Một nam nhân có ngoại hình tròn vo đứng lên nói: “Cho tiểu quỷ này thi cùng chúng ta, các ngươi không cảm thấy khinh người quá đáng sao?” Từ tận đáy lòng hắn xem thường Quỳnh Tinh.
Trong lòng ba người kia cũng là căm giận bất bình.
Một tổng quản ở Lăng Mai lâu ra mặt hào giải nói: “Để cho hắn thử xem như nào! Nếu yêu cầu trên bài viết không có viết rõ điều kiện hạn chế, hôm nay cho dù hắn là thân nữ nhi, cũng có tư cách dự thi.”
Lần này bốn người “bình thường” không ai có thể nói, Trong lòng Quỳnh Tinh lập tức sinh ra hảo cảm với người tổng quản này.
Thấy không ai nói nữa, nam tử trẻ tuổi vừa rồi mới ra mặt nói: “Bắt đầu đi! Tránh lãng phí thời gian. Trương bá, mang một bộ bàn ghế nữa từ bên trong ra đi.”
Lập tức, ngồi ở sảnh trước là mười hai nam tử, mắt ai cũng tinh túy, nhìn ra được là nhân vật quan trọng của Lăng Hạo sơn trang.
Mà năm người dự thi chia ra ngồi ở vị trí mình thích, Quỳnh Tinh cũng không tìm được cái nào phông thủy tốt, nghênh ngang đặt bàn ghế ở chính giữa.
Trắc nhiệm bắt đầu, quả nhiên nàng không đoán sai, mỗi một vị “giám thị” đang ngồi đều có thân phận.
Tổng quản vừa rồi mở miệng hòa giải nói trước: “Các vị, vòng thi thứ nhất hôm nay chính là thi bàn tính.” Trên tay ông cầm một cái bàn tính lớn tiếp tực nói: “Tại hạ Lâm Lập Hoàn cùng Chiêm Viễn Hành, đều là tổng quản Lăng Mai lâu, chủ yếu là quản lý lời lỗ của tất cả khách sạn. Bất kể là buôn bán cái gì, hầu như đều phải tính toán, mời các vị tính toán sổ sách này rành mạch trong thời gian quy định, trên tay mỗi người sẽ có một quyển sổ sách giống nhau và một cái bàn tính, không nhất thiết phải tính hết, chủ yếu là yêu cầu đáp án chính xác, cho các vị thời gian một nén nhang, mời bắt đầu đi!” Lâm Lập Hoàn vì để đạt được mục đích công bằng, cắm một nén nhang để ở trong phòng.
Sau khi Quỳnh Tinh nhận lấy bàn tính, mở sổ sách ra, nhìn sổ ghi chép được sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ, tay tính toán rất nhanh, trong lòng âm thầm cười nói: bàn tính là chuyện nhỏ! Khi còn bé món đồ chơi đầu tiên của nàng không phải là búp bê, mà là bàn tính cha đưa cho, huống chi, nàng vốn học thương nghiệp, công cụ tính toán nào cũng đã thành thạo, tính nhẩm lại càng thêm thành thục.
Một quyển sổ không tính là mỏng, Quỳnh Tinh chỉ phí mười phút liền tính xong, hai tay chống đầu, nhàm chán ngáp.
Mười hai người đang ngồi thấy nàng tính xong rất nhanh thì trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, mà bốn người “thí sinh” khác có thể coi là đã bị lãng quên.
Sao lại nhanh như vậy! Trong lòng mọi người không thể tin được hô lên.
Vẫn là Nhạc Nhược Khiêm đi lại, ý bảo Lâm Lập Hoàn đi lấy sổ sách Quỳnh Tinh đã tính toán tốt.
Sau khi mười hai người sổ sách, đều bội phục không thôi.
Tên nam tử trẻ tuổi đứng lên nói: “Ngươi thật đúng là lợi hại, luyện như thế nào vậy?”
“Đâu có! Là do bốn vị đại thúc nhường cho.” Quỳnh Tinh cười giả dối.
Điều này khiến mười hai vị giám khảo cùng bốn người dự thi ở trong phòng, đối với nàng không thể không đánh giá lại một lần nữa.
Vòng thi thứ hai do Vương, Tề hai vị tổng quản Hạo lâu ra một đề mục viết văn, tên là “Con đường hướng tới công việc quản gia”, không hạn chế thể văn, chủ yếu là muốn nghiệm chứng suy nghĩ cùng cách hành văn của người dự thi, thời gian cũng lấy một nén nhang làm hạn định.
Đối với Quỳnh Tinh mà nói, đề này cũng khá dễ, từ nhỏ nàng mỗi ngày đều phải viết một bài văn nộp cho cha xem, hơn nữa nàng thích văn học Trung Quốc, cho nên luyện thành một tay chữ tốt.
Mỗi trắc nghiệm nàng trải qua đều đặt được hạng nhất, Quỳnh Tinh không chỉ làm mười hai vị giám khảo mở rộng tầm mắt, cũng áp chế lòng tin của bốn người dự thi.
Sau khi trải qua năm phần thi, liền tới trọng tâm chính.
Nam tử trẻ tuổi đứng lên nói: “Tại hạ Cốc Úy Tố, là một trong sáu vị đương gia của Lăng Hạo sơn trang, đứng thứ năm. Bây giờ mời các vị theo ta lên lầu, ta hỏi một ít về trận thức âm dương ngũ hành.
Không cần hắn mời, bốn người “bình thường” vừa nghe muốn thi trận pháp, từng người đều tìm cớ rời đi, chỉ còn lại một người là Quỳnh Tinh.
Cốc Úy Tố nhìn về phía Quỳnh Tinh hỏi: “Ngươi thì sao? Hàn công tử có hứng thú sao?” Thật ra, cho dù hắn có thông qua cửa ải này hay không thì bọn họ cũng tính muốn giữ hắn lại, bởi vì hắn là nhân tài hiếm có, huống chi hắn mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi.
— Quỳnh Tinh dùng giọng điệu rất bình thường nói: “Cũng tốt, dù sao ta cũng không có việc gì. Xem ra ta đã trúng tuyển rồi, đi xem một chút cũng được, tránh cho về sau lạc đường ở trận thức bên ngoài.
Lời nói này của Quỳnh Tinh, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Làm sao hắn biết bên ngoài có bày trận?
***
Đương nhiên Quỳnh Tinh thuận lợi đi vào Lăng Hạo sơn trang làm tổng quản.
Nàng được an bài tại Trúc Viên ở Lăng Trúc lâu.Vườn to như vậy cũng chỉ có một người là nàng sống, ngoại trừ vài tên nam đinh trợ giúp ở bên ngoài, sẽ không gặp. Gian phòng của nàng là gian lớn nhất trong vườn, những nam đinh khác cũng ở sương phòng bên phải trong vườn, hiển nhirn địa vị ở Lăng Hạo sơn trang được chia rất rõ ràng.
Cốc Úy Tố nói với Quỳnh Tinh, điều này là nhất định, sơn trang lớn như vậy, đương nhiên phải có quy củ nghiêm khắc. Về điểm này, nàng không phản đối.
Ngày hôm sau sau khi vào sơn trang, trước đi gặp một ít trưởng giả, cũng chỉ có ngày đó bận rộn, những thời điểm khác, nàng đều rất nhàn, không có việc gì thì đến các lâu nhìn một cái, những ngày sau thật sự là thoải mái.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Quỳnh Tinh đã sống hai tháng ở Lăng Hạo sơn trang, nàng đã sớm quen với địa hình của sáu đại lâu và hai viện, Lăng Hạo sơn trang này cũng thật lớn.
Sáng sớm hôm nay, Quỳnh Tinh mới rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe thấy tiểu tử Cốc Uy Tố kêu giống như tiếng quỷ rống.
“Nói nhỏ thôi! Đừng gọi ta to như vậy. Có việc gì, nhìn ngươi kêu gà bay chó sủa.” Quỳnh Tinh ngồi ở lương đình trong vườn, không nhanh không chậm nói.
Cốc Úy Tố không ngại nàng nói vậy, sau khi ngồi xuống liền tự rốt một ly trà, uống một hớp, mới nói: “Ngươi luôn là cái dạng này, giống nhwu không có viêc gì có thể làm ngươi quan tâm, nhưng mà rất kỳ lạ, trên mặt ngươi luôn mang theo nhàn nhạt u sầu, rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Hàn Tinh này thật là quái dị, hắn (Cốc Uy Tố) đối với hắn(QT) biết, chỉ có ngày đầu tiên Hàn Tinh nói qua chuyện của chính mình, trừ lần đó, Hàn Tinh cái gì cũng không chịu nói.
Mặc dù Hàn Tinh thần bí như vậy, nhưng hắn không cách nào không bị hắn hấp dẫn.
Hắn mới mười sáu tuổi, nhưng có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thật là quái nhân!
Hơn nữa dáng vẻ hắn đẹp như thế để làm gì? Hại hắn (Cốc Úy Tố) cả ngày lẫn đêm nhìn đến ngơ ngẩn.
Quỳnh Tinh không để ý tới lời Cốc Úy Tố vừa mới nói, liến mắt nhìn hắn một chút mới hỏi: “Không phải ngươi tới là để hỏi ta cái này đi?”
“Đương nhiên không phải! Hắc hắc . . .” Cốc Úy Tố cố ý không nói, muốn thấy hứng thú của nàng, đáng tiếc Quỳnh Tinh không phải loại người tò mò.
Cốc Úy Tố lấy chiếc đũa gắp điểm tâm ăn, chờ thật lâu, không thấy Hàn Tinh mở miệng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi ta có chuyện gì?”
Nàng vẫn ăn đồ ăn của nàng như cũ, không nói.
“Ngươi không muốn biết sao?”
Quỳnh Tinh nhìn hắn một cái, nói: “Không muốn.”
Cốc Úy Tố nghe xong mất hứng nói: “Ngay cả hỏi ngươi cũng không hỏi, đã nói không muốn nghe.”
Quỳnh Tinh chau mày nói: “Ngươi chưa nghe nói qua sao, biết càng ít chuyện, sẽ càng không có phiền não sao?”
“Không có.” Cốc Úy Tố rầu rĩ nói.
Quỳnh Tinh còn nói: “Ngươi muốn cho ta biết tự nhiên sẽ nói cho ta, cần gì ta phải hỏi đâu!”
“Được rồi! Ngươi không cần hỏi, ta nói cho ngươi, muốn chờ ngươi hỏi, ta thấy đại khái chờ ta bước vào quan tài còn chờ không được ngày đó.” Cốc Úy Tố không nhịn được oán trách, còn nói: “Ngươi không thấy mấy ngày hôm nay, mọi người đều rất hưng phấn, làm rất nhiều việc sao.”
Quỳnh Tinh gật đầu, chờ câu tiếp.
Thấy Hàn Tinh gật đầu, hắn hài lòng nói: “Đây là vì ca của ta cùng Tâm Trừng sắp về đến đây. Lần này bọn họ xuất môn liền đi nửa năm, bây giờ cuối cùng cũng về đến đây, sơn trang sẽ náo nhiệt rất nhiều.”
“Vậy sao?” Quỳnh Tinh để lại một câu rời rời khỏi.
“Này! Ta còn chưa nói hêt mà!” Cốc Uy Tố kêu ở phía sau.
“Lại có việc gì sao?” Quỳnh Tinh đột nhiên dừng lại, Cốc Úy Tố sợ tới mức nhanh chóng sắp xếp lại gọn gàng, sợ sau khi đi xuống, Hàn Tinh liền đổi thành Lưu Tinh rồi. (?)
“Buổi chiều cùng đi đón người đi.”
“Không rảnh.” Muốn nàng đi đón người! Có lầm hay không!
Cốc Úy Tố sốt ruột nói: “Tổng quản các lâu đều đến, cho nên ngươi cũng phải xuất hiện. Hơn nữa ngươi không có võ công, ta có thể bảo Tâm Trừng dạy ngươi. Ngươi không cần sợ, với khuôn mặt của ngươi đến tiên nữ thấy còn phải hổ thẹn, bảo đảm mê chết đám người kia.”
Nàng biết nàng rất đẹp, nhưng đấy là với thân phận nữ, bây giờ, nàng là nam nhân.
Quỳnh Tinh liếc mặt một cái, xem thường nói: “Làm ơn! Ta đây là tuấn mĩ, đẹp trai, phong độ, cái gì mà đẹp.”
Cốc Úy Tố ở một bên cười, gật đầu liên tục nói: Dạ dạ! Vậy ngươi rốt cuộc có đi hay không?”
“Không rảnh!” Quỳnh Tinh để lại mấy lời này, tự mình rời đi.
Cốc Úy Tố không kịp gọi nàng lại, đứng nguyên tại chỗ thở dài.