Điệp Mị trong khi đó thì đang giúp cho Huyền Ân tắm rửa, nói gì thì nói nhưng Huyền Ân chỉ mới 15 tuổi, tuy dung mạo đẹp như hoa nhưng thân hình thì vẫn chưa gọi là đầy đủ “điện nước”.
Ở cái thời đại này thì không biết họ nghĩ gì mà để cho một đứa trẻ chưa tới tuổi vị thành niên kết hôn. May mà Phong Liên có cái kiểu chưa hứng thú, chứ gặp sắc lang thì Huyền Ân đây tiêu chắc.
Nhưng kể ra cũng lạ, làm sao mà Phong Liên lại không thích nữ sắc, hay không rõ biết mấy chuyện ấy ấy. Đàn ông đã tầm 30 mấy mà chưa sao.
Điệp Mị bỗng thấy hứng thú với vụ Phong Liên đã “ấy ấy”chưa. Có lẽ cô sẽ kiểm tra thử. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, Điệp Mị chẳng rảnh rỗi làm mấy chuyện nhảm nhí.
Huyền Ân chỉ là một đứa trẻ, nên sẽ không thích có người khi Huyền Ân đang tắm, Huyền Ân đỏ mặt kêu “Mị Chị ngươi lui đi ta không thích có người ở đây”
Điệp Mị thấy phản ứng của Huyền Ân như vậy nên cũng lui ra, sau đó Huyền Ân ung dung tắm rửa. Bỗng Huyền Ân nghe thấy tiếng người, tưởng Điệp Mị nên kêu “Mị Chi, ta bảo ngươi ra ngoài mà.”
Bên kia bức màn, lấp ló có bóng người nhưng là nam. Huyền Ân lấy khăn che, rồi bước tới gần tấm màn, gió thổi tốc tấm màn lên, là một người nam nhân.
Huyền Ân nhất thời giật mình, la lên nhưng nhanh chóng tên nam nhân kia bịch miệng Huyền Ân lại,rồi một mùi hương khiến Huyền Ân thiếp đi.
Điệp Mị đứng ở ngoài thấy lạ nên vào xem,ai ngờ cô lại thấy một tên nam nhân bịt mặt bế Huyền Ân vào giường, Điệp Mị đứng đằng sau lập tức đi tới, đánh cho tên kia một cái vào đầu.
Tên đó đau điếng, Điệp Mị thấy ngay sự bất thường. Chắc chắn tên đó không phải là tên tầm thường, đòn đánh này của Điệp Mị có thể khiến cho một người đàn ông to khỏe gất đi tầm hai canh giờ.
Vậy mà chẳng hề hấn gì với tên kia, tên kia thấy cô nên cũng động thủ. Hai bên như ngang tài ngang sức, nhưng thật ra tên kia hình như đã bị thương từ trước,nên có vẻ kiệt sức.
Điệp Mị nhanh tay chụp mặt nạ của hắn, khi tháo được chiếc mặt nạ thì hắn ta biến mất. Có vẻ như không muốn lộ thân phận, Điệp Mị cũng không đuổi theo.
Đến chỗ Huyền Ân kiểm tra xem có chuyện gì không, cô kêu Huyền Ân tỉnh dậy, keei mãi Huyền Ân mới mở mắt ra. Huyền Ân khi tỉnh lại thì phản ứng dữ dội, Điệp Mị nói vài câu để trấn an Huyền Ân “Nương nương không sao rồi.”
Huyền Ân hỏi “Tên kia đâu rồi?”
Điệp Mị trả lời “Hồi nãy nô tì thấy lạ nên bước vô, tên kia giật mình nên đi mất rồi” Huyền Ân nghe vậy cũng định thần lại.
Điệp Mị lặng lẽ bước ra ngoài, để Huyền Ân ở lại ở lại phòng một mình.Bỗng có tiếng của thái giám vang vọng “Hoàng thượng giá lâm”.
Điệp Mị giật mình, nhìn thấy Phong Liên, nhanh chóng cô vào phòng nói với Huyền Ân “Hoàng thượng đến rồi, nương nương người chuẩn bị đi”
Huyền Ân chẳng biết gì, Điệp Mị thì giúp Huyền Ân chỉnh trang lại y phục một cách hấp tấp. Kể ra thì cũng lạ, tên Phong Liên này rốt cuộc muốn làm gì.
Bây giờ tới Trân Nghi cung làm gì, Điệp Mị thật tức chết Phong Liên, nếu Phong Liên tới đây thì kiểu gì hậu cung cũng náo loạn, chú ý tuyệt đối tới Huyền Ân.
Chắc Điệp Mị điên quá, thật không biết Phong Liên nghĩ gì. Nhưng nếu đã tới rồi thì Điệp Mị chỉ cầu trời cho Huyền Ân và Phong Liên đừng làm gì để có thêm thị phi nữa.
Thái giám thân cận của Phong Liên _Kim Tổng Quản_ cũng đi theo Phong Liên, Điệp Mị đứng ở bên cạnh Huyền Ân cuối đầu xuống hành lễ.
Kim Tổng Quản để ý thấy cô, Kim Tổng Quan nhìn thấy Điệp Mị rất quen, hình như có phần giống hoàng hậu quá cô. Vì đã ba năm trôi qua, những người có ấn tượng sâu sắc với cô mới nhận ra.
Kim Tổng Quản không dám chắc, chỉ thầm nghĩ trong đầu, Kim Tổng Quản để ý ánh mắt của Phong Liên, thì phát hiện ra, Phong Liên không nhìn Huyền Ân mà nhìn thắm thiết vào nô tì bên Huyền Ân (Điệp Mị).
Điều này làm Kim Tổng Quản càng chú ý đến Điệp Mị, tăng thêm nghi vấn về Điệp Mị.