đan trong mơ, lắc mình một cái cảnh vật đã thay đổi, y đứng đó giữa gió lạnh. Đôi tay y cầm chắc thanh kiếm bạc, thanh kiếm năm đó Nhật Đế đã trao y như là một bảo vật ngài ban tặng. Tên kiếm là Huyết Mệnh nhưng cho đến tận hôm ấy đó là lần đầu tiên nó nhuốm máu. Y giương đôi tay đâm thẳng thanh kiếm vào giữa ngực vị tướng lĩnh áp giải mình, đôi mắt người ấy mở lớn trợn tròn, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng, cả thân hình to lớn từ từ gục xuống, bàn tay người đó cố gắng bám lấy chân y. Trong giây phút cuối y nghe người ấy thì thầm từng lời lẫn trong bọt máu.
Người ấy nói.
- Hà công tử. Ta tin ngài.
Người ấy nói.
- Ngài nhất định phải thành công.
Và vị tướng lĩnh ấy hy sinh khi đôi mắt không nhắm lại, ánh mắt ấy ám ảnh tâm trí y như lời nhắc nhở. Đó là một mạng người chết trên tay y, dẫu vị tướng ấy có mắc bệnh vô phương cứu chữa, dẫu định mệnh đặt sẵn người đó sẽ phải chết không nghi ngờ thì sự thật cũng không thay đổi. Y đã giết người ấy, đó là tội ác của y..."
- Sao lại khóc?
Như Hà giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, y vừa ngủ quên bên ô cửa sổ, sương đêm đọng trên gương mặt y như phù một lớp hào quang lóng lánh. Đôi mắt cong cong, y nhìn vị chúa tể đang đứng trước mặt mình, y cười và bảo.
- Ngài hoa mắt rồi. Ai nói tôi khóc?
- Muốn khóc thì khóc, đừng có cười.
Nhữ Huyền chỉ nói như vậy, bàn tay ấm áp của hắn vụng về đặt lên đầu y chẳng biết để xoa hay để vỗ, cuối cùng hắn lại rút tay về.
- Trời lạnh lắm. Đóng cửa lại, vào đây.
- Tôi không sợ lạnh.
Như Hà bật cười, lần này nụ cười của y có phần chân thật hơn.
- Nơi tôi sinh ra còn lạnh hơn nơi này rất nhiều lần. Nơi ấy chỉ có gió và tuyết.
Chẳng biết vì sao y lại muốn kể những chuyện trước nay y chưa từng mở lời.
- Tôi đã sống tám năm ở đó... tôi không thấy lạnh đâu.
- Nhưng ta thấy lạnh.
Nhữ Huyền bảo, đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn xoáy vào y chằm chằm.
- Ta không muốn cậu lạnh. Vậy nên đóng cửa vào.
Như Hà nhún vai, y đóng cửa sổ lại rồi đi vào phòng. Chân trái đau đớn, dù y có cố gắng tỏ ra bình thường thì cũng không thể bước nhanh nổi. Nhữ Huyền vẫn kiên nhẫn đợi, hắn ra dấu cho y ngồi xuống ghế rồi lấy ra một khay gỗ để sẵn bông băng.
- Thay.
Lời ít ý nhiều Nhữ Huyền nói vậy. Rồi chẳng để y kịp từ chối vị chúa tể cao ngạo đã khuỵu một chân xuống, hắn chậm rãi nâng chân trái của y lên, vén ống quần và cởi bỏ giày của y, từng động tác Nhữ Huyền đều làm rất nhẹ nhàng, dường như hắn sợ nếu cử động mạnh y sẽ đau thêm. Đã bao lần từ chối không tác dụng, y cũng chỉ còn cách chấp nhận, chấp nhận vị chúa tể lạnh lùng tàn nhẫn trong lời đồn thổi ân cần dịu dàng và chăm sóc y như một đứa trẻ được nuông chiều. Từng vòng băng nới lỏng, cổ chân y dần dần lộ ra, dưới lớp băng ấy một chiếc đinh bạc nổi bật được đóng lên mắt cá chân trái của y nằm yên vị giữa máu loang lổ, đinh được đóng rất sâu chỉ còn đầu đinh là lộ ra lấp lánh, phần thịt xung quanh chân đinh bầy nhầy hoại tử, dù Nhữ Huyền có nhẹ tay tới mấy thì Như Hà vẫn đau tới tái mặt, y cắn chặt răng chịu đựng, chiếc đinh ấy là món quà sinh nhật tuổi hai mươi mẹ tặng y, trong đinh chứa một lời nguyền độc. Mẹ y dùng chính sinh mạng bà để ràng buộc y, để kiểm soát y theo ý muốn của bà. Ngày y chạy trốn vào ma giới, lời nguyền phát tác đã khiến y đau tới chết đi sống lại, nếu không nhờ chúa tể Nhữ Huyền thông thạo y thuật lại giỏi bùa phép có lẽ y cũng khó giữ nổi hơi tàn. Nhữ Huyền vốn muốn nhổ thẳng chiếc đinh ra khỏi chân y nhưng Như Hà lại không chịu, chiếc đinh ấy gắn với sinh mệnh mẹ y, y không dám mạo hiểm. Cuối cùng Nhữ Huyền đành dùng phép khu trú lời nguyền độc rồi chữa trị ngoại thương cho y.
Ngày nào cũng thay băng đắp thuốc, Nhữ Huyền làm đã quen Như Hà chịu cũng quen.
Ngây ngốc nhìn vào mái tóc đen nhánh của người đang khuỵu gối trước mặt mình đôi mắt Như Hà thoảng chút hoang mang. Trước khi tới đây Như Hà vẫn biết vị chúa tể này để ý mình nhưng y cũng chỉ nghĩ hắn thấy thích thú với tài năng của y, không ngờ qua mười ngày sống chung y mới nhận ra dường như hắn mang một tâm tư khác với mình. Nhữ Huyền hiểu y hơn cả một người tri kỷ, một kẻ cao ngạo như hắn nếu chỉ trọng hiền tài, hắn sẽ chịu khuỵu gối trước mặt một kẻ bề tôi? Hắn sẽ dịu dàng nâng niu y như thế? Hắn sẽ bảo vệ y đến vậy? Trước cả Đông cung đang truy bắt hay Ma giới còn đầy nghi kỵ với y? Nếu chỉ coi y là kẻ bề tôi... Hắn, đâu có thể làm như vậy, đúng không?
Như Hà không biết, y cũng không dám nghĩ. Y sinh ra là kẻ không được yêu thương, tình cảm đơn thuần trân trọng mà hắn trao y khiến con tim y bối rối. Y sợ ý chí của mình sẽ lung lay. Y nghĩ tới Đông cung, nghĩ tới Phù Du đang chờ đợi, nghĩ tới những người đã hy sinh mà hạ quyết tâm phải diễn màn kịch này tới bước cuối cùng. Y giả làm phản đồ, y sẽ triệt hạ ma giới từ bên trong, y sẽ kết thúc cuộc chiến này thật nhanh chóng. Ngày chiến thắng trở về y sẽ là anh hùng, sẽ thoát hoàn toàn khỏi sự kiểm soát của mẹ, y sẽ trở thành thần, một vị thần vĩ đại. Và ngày ấy y sẽ cưới Phù Du. Nghĩ đến nàng đôi mắt y thoáng chốc dịu dàng, y nhắm mắt lại, khi mở mắt ra ánh mắt y đã bình thản như cũ. Phải, để đổi lấy hạnh phúc của nàng gánh thêm chút tội cũng có sao.
- Ta nhất định sẽ chữa khỏi chân cho cậu.
Nhữ Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm.
- Cả cánh tay của cậu nữa. Ta sẽ khiến nó trở về như ban đầu.
- Được. Tôi đợi ngài.
Như Hà cười, đôi mắt bạc cong cong, y vẽ lên trên gương mặt mình một nụ cười ngọt ngào và rạng rỡ.
Cung đã lên tên, y không còn đường nào quay lại.
Những ân cần của kẻ khác trong mắt y chẳng đáng là gì.
Kể cả kẻ đang khuỵu gối trước mặt y.
Không hề có ngoại lệ!
.
.
.
Thời gian giả làm phản đồ với Như Hà không phải là một quãng thời gian tốt đẹp. Đông cung căm thù vì sự phản bội của y, Ma giới thì nghi kỵ, khinh bỉ bởi hành động phản chủ và ghen ghét vì sự thiên vị của những người đứng đầu Ma giới dành cho y. Nói từ "những người" bởi lẽ ngoài chúa tể Nhữ Huyền vẫn còn một kẻ nữa yêu thích y ra mặt. Đó là hoàng thân Trác Nghiên. Kẻ này là con trai của em gái Ma hoàng, gọi Nhữ Huyền là anh họ. Trong Ma giới, Trác Nghiên chẳng giữ chức vụ gì, chỉ là một hoàng thân lông bông nhưng lại khiến mọi người phải e sợ. Kẻ này có biệt tài dùng độc bẩm sinh, gã cũng rất thích nghiên cứu về độc dược, tính tình lại cổ quái, số kẻ chết trong tay gã chỉ vì hứng thú nhất thời nhiều không đếm xuể, không những thế xu hướng tình dục của gã cũng khác người. Nhân tình của gã luôn là những thiếu niên xinh đẹp, khi vui gã lôi họ lên giường đến khi mất hứng họ sẽ chết lúc nào chẳng hay. Từ khi Như Hà đến ma giới y đã biết mình bị kẻ kỳ quái này để ý, cả ma giới cũng đồn thổi và tin rằng y chính là tình nhân bé nhỏ tiếp theo của Trác Nghiên nhưng có lẽ chỉ Như Hà mới hiểu Trác Nghiên dành cho y một tình cảm rất đơn thuần. Gã vui vẻ dẫn y thăm thú khắp nơi, gã làm mặt xấu chỉ để chọc y cười, gã dìu y cất bước mỗi lúc y đau, gã ngồi che nắng cả chiều chỉ để giúp y ngon giấc, con người ấy cười dịu dàng yêu chiều y đến nỗi y cảm giác mình sẽ chết chìm trong nhu tình của hắn. Trác Nghiên chưa từng làm một hành động khiếm nhã nào với y, thậm chí còn chưa từng làm y phật ý, so với gã chính y mới là kẻ mang tâm tư dơ bẩn. Y lợi dụng gã tìm hiểu tin tức của Ma giới, lợi dụng gã biết được những kẻ tay trong Ma giới cài vào Đông cung, cũng lợi dụng gã đánh cắp rất nhiều bí mật quân sự. Trác Nghiên chẳng biết gì vẫn tươi cười với y, nụ cười của gã như bông hướng dương nở trong đêm tối, chói mắt đến nhói lòng.
Giữa lòng quân địch y được bảo vệ nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi Ma giới tính mạng y lập tức sẽ gặp nguy hiểm bởi sự truy sát gắt gao từ Đông cung. Đông cung trước đó thần tượng y bao nhiêu thì giờ căm hận y bấy nhiêu, trong mắt họ y là kẻ phản đồ đáng kinh tởm, ngoại trừ Phù Du vẫn đang bị giam lỏng ở Đông cung thì ngay cả những người đã từng sống cạnh y cả chục năm như Thất thần cũng không có chút tin tưởng nào với y. Y cũng không biết mình nên vui vì bản thân y diễn quá đạt hay nên tự chế nhạo vì mười năm qua họ vẫn chẳng hiểu thấu y, thậm chí có lẽ vì ở bên nhau lâu nên họ còn căm ghét sự phản bội của y hơn nữa. Một ngày mưa tầm tã, bị truy sát đến cùng đường, khi cây kiếm dài của Diên Họa đâm xuyên qua ngực phải, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lẽo của cậu ta y đã mơ màng nghĩ. Bị kiếm đâm đau thấu tâm can, vị tướng lĩnh kia chết thật không an lành... Y đâm người một kiếm lại bị người đâm một kiếm... Hóa ra, nhân quả là có thật!
Thật nực cười khi người cứu y lần đó lại là Nhữ Huyền, kẻ thù bên kia chiến tuyến thì hết lòng lo lắng và tin tưởng y, còn những người y muốn bảo vệ thì lại căm thù đến mức chỉ muốn giết y cho thỏa. Ngày hôm ấy lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi, nếu vị chúa tể cao ngạo đang dịu dàng chăm sóc y bấy giờ biết được sự thật, y không dám nghĩ hắn sẽ phản ứng như thế nào. Dưới màn mưa trắng xóa, y cố mở to đôi mắt nhìn hắn, giây phút ấy lòng y thầm nhủ. Nhất định y phải giết chết người đàn ông này, tuyệt đối không thể lưu lại hậu họa!