Phần y phục nữ hầu của cô bị tuột, Phong Liên nhìn thấy mà ngượng. Điệp Mị cười nham hiểm, cô từ từ chạm lên thân người của Phong Liên.
Đưa mặt mình lại gần phần cổ của Phong Liên, rồi thở nhẹ vào đó, móc cái kim nhỏ ra và bất ngờ đâm vào cổ cổ của Phong Liên.
Làm Phong Liên bất ngờ nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã thiếp đi mất. Khi Phong Liên ngủ rồi thì cô đứng lên, cầm cái bình hương kia mang đi đổ.
Mùi này làm cô khó chịu, nếu như tới lúc cô vào được TÀN Viện rồi mà phải chịu cái mùi này thì chết chắc. Nhưng phải công nhận Xuân dược này cũng tốt thật, tiếc rằng lại dùng lộn người.
Điệp Mị đổ xong thì nhìn ngoài trời thấy đã đến giờ Tý chưa chăng mà đã nửa đêm. Cô tính đi về Tì nữ các, nhưng nghĩ tới cái cảnh đám nô tì nổi loạn là muốn sỉu.
Cô không biết mình nên đi đâu, số ngày mà cô thức đêm luyện võ không ít, giờ thì được nhìn một khung trời đêm ảm đạm không chút tiếng ve cô lại thấy buồn, trời đông đổ lạnh mà.
Cô ngồi gần cửa sổ, ngủ đi trong màn đêm tĩnh lặng. Đến gần sáng thì cô tỉnh giấc, may cho cô vẫn còn rất sớm, giờ về Nghi Trân cung vẫn kịp.
Nhưng về với bộ dạng này thì không được, trong lúc cô loai hoay chỉnh y phục thì Phong Liên đã dậy rồi. Phong Liên nhìn thấy Điệp Mị đang đứng trước mặt, chỉnh lại dây buột ở trên ngực.
Rồi nhìn lại mình dưới sự không được “kín đáo” thì nghĩ tối qua đúng là có thật, chỉ là vẫn rất khó tin.
Phong Liên đứng dậy, đi tới gần cô, Điệp Mị vẫn còn đang loay hoay mặc lại y phục nên không để ý mấy. Thì bỗng Phong Liên từ phía sau ôm chầm lấy cô.
Thầm thì nói “Nàng làm gì ta tối qua thế.”
Điệp Mị cười nói “Ta làm gì thì huynh cũng đã thấy, cần hỏi nữa sao?”
Phong Liên hôn nhẹ vào tai của cô, khiến cô ngượng nghịu, rồi nói “Nàng thật to gan đấy.”
Điệp Mị quay qua nhìn nói “Huynh muốn nữa sao, trời cũng đã sáng rồi, thôi ngay mấy cái đấy đi.”
Điệp Mị thoát ra khỏi vòng tay của Phong Liên, ôi giời một body sáu múi rắn chắc khỏi chê nữa, cô nhìn mà ngại….
Có chút ngại cô đỏ mặt nói “Huynh mặt y phục chỉnh tề tí được không.”
Phong Liên thấy Điệp Mị đỏ mặt là cười, có chút đùa giỡn nói “Có gì mà phải ngượng ngại, chẳng phải tối qua nàng đã thấy hết rồi ư?”
Điệp Mị thấy buồn cười với cái sự thay đổi trơ trẽn của Phong Liên nói “Huynh thôi ngay đi, tối qua ta và huynh không có làm gì cả, đừng có mà xuyên tạc”
Phong Liên đứng gần sát bên cuối đầu xuống, còn Điệp Mị thì ngẩng đầu cao lên, nhìn nhau, rồi Phong Liên nói “Thật không, ta chẳng nhớ có chuyện gì tối qua cả, nàng muốn nói sao mà không được”
Điệp Mị cười “Hừm, muốn ta chứng minh ư. Đưa tay huynh ra”
Phong Liên dù không hiểu nhưng cũng làm theo. Điệp Mị nắm lấy tay của Phong Liên, làm Phong Liên như muốn nổ tung.
Tim đập loạn xạ, không thể nào không ngừng cái cảm thấy hồi hộp này. Điệp Mị cầm tay và chỉ vào nói “Huynh có thấy một vết giống như vết cưa ở đây không, đây là đường xx, huynh vẫn còn mà. Chứng tỏ là….”
Phong Liên nghe xong thì cười nói “Chứng tỏ là nàng đúng.”
Điệp Mị cười nói “Tất nhiên.”
Điệp Mị nãy giờ lơ đãng, cô nhìn ngoài trời thì thấy đã không còn sớm, cô quay đi thật nhanh,nhưng bị Phong Liên giữ lại, Phong Liên khó hiểu nói “Có gì mà phải vội.”
Điệp Mị đáp “Ta đâu rảnh như huynh, ta còn phải chuẩn bị cho cô nhóc kia nữa, trễ bây giờ, huynh thả ta ra đi”
Phong Liên nghe vậy nhưng vẫn nắm chặt và nói “Vậy thì nàng chuẩn bị cho ta đi.”
Điệp Mị khó hiểu hỏi “Tại sao?”
Phong Liên cười nham hiểm nói “Vì giờ nàng sẽ là nô tì của ta. Còn về phần Nghi Trân kia, ta sẽ có sắp xếp”
Điệp Mị thật không hiểu được Phong Liên đang có ý đồ gì, nhưng việc này sẽ gây bất lợi cho cô. Phong Liên giữ cô lại bên mình là muốn cô ở mãi trong cung không thể âm thầm rời đi như dự tính lúc trước của cô. Cô nhất quyết từ chối nói "Huynh làm vậy sẽ khiến nhiều người chú ý. Mà ta thì ghét bị chú ý."
Phong Liên không đổi quan điểm nói "Ta có sắp xếp của ta, nàng bây giờ không phải là thê tử của ta và cũng không muốn làm thê tử của ta, vậy thì làm nô tì "hầu hạ" ta đi"