Ngủ đến tờ mờ sáng thì cô giật mình tỉnh lại. Ngước dậy thì cô thấy mình nằm ở trên giường, cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn xung quanh thì thấy Phong Liên đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Thật tắc trắc mà, tối qua không biết sao cô lại ngủ say đến mức không biết trời trăng gì cả.Nhưng mà giờ cũng không còn sớm nữa, cô phải nhanh chuẩn bị mọi thứ cho Phong Liên.
Đã vậy phải nhanh chỉnh trang lại cho bản thân, nhưng mà cả tối qua cô đều ở đây. Chắc chắn sẽ bị dòm ngó, cô phải làm gì bây giờ, thật nhức đầu quá đi.
Chẳng mấy chốc Phong Liên cũng đã dậy, cô quay qua nhìn. Phong Liên đứng lên rồi đưa tay kêu cô qua đó, cô thật sự thấy chướng mắt trước cái kiểu sai bảo này của Phong Liên.
Phong Liên nói : “Tối qua nằm trên giường của thiên tử, cảm giác thế nào hả?”
Cô giật mình, tối qua ngủ say quá để cho hắn ta đụng chạm mà không hay, cô có chút bối rối nói “ Hoàng thượng đã dậy, nô tì nên chuẩn bị y phục cho người”
Phong Liên thấy cách lảng tránh vấn đề của cô thật sự rất hay, làm bộ như mình chẳng nghe thấy gì, Phong Liên lại nói với ý đùa giỡn: “Trẫm hỏi mà dám lơ ư? Không sợ phạm tội khi quân sao?”
Cô ngày càng thấy cách đùa giỡn của Phong Liên thật quá là nhạt nhẽo.
Cô không hứng thú, lơ đi cô chuẩn bị y phục cho Phong Liên, các nô tì kia lần lượt bước vào, ai nấy đều nhẹ liếc nhìn cô, với cái kiểu khinh miệt.
Cô cũng để ý thấy cái ánh mắt của bọn nô tỳ kia, sau khi xong xuôi, Phong Liên lên triều, còn lại cô với đám nô tỳ kia.
Ngay khi Phong Liên mới vừa đi thì bọn nô tỳ lắm lời kia chỉ tay nói này nói nọ, cô cũng đếc them để ý, nhưng coi bộ muốn làm lơ với cái vụ này hơi khó.
Khi phải “phụng mệnh” của Phong Liên chuẩn bị một bộ dân phục thì cô gặp khó khăn. Vừa mới bước ra khỏi cửa Càn Thanh Cung thì có một Chiêu Viện đứng đó.
Thấy cô Chiêu Viện kia liền đi tới, cao giọng sai bảo:
“Này tiện tỳ kia, mau dừng lại cho ta.”
Điệp Mị liếc qua nhìn mà ngứa cả mắt, nhìn sơ thì cũng chưa được bao nhiêu tuổi đầu chỉ tầm khoảng 16,17, vậy mà son phấn đầy mặt.
Trên người thì nồng nặc mùi hương đúng chất “ vừa nồng vừa rẻ tiền”, cô đứng xa khoảng 3 hay 4 m mà còn không chịu nổi. Thật là một sự tra tấn khủng khiếp.
Khi Chiêu Viện kia lại gần thì cô gần như tắc thở với mùi hương nồng nặc lấn ác không khí trong lành. Cô dù cực kì khó chịu nhưng cũng phải gắng ngượng chịu đựng, vẫn mặt lạnh cuối đầu chào.
Còn Chiêu Viện kia thì đắc ý, ta đây hơn người, làm nhiều người phải phát ớn. Thế mới nói thế giới này muôn màu muôn vẻ, con người cũng vậy, vô cùng “sặc” sỡ.
Chiêu Viện kia dùng ánh mắt ác cảm nhìn cô rồi lớn tiếng sai khiến: “ Ngươi là nô tì hầu hạ hoàng thượng dạo gần đây ư?”
Điệp Mị vẫn cuối đầu im lặng không nói gì, Chiêu Dung kia tức giận lớn tiếng nói : “Ngươi sao không trả lời, hay là nghĩ ta không xứng để ta nói chuyện.Thật hỗn xược, người đâu mau tát vào miệng của ả tiện tỳ này”
Điệp Mị không nhúc nhích gì, cô không phản kháng gì, chỉ đứng một chỗ, đám người hầu kia bước đến chỗ cô, rồi giữ chặt lấy cô.
Sở dĩ cô không phản kháng đơn giản là cô không muốn vì mấy chuyện nhỏ này mà lại gây nhiều rắc rối về sau. Cô còn có một việc lớn hơn để phải bận tâm.
Cùng lúc đó, Thục phi đi ngang, nàng ta đứng lại xem có chuyện gì đang xảy ra, nhìn qua thì đoán chắc là lại mấy chuyện chủ tớ hầm hì.
Nhưng khi quan sát kĩ lại thì nàng ta vô tình thấy nô tì đang bị phạt kia là Điệp Mị. Dù nàng ta không tới ngăn nhưng cũng không muốn xem, lập tức đi qua.
Điệp Mị cũng vô tình thấy Thục Phi kia đi ngang qua, nhưng có vẻ như Thục Phi không muốn dính vào mấy việc phiền phức này nên bỏ đi.
Vậy cũng tốt,nếu Thục Phi giờ đã không muốn động chạm gì đến cô thì ít nhất cô cũng bớt đi một kẻ thù. Sau khi tát cho cô mười mấy cái rồi thì Chiệu Viên kia bước đi.
Còn cô thì cũng đứng dậy, dù cho đầu tóc của cô bù xù, khuôn mặt xưng phồng đỏ ửng thì cô cũng làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ở gần đó có rất nhiều người chứng kiến nhưng đa phần đều cười nhạo chứ không chút gì là đồng cảm hay thương hại hoặc muốn giúp đỡ cô.
Cô phỉ cái chốn hậu cung này, nếu không vì việc trở lại cuộc sống trước kia thì cô không cần phải chịu đựng đến chừng này.
Mặc nó đi, ngày tháng không còn dài mà phải phiền não, cô sau khi làm xong mọi việc thì quay về Càn Thanh Cung, khi về Càn Thanh Cung thì Phong Liên có vẻ như đang tức giận chuyện gì đó.
Ánh mắt đầy căm phẫn, cô nhìn mà cũng khá sợ hãi, cô chưa từng thấy ai lại đáng sợ như thế, cô không dám nhìn thẳng vào Phong Liên.
Phong Liên sau khi ổn định lại được một phần tâm lý thì quay sang nhìn cô đang rụt mình lại. Phong Liên kêu cô lại gần, nhìn vào khuôn mặt của cô thì thấy mặt của cô bị sửng phồng lên.
Phong Liên nhìn cô rồi hỏi :”Tại sao mặt nàng lại thành ra thế này. Nói là ai làm”
Cô im lặng không nói một lời, Phong Liên buồn thay cho cô, cần gì mà phải im lặng, nếu cô nói ra thì cũng có thể biết mà phân xử cho cô chứ.