[Dịch]Hồng Nhan Cổ Quái

Chương 3 : Chương 2.2




Quỳnh Tinh cảm động cầm tay Diệp lão bá, nghĩ: Ông trời à! Người nên mở mắt, bảo vệ gia đình Tiểu Hồng thật tốt.

***

Quỳnh Tinh nghe theo chỉ thị của Diệp lão bá, một đường đi đến Biện Kinh nổi tiếng lẫy lừng.

Đi vào trong thành, nàng một thân nam trang tuấn tú khiến tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng; mà nàng cũng bình tĩnh bước đi, vô cùng ưu nhàn, hết nhìn hứng đông lại nhìn hướng tây.

Nàng biết dáng vẻ mình đẹp, không nghĩ tới phẫn nam trang cũng rất anh tuấn, nhưng vóc dáng nàng không đủ cao, khiến người khác lầm tưởng là nàng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.

Đến giữa trưa, Quỳnh Tinh ở trong một căn phòng tại khách sạn Lăng Hiên dùng cơm, nàng phát hiện trên đường có khách sạn Lăng Hiên bên cạnh đều có một dấu hình hạc. Mà bất luận khách sạn Lăng Hiên buôn bán tốt hay không, thái độ phục vụ thật không tệ, không có một ai, không một tiểu nhị nào mắt chó nhìn người thấp, cũng không vì quần áo trên người nàng tầm thường mà không tiếp đãi nàng.

Nàng vừa ăn vừa quan sát cách trang hoàng bố trí. Không tệ! Là một nơi trang nhã.

“Ông… Ách, tiêủ nhị ca.” Quỳnh Tinh gọi lại người vừa đi qua bên cạnh. Phù! Thiếu chút nữa gọi sai. Quỳnh Tinh âm thầm lè lưỡi, thói quen ở thế kỉ hai mươi mốt vẫn không sửa được, nhất thời quên xưng hô ở nơi này.

“Tiểu ca có chuyện gì sao?” Tiểu nhị thân thiết tiếp đón.

Tiểu ca này thật xinh đẹp, so với thiếu gia Lăng Hạo trong sơn trang thì nhìn cũng không tồi. Tiểu nhị nhìn ngây người.

Quỳnh Tinh thấy thế, lộ ra một nụ cười, lơ đễnh hỏi: “Tiểu nhị ca, ngươi có biết nơi này nhận người như thế nào không?”

“Này . . .” Tiểu nhị thấy dáng vẻ nàng nhỏ gầy, do dự hơn nửa ngày.

“Tiểu nhị ca.” Quỳnh Tinh có chút không kiên nhẫn.

“Cái gì vậy?” Tiểu nhị phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng nói: “Ngươi chờ một lát, ta mời chưởng quầy đến đây trả lời.” Hắn không biết mình nói gì mới tốt, đành phải đẩy trách nhiệm qua cho Hồng trưởng quầy.

“Này, tiểu nhị . . .” Quỳnh Tinh thấy tiểu nhị chạy mất nhanh như khói, trong lòng buồn bực không thôi, vấn đề đơn giản như vậy, cần mời chưởng quầy sao?

“Công tử, ngươi muốn hỏi về công việc sao?” Chưởng quầy đi đến trước mặt Quỳnh Tinh nhìn đi nhìn lại.

Từ khi Quỳnh Tinh vào cửa đến giờ, hắn vẫn luôn chú ý tới vị công tử tuấn mỹ này, tuy tuổi nhỏ, nhưng ánh mắt sâu xa, khôn khéo cùng với khí chất bất phàm, nhìn ra được không phải đứa nhỏ của nhà bình thường.

Quỳnh Tinh cũng quan sát đại thúc trung niên đang tươi cười rạng rỡ trước mặt, trả lời: “Đúng vậy! Đại thúc, ta đến từ phương Nam, lại không tìm được họ hàng để nương nhờ, hiện tại không có một công việc để sống qua ngày, không biết nơi này có việc gì để làm không?”

Chưởng quầy lại quan sát từ trên xuống dưới một phen, hỏi: “Công tử, ngươi sẽ làm cái gì đây?” Nói không chừng có thể giữ hắn (Quỳnh Tinh) ở bên người dạy dỗ.

Quỳnh Tinh hiểu ý của hắn, bảo nàng ở lại khách sạn sao? Vậy cũng không được! Ánh mắt của nàng chuyển một cái, cười nói: “ Ta sẽ làm nhiều việc, không phải chỉ riêng công việc của khách sạn, thật là đáng tiếc!” Nói xong còn rung đùi đắc ý không ngừng thở dài.

“Ha ha ha. . .” Chưởng quầy vừa nghe lập tức cười to.

Ừ! Đứa nhỏ này rất thông minh, xem ra hắn giữ không được.

“Công tử, xem ra lão phu không có cách nào giữ được nhân tài như cậu, không biết công tử có thể lưu lại danh tính hay không? Về sau gặp lại là bằng hữu.” Chưởng quầy khách khí nói.

Bằng hữu sao? Không tệ, không tệ! Quỳnh Tinh thích lời lẽ cùng với thái độ của chưởng quầy. Nàng đứng lên nói: “Đại thúc, tại hạ họ Hàn tên một chữ Tinh, Hàn trong lạnh lẽo, Tinh trong ngôi sao. Ta đi!” Nói xong bỏ chút bạc vụn xuống liền đi thẳng vào trong đám người.

Hàn Tinh sao? Tên rất hay! Trong lòng chưởng quầy tin tưởng, một ngày nào đó bọn họ có thể gặp lại, hơn nữa ngày này sẽ không quá xa.

***

Đi khỏi khách sạn, Quỳnh Tinh giống như Lưu bà bà đi dạo vườn đại quan viên, sờ sờ nơi này một chút, nhìn chỗ kia một chút, vô cùng tò mò, hơn nữa dọc đường thói quen “thưởng thức” không thay đổi, lúc nào cũng hướng về các cô nương, thậm chí còn phóng điện với phụ nữ đã có chồng.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa đang vây quanh một đám người, cũng không biết đang nhìn cái gì, nhưng mà người giống như nàng, nơi nào có náo nhiệt liền đi tới chỗ ấy.

Quỳnh Tinh chen vào đám người, liền thấy tờ giấy đỏ, thì ra là muốn tuyển người. Nàng nhìn kỹ môt chút, trong lòng liền có quyết định, lập tức kéo xuống tấm giấy đỏ, hành động này của nàng khiến cho người xung quanh thốt lên tiếng kinh hô.

Lập tức có một trưởng lão* đứng ra nói: “Tiểu ca, đây không phải chuyện đùa, người bọn họ tuyển là tổng quản, không phải gã sai vặt. Lăng Hạo sơn trang là Bắc phương cự phú**, hoàng thượng cũng phải cho bọn họ mặt mũi, ngươi đừng nói giỡn nha!” Trưởng lão này là có ý tốt, thấy nàng tuổi còn quá nhỏ, thế nhưng lại muốn đi xin làm tổng quản, thật không biết trời cao đất rộng là gì!

*Trưởng lão: người lớ tuổi và thuộc bậc trên.

** Bắc phương cự phú: giàu có nhất phương Bắc.

Quỳnh Tinh nghe xong mỉm cười: “Cảm ơn! Ngài chỉ cần nói cho ta biết Lăng Hạo sơn trang đi như thế nào là được.” Nàng nở một nụ cười khiến người khác không thể cự tuyệt được với trưởng lão.

Chỉ thấy trưởng lão giống như bị thôi miên, chỉ hướng đông nói: “Từ nơi này đi về hướng đông, đừng thay đổi hướng khác, Lăng Hạo sơn trang ở tại ngoại ô kinh thành, tìm được rất dễ.”

Quỳnh Tinh nói cảm ơn, thong thả xuất phát, trên tờ giấy đỏ viết mai là ngày cuối cùng, nàng tính ngày mai xuất hiện hưởng ứng lệnh triệu tập.

Vì vậy, nàng chầm chậm đi dạo, đi tới ngoại thành kinh thành ở phía đông.

***

Ngày hôm sau, Quỳnh Tinh đi tới trước cửa Lăng Hạo sơn trang. Nhìn thấy sơn trang đầy khí thế, không khỏi làm nàng líu lưỡi, so với nhà nàng còn lớn hơn nhiều lắm!

Quỳnh Tinh đi về phía thủ vệ cửa, hỏi: “Các ngươi, nơi này muốn tuyển người sao?”

Hai gã thủ vệ nhìn thoáng qua phía đối diện, trong lòng buồn bực, không có tuyển tiểu đồng, nhưng thật ra có tuyển tổng quản, nhưng mà thiếu niên này không phải muốn hưởng ứng lệnh triệu tập làm tổng quản Lăng Trúc lâu chứ?!

“Tiểu ca, ngươi sẽ không phải hưởng ứng lệnh triệu tập làm tổng quản Lăng Trúc lâu chứ?! Một gã thủ vệ tò mò.

“Đúng vậy!” Quỳnh Tinh trả lời rất kiên quyết

Thủ vệ sau khi nghe xong, nuốt nước miếng, lại hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu tuổi.”

“Ngươi đã mười sáu tuổi sao?!” Hai gã thủ vệ không tin được thốt lên. Vóc dáng hắn nhỏ như vậy, thật sự không giống thiếu niên mười sáu tuổi.

Nhưng mà, cho dù là mười sáu tuổi, làm tổng quản cũng quá nhỏ, không thể nào.

Một trong hai thủ vệ cười nói: “Tiểu ca, ngươi bỏ qua được không? Ta đi nói hộ ngươi, xem có thể thu ngươi làm tiểu đồng hay không.” Đáng thương nha! Đứa nhỏ này có lẽ là nghèo đến điên rồi, mới có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.

Quỳnh Tinh không ngại mà cười hỏi: “Này xin làm tổng quản có hạn chế tuổi sao?”

“Không có.”

“Ta có phải là người không?”

“Đương nhiên phải!”

“Vậy tại sao ta không thể tới thử một chút?” Quỳnh Tinh cười làm người ta rợn cả tóc gáy.

“Ách . . . Này . . .” Hai thủ vệ không thốt nên lời.

“Ta có thể đi vào sao?” Quỳnh Tinh hỏi lần nữa.

Hai thủ vệ suy nghĩ trong chốc lát, quyết định cho thiếu niên này đi vào, nói không chừng xảy ra kì tích.

“Được, ta dẫn ngươi vào.” Có một thủ vệ đồng ý dẫn đường, Quỳnh Tinh rất vui vẻ, sau khi nói lời cảm tạ liền theo thủ vệ đi vào.

Sau khi đi một đoạn đường, Quỳnh Tinh phát hiện bên trong Lăng Hạo sơn trang có huyền cơ, thì ra là bên trong sơn trang có bố trí âm dương ngũ hành trận, mỗi lần đến một chỗ hoặc vài bước đường, liền đổi một trận thức khác biệt. Xem ra mọi người trong sơn trang này đều là người có tài, ngay cả thủ vệ cũng hiểu một ít trận thức, nếu không đã sớm lạc đường.

Nhưng mà dùng trên người nàng thì hoàn toàn vô tác dụng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được đường ra khỏi trận thức, muốn vây khốn* nàng sao? Còn chưa được đâu!

*bao vây khiến người khốn đốn.

Dọc theo đường đi, thủ vệ tốt bụng cung cấp cho nàng một ít tin tức.

Hóa ra là, Lăng Trúc lâu thật ra cũng không thiếu tổng quản, cũng chỉ muốn là mời chào nhân tài mà thôi. Ai ngờ, trong vòng một tháng này, người tới hưởng ứng lệnh triệu tập không vượt quá mười người, điều này làm nàng rất ngạc nhiên, mưu tính của Lăng Hạo sơn trang rất tốt, tiếc rằng người tới dự tuyển rất ít.

Người thủ vệ này gọi là A Trung , hắn nói có bốn người đến hưởng ứng lệnh triệu tập, hôm nay lão gia và thiếu gia, cùng với tổng quản các lâu muốn tới chọn người, có thể thấy được họ rất coi trọng nhân tài được chọn.

Thật vất vả mới đi tới Lăng Trúc lâu, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Quỳnh Tinh, sau khi đợi A Trung nói rõ mục đích đến của nàng, những ánh mắt kia càng sâu không lường được.

Nhưng mà, nàng Hàn Quỳnh Tinh có cái gì chưa thấy qua, trường hợp kiểu này chỉ là case nhỏ, nàng cực kỳ thong dong, tự đắc, không một chút nào để ý những ánh mắt này, sau đó, có người trung niên đi đến trước mặt nàng, rất không khách khí đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt kia có tán thưởng, cũng có không tin.

Thật lâu sau, nam nhân trung niên kia mới nói: “Công tử, ngươi xác định ngươi muốn tham gia tuyển?”

“Đúng vậy.” Quỳnh Tinh cảm thấy ngày hôm nay với hôm qua chỉ trả lời những vấn đề này đã khiến nàng phiền chết rồi.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu.”

“À!” Nam nhân trung niên nhíu mày, giống như không quá tin tưởng, chỉ là Quỳnh Tinh đã thành thói quen.

Nhìn bề ngoài của nam nhân trước mắt này, tuổi thì hơi lớn một chút, nhưng mà dáng vẻ ngược lại rất phong nhã, lúc trẻ tuổi hẳn mê hoặc không ít cô nương.

Trung niên kia lại xem xét từ trên xuống dưới nàng một lần nữa, mới nói: “Ngươi tên là gì?”

Quỳnh Tinh không nói gì, bắt chước nam nhân trung niên, quan sát nam nhân trong phòng từ trên xuống dưới, vừa càn rỡ, vừa vô lễ quay lại nhìn.

Nàng phát hiện toàn bộ căn phòng, ngoại trừ bốn nam tử “bình thường” không có công phu trụ cột bên ngoài, những người khác công phu không tệ, nhất là nam nhân trung niên sau lưng nam tử trẻ tuổi nổi bật.

Sau khi nàng nhìn xong, mới không cam lòng yếu thế, cãi lại: “Nương ông không có nói cho ông biết, muốn hỏi danh tính người khác thì trước tiên nên nói ra tên của mình sao?”

Lời vừa mới dứt, tên nam tử trẻ tuổi kia cười lớn, nói: “Biểu bá*, ta nghĩ bà cô** có thể đã quên nói cho ngài! Ha . . .”

*Bác họ

*Mẹ của bác họ

Nam nhân trung niên không được tự nhiên nhuận nhuận họng, liếc mắt nhìn hắn một cái mới nói: Thật sự là có lỗi! Lão phu thất lễ, lão phu Nhạc Nhược Khiêm, xin hỏi công tử, như vậy ngươi có thể nói ra đại danh quý hiếm của mình không?” Nhạc Nhược Khiêm cố ý cường điệu bốn chữ đại danh quý hiếm.

Nam tử trẻ tuổi kia cười cười.

“Thật đáng tiếc nha! Ca và Tâm Trừng đều ra ngoài, nếu không nhất định cười chết mất.”

Quỳnh Tinh không để ý tới hắn, trong lòng âm thầm hừ nói: Một tiểu quỷ! Đúng là, chưa trưởng thành.

Nam tử trẻ tuổi có một gương mặt trẻ con, nhìn ra được là một nam hài như ánh mặt trời, rất có bản lĩnh mê đảo nữ nhân, nhưng mà, Quỳnh Tinh không yêu thích những người kiểu này.

Sau khi nàng nghe xong lời nói của Nhạc Nhược Khiêm, lễ độ đáp lại, cùng thái độ lúc trước là hai người khác hẳn.

Nhạc Nhược Khiên gật đầu, đáy lòng có chút kinh ngạc biến hóa này của thiếu niên.

“Ngươi đã muốn thử một chút thì tới đi. Chúng ta yêu cầu ở trên bài viết không có nói rõ số tuổi hạn chế, vậy thì không nên cự tuyệt bất luận kẻ nào.” Nhạc Nhược Khiêm đáp ứng cho Quỳnh Tinh dự thi.

Những người đang ngồi trừ bốn người “bình thường” kia ra, không ai phản đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.