[Dịch] Kiếm Lai

Chương 39 : Mắng hòe




Trần Bình An suy nghĩ nếu sau này mò đá ban ngày, có thể mò từ chỗ Lưu Tiện Dương lên phía thượng du, đến chiếc cầu mái che kia mới ngừng. Cho nên tối nay hắn lựa chọn xuống nước ở vị trí thượng du xa hơn, cách xa cầu mái che và vách đá màu xanh được người địa phương gọi là “lưng trâu xanh”, cũng là nơi Trần Bình An lần đầu nhìn thấy thiếu nữ áo xanh. Cũng vì vậy mà hắn đã bỏ qua cuộc gặp với Tống Tập Tân và quan giám sát.

Chỗ cầu mái che có tấm biển bốn chữ “Phong Sinh Thủy Khởi” treo trên cao.

Người đàn ông mặc áo bào trắng mang đai ngọc trên danh nghĩa là quan giám sát lò gốm, nhưng thực ra lại là phiên vương quyền thế hàng đầu Đại Ly. Dưới sự dẫn dắt của ông ta, Tống Tập Tân đi đến dưới bậc thềm của cầu mái che. Trước khi tới chẳng những hắn đã tắm rửa thay quần áo ở dinh quan, còn đeo túi thơm và một miếng ngọc bội hình rồng chất liệu bình thường, màu sắc tối tăm không hề nổi bật. Còn miếng ngọc bội Lão Long Bố Vũ dù là tính chất, độ hoàn hảo hay ngụ ý đều vượt trội hơn, lại bị người đàn ông kia ra lệnh lấy xuống, tuyệt đối không được đeo.

Trong tay Tống Tập Tân cầm ba nén nhang, thiếu niên đứng dưới bậc thềm, không biết phải làm gì.

Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính xoay người, vươn một tay ra, hai ngón tay nhẹ nhàng xoắn vào đầu ba nén nhang, nhang liền cháy lên.

Người đàn ông tùy ý nói:

- Sau khi quỳ xuống, nhìn về tấm biển dập đầu ba cái, cắm nhang xuống đất là xem như xong việc.

Tuy Tống Tập Tân đầy bụng hoài nghi, nhưng vẫn làm theo người “chú” từ trên trời rơi xuống này, cầm nhang quỳ xuống dập đầu ba cái.

Mặc dù người đàn ông nói rất thản nhiên, nhưng sau khi thiếu niên quỳ xuống, sắc mặt ông ta lại trở nên nghiêm túc, cực kỳ phức tạp, nhìn mặt đất nơi thiếu niên dập đầu, lộ ra sự căm ghét ẩn giấu rất sâu.

Tống Tập Tân cắm ba nén nhang xuống đất, sau đó đứng dậy hỏi:

- Thắp nhang ở đây có sao không?

Người đàn ông cười nói:

- Cũng chỉ là nghi thức mà thôi, không cần quá để tâm. Từ giờ trở đi, trước tiên hãy học cách góp vui lấy lệ, nếu không sau này có thể ngươi sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán.

Người đàn ông ngưng cười:

- Nhưng cũng đừng quên, chiếc cầu mái che này là... nơi cất cánh lên trời của ngươi.

Môi của Tống Tập Tân xanh đen, không biết có phải tổn thương do cái rét mùa xuân. Thiếu niên ra vẻ ung dung nói:

- Mấy chữ này không thể dùng tùy tiện đúng không?

Người đàn ông dùng một tay phủi bụng, một tay đỡ đai lưng bạch ngọc trên hông, cười ha hả nói:

- Đến kinh thành thì dĩ nhiên là vậy, nhưng ở nơi này thì không sao. Đã không có chó nuôi của triều đình, cũng không có chó hoang của giang hồ, sẽ không có ai đi theo bản vương cắn lung tung.

Tống Tập Tân tò mò hỏi:

- Ông cũng sợ bị người ta chỉ trích?

Người đàn ông hỏi ngược lại:

- Ở vương triều Đại Ly, bản vương đã đánh khắp trên núi dưới núi không địch thủ. Nếu như không cần sợ thứ gì, chẳng phải còn thoải mái hơn người ngồi trên ghế rồng kia sao? Thằng nhóc, ngươi không cảm thấy câu hỏi này quá vô nghĩa à?

Tống Tập Tân suy nghĩ một thoáng, sau khi do dự vẫn quyết tâm lên tiếng hỏi:

- Ông đang che giấu tài năng? Hay là giữ lại kẻ địch để khiến địa vị của mình càng quan trọng?

Người đàn ông bật cười, đưa tay chỉ vào thiếu niên đã bộc lộ sự sắc sảo, lắc đầu nói:

- Những lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, đúng là không biết nặng nhẹ lợi hại. Sau này dù đến kinh thành hay là đến một phủ đệ tiên gia trên núi tạm lánh đầu gió, bản vương khuyên ngươi một câu, đừng phát ngôn và hành động không kiêng nể như vậy, nếu không nhất định sẽ gặp xui xẻo lớn.

Tống Tập Tân gật đầu nói:

- Tôi nhớ rồi.

Người đàn ông chỉ vào tấm biển chữ vàng:

- Phong sinh thủy khởi, phong sinh thủy khởi (gió thổi nước lên), bản vương hỏi ngươi, nước lên là lên như thế nào?

Tống Tập Tân trả lời gọn gàng dứt khoát:

- Không biết.

Người đàn ông lẩm bẩm một câu:

- Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, đó cũng là hiểu biết. Đúng là mấy lời chó má, người đọc sách vốn tâm địa gian xảo, đánh rắm cũng phải qua chín đường mười tám ngả.

Nhưng khi đối diện với thiếu niên, người đàn ông vẫn tỏ ra văn nhã:

- Nếu bản vương không nhớ lầm, ba ngàn năm qua dù trấn nhỏ các ngươi bộc phát nước lũ lớn đến đâu, mực nước cao nhất của con suối nhỏ này vẫn không quá mũi của thanh kiếm rỉ sét kia.

Tống Tập Tân nghi hoặc nói:

- Cụ già sống ở chỗ giếng Thiết Tỏa ngõ Hạnh Hoa, cũng thường ở dưới cây hòe nhắc đến chuyện này với chúng tôi. Trong này thật sự có huyền cơ sao?

Người đàn ông đưa tay chỉ về nơi rất xa, đó là nơi khe suối nhỏ chảy ra khỏi dãy núi, cười nói:

- Giữa núi rừng, rắn có đường rắn. Trong nhà cửa, chuột có đường chuột. Còn như trong sông suối này, lại là giao long có đường giao long.

Người đàn ông thu ngón tay lại, kiên nhẫn giải thích:

- Vương triều Đại Ly khu vực đông đúc, thực ra cũng có rất nhiều tập tục treo kiếm dưới cầu. Có điều những thanh kiếm tiền đồng, kiếm gỗ đào hoặc kiếm bùa chú kia, thường chỉ ngăn cản được một lần vào sông của giao long trên núi hay mãng xà trong rừng, cũng không ngăn được lần thứ hai. Thậm chí rất nhiều người treo pháp kiếm có đạo hạnh nông cạn, không thể chịu nổi một lần vào sông, ngược lại còn chọc giận những loài thuộc giao long trong nước lũ. Cho nên nước lũ vừa qua, cây cầu lẽ ra không cần sụp cũng bị sụp, càng không thấy tung tích của kiếm đâu. Chỉ riêng thanh kiếm ở chỗ này...

Người đàn ông nói một nửa lại im lặng.

Tống Tập Tân vẫn nhẫn nại không truy hỏi.

Người đàn ông thở dài nói:

- Chỉ riêng thanh kiếm này, từ ngày đầu tiên treo ở dưới cầu, không phải nhắm đến giao long vào sông gì đó, mà được thánh nhân dùng để trấn áp lối ra của cái “giếng nhốt rồng” kia. Lối ra ở đây chính là cái đầm sâu phía dưới cầu, phòng ngừa long khí lan tràn tan rã quá nhanh, tránh cho vùng trời đất nhỏ này bị phá vỡ.

Tống Tập Tân hỏi đúng trọng tâm:

- Con chân long cuối cùng trên đời kia, rốt cuộc đã chết hay chưa?

Tống Trường Kính cười nói:

- Trong trận chiến giết rồng ba ngàn năm trước, nhân sĩ luyện khí bỏ mạng nhiều vô số kể, ngay cả thánh nhân tam giáo và tông sư các trường phái cũng có nhiều người ngã xuống. Thằng nhóc ngươi cho rằng tất cả bọn họ đều là kẻ ngốc, hay là thánh nhân sống nhiều năm như vậy đều là sống uổng? Cố ý giữ lại một con chân long cuối cùng, xem như hoa chim sâu cá để nuôi dưỡng à?

Tống Tập Tân phản bác:

- Nói không chừng là không thể hoàn toàn giết chết con chân long kia thì sao? Chỉ có thể dùng kế hoãn binh và phương pháp ăn mòn. Mặc dù tôi không biết dự tính ban đầu và mưu đồ của thánh nhân mấy ngàn năm trước, nhưng cũng đoán ra con chân long kia tuyệt đối không đơn giản!

Người đàn ông lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

- Ngươi nói đúng một nửa, chân long chắc chắn đã chết rồi. Còn về thân phận thực sự và ý nghĩa tượng trưng của nó, ba chữ “không đơn giản” còn kém xa không thể hình dung được.

Tống Tập Tân muốn nói lại thôi.

- Tóm lại tất cả mưu đồ của Đại Ly, bỏ ra vô số tâm huyết, chỉ là vì “gió thổi nước lên”, vì đại nghiệp xuôi nam sau này.

Người đàn ông đi trước lên bậc thềm, chậm rãi nói:

- Nếu ngươi hỏi bản vương, vì sao ba ngàn năm trước các thánh nhân phải giết rồng, bản vương không tiện trả lời ngươi. Nhưng nếu ngươi hỏi vì sao lại bỏ ngươi ở nơi này, vì sao ngươi lại là hoàng tử tôn quý dòng chính của Đại Ly, bản vương có thể nói cho ngươi biết chân tướng từ đầu đến cuối.

Tống Tập Tân cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.

Thiếu niên không hỏi, người đàn ông dĩ nhiên cũng không tự trả lời. Sau khi ông ta đi tới bậc thềm cao nhất thì xoay người nhìn về trấn nhỏ:

- Sau này phải rộng lượng một chút, tranh giành khí thế với loại người như Lưu Tiện Dương, thậm chí còn nổi sát tâm, ngươi không ngại hạ thấp thân phận sao?

Tống Tập Tân ngồi trên đỉnh bậc thềm, cùng người đàn ông nhìn về phương bắc, hỏi một vấn đề không liên quan:

- Đại Ly chúng ta nằm ở tận cùng phía bắc Đông Bảo Bình Châu à?

Người đàn ông gật đầu nói:

- Ừ, bị xem là mọi rợ phương bắc gần ngàn năm. Hôm nay chẳng qua là nắm tay đủ cứng mới giành được một chút tôn trọng.

Tống Tập Tân vẫn cúi đầu, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng.

Người đàn ông tên là Tống Trường Kính này bình thản nói:

- Đến kinh thành rồi, phải cẩn thận một kẻ có danh hiệu là “Tú Hổ”.

Tống Tập Tân không hiểu lý do.

Tống Trường Kính cười nói:

- Hiện nay hắn là quốc sư của Đại Ly chúng ta, còn là ân sư của đứa em trai ruột của ngươi. Khi Đại Ly ta dựng nước có bảy mươi quận, tám trăm thành, trong gần năm mươi năm có thể biến thành một trăm bốn mươi quận, một ngàn năm trăm thành như hôm nay, lãnh thổ khuếch trương lớn như vậy, kẻ này có một nửa công lao.

Tống Tập Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Người đàn ông mỉm cười:

- Thằng nhóc, ngươi đoán không sai.

Người đàn ông cũng ngồi trên bậc thềm, hai tay chống lên đầu gối, ngước mắt nhìn về phía xa.

Một người khác có công lao mở rộng lãnh thổ cho Đại Ly, rất dễ nhìn thấy, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Tại khoảnh khắc này cả người Tống Tập Tân run rẩy, da đầu ngứa ngáy.

Hai người không nói gì. Một lúc lâu sau Tống Tập Tân đột nhiên nói:

- Chú à, mặc dù cháu có sát tâm với Lưu Tiện Dương, thậm chí trước đó còn nghĩ đến chuyện giao dịch với Phù Nam Hoa của thành Lão Long, bảo hắn tìm cách giết chết Lưu Tiện Dương, nhưng trước giờ trong lòng cháu không hề cảm thấy tên Lưu Tiện Dương này có tư cách ngang hàng với mình, kể cả hắn sở hữu một phần truyền thừa gia tộc có lịch sử lâu đời. Cháu giết hắn, chỉ là cảm thấy giết hắn rồi cũng không cần trả giá quá lớn, chỉ thế mà thôi.

Tống Trường Kính đã có một chút hứng thú:

- Nói như vậy, ngươi còn có vướng mắc khác?

Thiếu niên sờ sờ cổ, im lặng không nói gì.

---------

Nửa đêm canh ba, âm thanh yên tĩnh.

Trong trấn nhỏ vẫn có người đi trên đường, bóng dáng của cô mảnh khảnh, áo quần phong phanh. Khi cô đi qua giếng Thiết Tỏa ở ngõ Hạnh Hoa thì hơi nghiến răng nghiến lợi, lúc đi qua miếu thờ thì còn đạp mạnh vào cột đá, cuối cùng đi đến dưới cây hòe già cành lá xum xuê. Theo như lời của mấy cụ già, cây này không biết đã sống bao lâu, hơn nữa bất cứ lúc nào cành khô rơi xuống đều sẽ không đập trúng người, rất có linh tính.

Thiếu nữ nghênh ngang đi đến dưới cây, cô đương nhiên rất xem thường những cách nói này.

Cô mở quyển sách cổ mượn từ công tử nhà mình, bắt đầu “tìm người theo trang sách”.

Cô điểm danh từng cái tên, giống như đại tướng điểm binh trên sa trường.

Đến khi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cô ngừng điểm danh, một tay cầm quyển Địa Phương Huyện Chí vốn được Tống Tập Tân gọi là “Tường Ngoại Thư”, một tay chỉ vào cây hòe, ngẩng đầu mắng:

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?

Yên lặng không tiếng, cũng không trả lời.

Thiếu nữ lập tức giậm chân, mắng như tát nước:

- Bốn họ mười tộc, trước tiên bắt đầu từ bốn họ. Lư Lý Triệu Tống, bốn họ lớn các ngươi nên biết điều thức thời một chút, mỗi họ ít nhất rơi xuống ba chiếc lá hòe mau lên, thiếu một chiếc thì Vương Chu ta đời này cũng không bỏ qua cho các ngươi đâu! Sau khi ra ngoài sẽ trừng trị từng tên, mặc kệ các ngươi là thiếu niên trai tráng hay phụ nữ già trẻ, dù sao đều là một đám lấy oán báo ơn qua cầu rút ván, đã vong ân phụ nghĩa còn đòi nói lý lẽ à?

Thiếu nữ mắng đến thở hổn hển, một tay chống eo, tiếp tục nói kháy:

- Họ Tống kia, vương triều Đại Ly có thể cùng họ với các ngươi, công thần lớn nhất là ai? Trong lòng các ngươi không biết thật à? Giả ngu với ta phải không? Có tin một khi ta ra ngoài, sẽ khiến cho Đại Ly có họ Lư, họ Triệu, họ gì cũng được, nhưng sẽ không có họ Tống?

- Mười gia tộc lớn mỗi họ hai chiếc lá hòe, còn những họ bình thường ít nhất một chiếc. Đương nhiên nếu ai quyết đoán đặt cược, càng nhiều càng tốt, khi trở về ta nhất định sẽ giúp hắn kiếm được lợi nhuận phong phú!

- Tào gia trong mười tộc, đúng, chính là Tào gia đã xuất hiện tên khốn khiếp Tào Hi! Năm xưa thằng nhóc này có chuyện đáng ghét nào mà không làm, lúc còn mặc quần yếm đã toàn ý nghĩ xấu xa! Ngoại trừ hai chiếc lá hòe, các ngươi nhất định phải cho ta thêm một chiếc để bổ sung. Nếu không Vương Chu ta thề sau khi ra ngoài, nhất định sẽ làm cho Tào Hi đoạn tử tuyệt tôn! Lại dám đi tiểu vào trong giếng, loại quỷ thất đức này làm thế nào lên làm Chân Quân một nước được?

- Còn có Tạ gia kia, gia tộc của các ngươi xuất hiện một kẻ tên là Tạ Thực, đúng không? Ừm, ta và hắn có một chút giao tình, hồi đó nếu không có ta thì hắn đã sớm bị nước lũ cuốn đi rồi, vì vậy các ngươi phải cho thêm một chiếc lá hòe mới hợp lý, phải không?

Ở nơi xa, Tề Tĩnh Xuân yên lặng nhìn cảnh tượng dưới cây hòe, không nói lời nào.

Giống như một người cha nghiêm khắc chỉ biết dùng roi vọt dạy dỗ con cái, đối diện với một đứa con càng lớn càng ngỗ ngược lại cảm thấy bó tay.

Nhưng khi Tề Tĩnh Xuân thấy thiếu nữ không ngừng lật sách, sau đó từng chiếc lá hòe rời khỏi đầu cành ào ào rơi xuống giữa các trang sách, ông ta lại tỏ ra vui mừng.

Có rất nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng Tề Tĩnh Xuân chỉ thì thầm:

- Sau khi rời nhà phải sống cho tốt.

Thiếu nữ dường như có cảm ứng, đột ngột quay đầu.

Lại không có bóng người.

Thiếu nữ thất vọng như mất mát, lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, quay đầu tiếp tục mắng hòe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.