Dạo gần đây, Hạ Nguyệt bị Hạo Thần nhốt trong hậu cung khiến nàng bức bối, khó chịu vô cùng. Mà hắn, cũng chẳng có thời gian chơi cùng nàng. Kim Liên cũng bị giam trong lãnh cung, cuộc sống trong cung vốn rất náo nhiệt trước kia trở nên yên bình đến vô vị, tẻ nhạt.
Hạ Nguyệt thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những năm tháng vui vẻ khi nàng còn ở kinh thành cùng Lăng Lăng. Chợt nàng nhớ về cô bé Lăng Lăng ấy. Lâu rồi Hạ Nguyệt không gặp cô bé, không biết giờ đã ra sao...Không biết rằng, cô bé đã cao hơn chưa? Đã còn mít ướt nữa không? Hay đơn giản chỉ là có còn nhớ vị tỷ tỷ này nữa không...
Khi vừa mở mắt trên thế giới này, người đầu tiên mà nàng thấy là Lăng Lăng. Chính là cô bé ấy, người lớn lên cùng nàng, vị muội muội đáng yêu của nàng, cũng là người duy nhất biết nàng là Hạ Nguyệt mà không phải là Lan Hoa.
Càng nghĩ càng nhớ, nàng muốn xuất cung!!! Bằng mọi giá nàng phải xuất cung a ~
-----------------------
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Thục phi cầu kiến!
Hạo Thần không nói gì, phất tay ra hiệu. Thái giám hiểu ý liền gọi nàng vào.
- Hoàng thượng~
Người chưa thấy đâu mà đã nghe tiếng. Hạ Nguyệt cố gắng lắm mới phát ra được hai chữ này. Ngay cả nàng còn cảm thấy buồn nôn. Nói xong nàng có giác như có cảm giác như bị kiến cắn, khó tả thành lời. Từ nhỏ đến lớn tính cách nàng như nam nhân, chẳng ra dáng nữ nhân yếu đuối chút nào. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng gọi như vậy!!! Nàng thề!!!
Hạo Thần đang duyệt tấu chương, khi nghe nàng gọi hắn như vậy không tránh khỏi kinh hãi, đến nỗi làm rơi cả tấu chương. Sợ mình nghe lầm, hắn ngước lên nhìn nàng, thấy tiểu yêu kia nhìn hắn cười dịu dàng đến đáng sợ. Nàng hình như hôm nay còn mặc y phục mỏng hơn bình thường, cố ý để lồ lộ hai quả đào kia, mà nàng, phấn trang điểm cũng đậm hơn thường. Bộ dáng này của nàng chẳng phải là muốn câu dẫn nam nhân hay sao? Quái lạ! Nha đầu kia cũng có một mặt dịu dàng như vậy sao? Trước kia chỉ thấy nàng không vừa lòng là giơ nắm đấm dọa người. Nàng hô phong hoán vũ trong cung khiến ai cũng sợ hãi, nghe tên là bỏ chạy, thậm chí mọi người còn gọi nàng là Tiểu Ma Vương. Vậy mà cách gọi bây giờ thật là...haizzz! Hạo Thần có chút không quen, hắn xoa xoa mi tâm, nhíu mày hỏi nàng:
- Ái phi rốt cuộc là có chuyện gì mà đến tìm trẫm?!
- Người ta nhớ chàng mà~
Hạo Thần lại bị nàng dọa một phen. Nhớ hắn sao? Nha kia rốt cuộc là muốn làm gì?
- Nói thẳng vấn đề chính đi!
Hạ Nguyệt không khách khí chạy đến bên người hắn, còn nhiệt tình mát xa cho hắn, hắn thậm chí còn cảm nhận rõ nơi đầy đặn của nàng đang cọ cọ vào lưng hắn. Hành động này của nàng khiến hắn cả kinh, cơ thể cứng ngắc. Nha đầu này làm hắn mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn được. Hạo Thần nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống, để nàng ngồi trong lồng ngực hắn. Hắn hôn lên trán nàng, thanh âm có chút khàn đục:
- Nói! Có chuyện gì?
- À...ừm...chàng...có thể cho ta xuất cung không ?
- Được!
Hạ Nguyệt hớn hở nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, nàng biết ngay là hắn sẽ đồng ý mà. Hạo Thần làm sao mà thoát được " Mỹ nhân kế" của nàng chứ! Hạ Nguyệt đắc ý cười thầm, phải nói nàng cực kì tin tưởng vào nhan sắc của chính mình, hắc hắc! Ai bảo nàng đẹp quá làm gì! ( Au: Chị à! Em lạy!). Hạo Thần đen mặt, rốt cuộc trí tưởng tượng của nàng còn bay xa đến đâu nữa? Đáp xuống đi!
Hạo Thần nhìn nàng, như biết trước nàng cố ý làm như vậy để xuất cung, hắn nhếch môi, thì ra tiểu yêu này đã tính toán từ trước. Hắn tất nhiên sẽ không để nàng xuất cung dễ dàng được nha, liền đưa ra điều kiện:
- Nhưng trẫm có một điều kiện.
Hạ Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Được! Nói đi, điều kiện gì?
- Tối nay cùng trẫm đến một nơi
Hạ Nguyệt không chút do dự đồng ý.
----------------------------
Buổi tối...
- Ách xì!!!
Trời dần tối, gió bấc thổi đến khiến Hạ Nguyệt lạnh run. Bây giờ cũng là gần đông, trời chuyển lạnh khiến nàng có chút không thích ứng được, hơn nữa bây giờ nàng còn mặc y phục của nam nhân. Nàng chui rúc vào lòng Hạo Thần tìm chút hơi ấm. Khi ra khỏi cung, Hạo Thần biết nàng không chịu được lạnh nên hắn chuẩn bị sẵn cho nàng một chiếc áo lông. Hắn dịu dàng khoác áo lông cho nàng, còn nắm lấy tay nàng, thổi thổi cho hết lạnh. Hạ Nguyệt có chút ấm lên, mi mắt cũng lim dim vì buồn ngủ. Hạo Thần nhìn nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ, không còn tinh nghịch, hung dữ như thường ngày. Hắn vén mấy sợi tóc bên má nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ kia đang say ngủ. Hắn nghĩ đến tất cả những gì của nữ nhân này đã thuộc về hắn, trong lòng hắn có chút ấm áp. Xe ngựa đang chạy thì ngừng lại, người đánh xe bước xuống cung kính nói với hắn:
- Hoàng thượng! Đến nơi rồi!
Nghe vậy, hắn khẽ cúi xuống bên tai nàng, nhẹ nhàng gọi nàng dậy:
- Ái phi của trẫm ~ Đến rồi!
Hạ Nguyệt cảm nhận được hơi nóng phả ra từ nam nhân kia, lập tức giật mình tỉnh dậy.
- Sao mặt nàng đỏ vậy? Có bệnh sao?
Hắn còn không quên trêu chọc nàng, còn đưa trán hắn sát trán nàng xem có sốt không. Tên bỉ ổi này, thật là muốn nàng tức đến chết mất! Còn không phải tại hắn sao?!
- Không...không có! Thiếp nóng nên mặt đỏ! Chúng ta đi thôi!
Hạ Nguyệt bước xuống xe ngựa, nhìn đến phía trước. Một giây...hai giây...ba giây... Khóe môi nàng giật giật:
- Hoa Thanh Lâu?
Thì ra đây là lí do hắn buộc nàng phải nữ phẫn nam trang khi xuất cung. Tại sao hắn lại đưa nàng đến thanh lâu chứ? Để làm gì? Cả nghìn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Hạ Nguyệt. nàng còn đang chưa kịp tiêu hóa hết thì hắn cũng bước xuống xe ngựa, choàng tay qua vai nàng kéo nàng vào trong:
- Đi thôi tiểu đệ!
Có ngươi mới là tiểu đệ! Hạ Nguyệt tức giận hất tay hắn ra, một mạch đi thẳng vào trong, nàng cũng thật muốn xem bên trong có gì nha!
Vừa đi đến cửa, hai vị mỹ nữ môi son đỏ chót, mặc y phục thiếu điều như muốn lộ hết ra ngoài, giọng nói như rót mật vào tai mời gọi:
- Hai vị công tử mời vào a~
Hạ Nguyệt lạ lẫm đi vào bên trong cùng hắn, nơi này cũng thật rộng, đẹp mà còn rất náo nhiệt nữa nha, từng gian phòng rất gọn gàng, không quá diêm dúa, màu mè, nàng thích rồi đấy!
- Công tử, có cần bọn em phục vụ không?- Có hai ba mỹ nữ sáp lại gần hắn, ánh mắt nhu mì dịu dàng mời gọi
Các cô gái thanh lâu này cũng quá là manh động rồi, lại dám câu dẫn nam nhân của nàng. Hạ Nguyệt khó chịu, kéo ống tay áo hắn, còn trừng mắt đe dọa hắn. Hạo Thần lại muốn chọc ghẹo tiểu nha đầu này, liền vòng tay qua eo hai vị mỹ nữ kia, giọng nói mang chút phong tình, đùa cợt:
- Đến đây nào các tiểu yêu~
" Ầm ầm" -Sự tức giận của Hạ Nguyệt đạt đến max level, tên này không trị không được mà! Nàng không chịu thua, lập tức đưa tay ôm lấy một mỹ nữ, tay kia còn vỗ mông hai cô nàng:
- Đến phục vụ ta đi nào ~
Hạo Thần đen mặt, nàng dám giở trò? Được! Xem ta trị nàng thế nào! Hắn kéo tay nàng đi, nàng biết, hắn ghen rồi! Hạ Nguyệt cười đắc ý, ngay cả nữ mà hắn cũng ăn giấm chua...Hắn đưa nàng đến một nơi, là một căn phòng kín, có một vị cô nương đã chờ sẵn ở đấy. Vì nàng ta quay lưng với nàng nên nàng cũng không biết mặt mũi vị nữ tử kia, nhưng xem dáng vẻ thanh thoát này, hẳn là một tuyệt sắc giai nhân rồi, Hạ Nguyệt nghĩ thầm. Hạo Thần lên tiếng trước:
- Đây là chủ của Hoa Thanh Lâu, Sơ Y Thuần, ta đến tìm nàng ấy là có chuyện muốn hỏi
Hắn nói với Hạ Nguyệt, lúc này vị nữ tử kia quay mặt lại...Đôi mắt xanh này...Khuôn mặt này....Lăng Lăng ?
Hạ Nguyệt ngạc nhiên, Lăng Lăng lại trở thành chủ của Hoa Thanh Lâu rộng lớn này, hơn nữa lại trở thành một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Hạo Thần lại gọi nàng ấy là...Sơ Y Thuần!!!