Người đó cất tiếng “Điệp Mị thật không ngờ ngươi còn sống, con tiện tì nhà ngươi sống cũng dai thật. Từ từ đi, ngươi sẽ nếm đủ những gì ngươi gây ra cho ta.”
Điệp Mị ngạc nhiên, tên kia nói xong thì biến mất, Điệp Mị nhảy lên để đuổi theo nhưng không kịp, vậy có nghĩa là Thục Phi không ám hại cô.
Không, có thể Thục Phi kêu người nào đó giả thần giả quỷ, nhưng không lý nào, chỉ vì một vở kịch mà mời cao thủ.
Tên đó thân thủ rất tốt, biến mất nhanh như gió, cô tuy đã đuổi theo nhưng vẫn không kịp, vậy thật sự thân xác này đã gây thù với ai sao.
Thật không ngờ, khi Điệp Mị tới đây thì chưa bao giờ nghĩ nhiều về mối quan hệ của thân xác này và những vấn đề bí ẩn xung quanh, nhưng hiện giờ thì cô đang phải hứng chịu mọi quả báo mà thân xác này làm.
Kể ra thì lúc cô xuyên không thì chắc thân xác này đã chết rồi, đây chỉ là cô đoán, không dám khẳng định.
Điệp Mị nghĩ tốt nhất nên tới chỗ Loan nhi để hỏi thêm, trên đường đi thì chạm mặt với Phong Liên. Nhưng đúng hơn là Phong Liên đã đứng sẵn ở đó.
Chung quanh không có ai, Điệp Mị chẳng thể chuồn đi đâu được vì đã bị Phong Liên chặng lại. Phong Liên đến gần nói “Nàng muốn đi đâu, nô tì của Thục nghi mà lại chạy lung tung vậy sao?”
Điệp Mị hiện đang rất vội chẳng hơi đâu mà nói nhảm với Phong Liên, cô bộc lộ bản tính, có chút nóng vội nói “Ta không rảnh nhảm nhí với “Hoàng Thượng” ta đang có việc gấp”
Phong Liên cười nói “Ta không cần biết, nàng phải ở đây với ta, người ở trong cung đều là người của ta.”
Điệp Mị cười “Nực cười, người làm ơn tránh ra đi. Ta đang rất vội”
Phong Liên nhất quyết chặn đường cô, cô không biết làm gì, nếu dùng võ công thì có thể dễ bị phát hiện.
Nhất là khi gần Phong Liên bởi kiểu gì thì cũng sẽ có một vài thị vệ đứng bảo vệ cho Phong Liên từ xa.
Điệp Mị bực mình ngồi xuống nói “Được thôi, nhưng ta có chuyện muốn hỏi người, nếu không phiền người có thể trả lời chứ!!
Phong Liên cũng ngồi xuống nói “Được”
Điệp Mị lập tức hỏi “Ta muốn hỏi, ta nhập cung năm bao nhiêu tuổi và làm hoàng hậu khi nào, và đã có những chuyện gì khi ta nhập cung?”
Phong Liên thấy lạ nói “Nàng bị mất trí sao, những chuyện này nàng phải là người rõ nhất chứ”
Điệp Mị vội vàng nói “Đúng đúng, ta bị mất một phần trí nhớ đó. Vậy thì làm ơn nói cho ta biết đi”
Phong Liên cười trả lời “Nói thì nói, nhưng với một điều kiên..”
Điệp Mị tò mò hỏi “Điều kiện gì nói nhanh đi”
Phong Liên cười, thản nhiên nói “Hôn ta đi”
Điệp Mị giật mình trợn mắt nhìn Phong Liên “Cái gì, làm gì có chuyện vô lý như vậy”
Phong Liên lại nói “Làm hay không thì tùy nàng”
Điệp Mị nghĩ một lúc nói “Vậy thôi, ta đi hỏi Loan Nhi”
Phong Liên cười “Hỏi Loan nhi của nàng cũng vô ích, nha đầu kia chỉ mới nhập cung khoảng 6 năm thôi, không biết đâu”
Điệp Mị đứng lại quay mặt nhìn Phong Liên nói “Có thể cho một điều kiện khác được không!!”
Phong Liên đáp “Vậy thì Động phòng đi”
Điệp Mị nghe xong muốn phát lửa, cô không biết từ khi nào mà tên nhát gái này lại có nhiều chiêu trò chọc cô như vậy, còn vụ động phòng nữa, không biết hắn ta học mấy vụ này khi nào.
Tức chết người mà, Điệp Mị kìm nén lại nói “Đừng giỡn nữa, ta sẽ không hôn hay động phòng với người mà ta không thích.”
Phong Liên nói “Vậy ta sẽ không nói”
Điệp Mị tức giận, nói “ Ta không cần nữa, tạm biệt” sau đó cô quay lưng bước đi.
Phong Liên cất tiếng “Nàng không thoát được đâu, ở quanh đây có rất nhiều thị vệ, ta có thể bắt nàng lại đấy.”
Điệp Mị quay mặt lại lần nữa nói “Ồ thế người muốn bắt ta vì tội gì”
Phong Liên đáp “Tội vô lễ với hoàng thượng.”
“Bắt rồi thì người định làm gì ta”
Điệp Mị hết sức bình tĩnh, với vẻ không quan tâm Điệp Mị làm cho Phong Liên ngày càng dâng cao cảm giác ham muốn.
Phong Liên cười nham hiểm nói “Tội đồ tất nhiên phải chịu phạt, còn phạt gì thì bắt nàng về rồi từ từ xử lí sau.”
Điệp Mị nghe vậy nên nói “ Ta thật sự không còn hơi chơi với huynh nữa đâu. Ta sợ phải quay lại nơi này để mà tranh giành lắm rồi. Huynh tha cho ta đi”
Phong Liên có chút buồn nói “Tại sao nàng lại như vậy, nàng có gì phải sợ, chỉ cần nàng quay lại ta sẽ bảo vệ nàng”