Truyện này có vài chương do lỗi lúc đăng nên bị mất vài phần, vì thế có thể lúc đọc lủng củng và khó hiểu. Mong mọi người bỏ qua nhé, giờ sẽ không thế nữa đâu.
_________________________________
Phong Liên nói là làm, chưa gì mà bây giờ Điệp Mị đã trở thành nô tì thân cận hầu hạ cho Phong Liên. Cô thở dài, đầy tâm trạng, Huyền Ân cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tự dưng mới sáng sớm Huyền Ân đã nghe chỉ từ hoàng thượng bảo Điệp Mị sẽ qua Càn Thanh cung phục vụ hoàng thượng, Huyền Ân dù rất buồn vì Điệp Mị là người cô có thể thoải mái nói chuyện khi ở trong hậu cung này.
Vậy mà giờ lại Huyền Ân lại phải một mình chống chọi nỗi cô đơn và buồn phiền, Huyền Ân không biết nên làm gì nữa.
Điệp Mị thì từ sáng tới giờ là đã phải tấp nập chuẩn bị này chuẩn bị nọ cho Phong Liên, cô cứ phải ở loanh quanh Phong Liên làm này làm nọ.
Tuy cô không thấy mệt nhưng thật sự cô rất phiền não bởi cái tiếng sai bảo “hách dịch” của Phong Liên.
Loai hoai một lúc thì trời đã trở chiều, thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, mà chiều đến thì lại càng bận rộn hơn.
Phong Liên có rất nhiều tấu trương phải duyệt, và còn phải sắp xếp các buổi gặp mặt với các nước khác trong vài tháng nữa.
Trước kia cô còn nghĩ làm hoàng thượng tuy mệt nhưng chắc sung sướng hơn là làm công nghe theo lời người khác.
Nào đâu, sau khi ở gần Phong Liên mấy canh giờ thì cô lại thấy cận cảnh việc mà hoàng thượng phải làm.
Ngày nào cũng vậy, phải dùi mình trong đống công việc.Bỗng chốc cô nhận ra, mình thật giống với Phong Liên, tự mình dùi đầu vào đống giấy tờ.
Giải quyết đống hỗn độn mà mọi người tạo ra,cô lại thở dài đầy nặng chĩu.
Phong Liên phê duyệt tấu chương một lúc thì quay qua nhìn Điệp Mị, cô lúc này đang tập chung suy nghĩ, nên không để ý Phong Liên đang nhìn mình.
Phong Liên nghiêng người rồi lấy tay chống cằm rồi “hừm” một cái làm cô tỉnh người ra, cô quay ra nhìn Phong Liên, Phong Liên lên tiếng nói: “Nàng mau đi tới Ngự thiện phòng làm ít điểm tâm cho ta.”
Thế là cô phải nghe theo lệnh của “Trùm Sò” này mà đến Ngự thiện phòng chuẩn bị điểm tâm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó ở trong Nghi Trân cung lại vô cùng náo nhiệt, bởi việc nô tì ở trong Trân Nghi cung lại đột nhiên chuyển sang Càn Thanh cung chỉ sau một đêm.Họ bàn tán xì xầm, chẳng phải tối qua hoàng thượng tới Trân Nghi cung sao, giờ lại đột nhiên đưa nô tì của Trân Nghi cung sang, thế là ý gì.
Đã thế còn những cái miệng bô bô của các nô tì trong cung nói lại rằng tối qua khi ở Tì các thì bỗng Kim Tổng Quản tới kêu nô tì đó ra, rồi bỗng sáng nay thì chuyển tới Càn Thanh Cung hầu hạ hoàng thượng.
Câu chuyện này bị bóp méo khi từ miệng này truyền tới tai khác. Có người nói là khi hoàng thượng tới Nghi Trân cung thì nô tì kia “cáo già” quyến rũ hoàng thượng, nên hoàng thượng mới đưa cô ta chuyển tói hầu hạ nhưng vì thân phận thật sự quá thấp hèn, sợ nhiều người dị nghị nên không lập phi, để nô tì kia chịu thiệt.
Lời đồn thổi trong cung chẳng bỗng chốc đã lọt tới tai của Trần Nhược, lúc này Trần Nhược đang suy tư về Điệp Mị, Trần Nhược nghĩ rằng Điệp Mị quả là bất phàm.
Dù mang thân phận là nô tì đi nữa thì vẫn có khả năng thao túng hoàng thượng, nhưng Trần Nhược vẫn không đoán ra được rốt cuộc cô tiếp cận hoàng thượng làm gì.
Hay là cô cũng như những người phụ nữ tầm thường khác, ham muốn cái vị trí Mẫu nghi thiên hạ,và cả tiền tài phú quý.
Trần Nhược vẫn chưa khẳng định được điều gì, dẫu vậy Trần Nhược vẫn mong rằng mình đã nghĩ sai.
Về phía Thục Phi, Thục Phi vẫn chưa có động tĩnh gì,vẫn khá im hơi lặng tiếng.
Còn cô thì, dù có nghe nhiều lời đồn trong cung nhưng cô vẫn mặc cho họ lời ra tiếng vào, cô mong rằng chuyện này sẽ êm đềm dịu xuống.
Thân phận của cô bây giờ đã phức tạp hơn bao giờ hết, sợ nếu mọi chuyện vở lở ra thì không biết chuyện kinh thiên gì sẽ xảy đến.
Trời đã chập tối, cô đã lả cả người vì phải chạy lanh quanh suốt, thấy Phong Liên đang bận tâm đến tấu chương nên cô chớp mắt tí.
Dựa vào cột cô chợp mắt tí, ai ngờ cô ngủ luôn mà không hay biết.
Phong Liên giải quyết tấu chương đến giờ hợi thì cảm thấy cơ thể đã thấm mệt, Phong Liên quay qua nhìn thấy Điệp Mị đã thiếp đi.
Phong Liên đến gần, nhìn vẻ mặt vô cùng đáng yêu khi ngủ của cô mà Phong Liên cảm thấy rung cảm vô cùng.
Lấy chiếc áo lông trên ghế khoắc cho cô, Phong Liên bế cô lên giường rồi đặt cô xuống, cô ngủ say đến mức không còn cảnh giác được gì nữa.