Một phát ngôn ngây sốc làm Phong Liên bất ngờ, Phong Liên nhìn về phía Điệp Mị rồi suy nghĩ: Lai lịch sao? Ba năm qua nàng rốt cuộc đã làm gì, ở đâu?
Trần Nhược trên đường đi thì có một tên áo đen xuất hiện, “Bẩm Cung chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong.” Trần Nhược hất tay rồi đi tiếp. Còn tên kia thì biến mất.
Về phía Điệp Mị, cô vẫn không hay biết gì về việc Trần Nhược và Phong Liên nói gì về cô, nhưng cô có linh cảm không tốt .
Huyền Ân đọc được gần nửa cuốn sách thì bỗng Điệp Mị làm ồn kêu “Tiểu thư, giờ đã một gần nửa canh giờ rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Huyền Ân nghe vậy nên gấp cuốn sách đưa cho Điệp Mị, rồi quay lại chỗ mọi người, nhưng chắc là Huyền Ân không phải là người đến trễ vì khi nhìn lại thì vẫn còn thiếu mấy phi tần.
Phong Liên không quan tâm về mấy người này, chỉ để ý Điệp Mị, tuy vậy vẫn có nhiều người xì xầm, Phong Liên nói “Được rồi, trẫm còn có việc, các nàng cứ ở đây thưởng hoa.”
Ánh mắt tiếc nuối của nhiều phi tần làm Điệp Mị nhớ tới mấy con chó nhớ chủ, điều này làm cô có chút buồn cười. Sau đó Huyền Ân đi về phòng,nhưng lần này vì Huyền Ân đã được ban danh hiệu là Thục Nghi nên được chuyển đến Nghi Trân cung.
Trên đường về phòng thì Huyền Ân đụng phải một người,đấy là Ly Mễ Thục Hoa, Huyền Ân và Ly Mễ đều là Thứ nhị phẩm ngang bằng nhau.
Nhưng có vẻ như Ly Mễ Thục Hoa này không vừa lòng với danh hiệu mà Huyền Ân có. Dù cha Huyền Ân đã lập được công trạng gần đây nhưng dẫu sao chỉ là quan Tứ Phẩm_Ngự Sử đại phu _ trong triều.
Làm sao mà có thể ngang bằng Ly Mễ ta đây. Dẫu sao cha của Ly Mễ là quan tam phẩm trong triều_Ly Lâm Trung thị Lang, đã vậy còn có tỷ muội tốt Ngọc Ngọc là Ngọc Phi trong hậu cung.
Được sự nâng đỡ và quan hệ lớn như vậy thì không thể nào để Huyền Ân qua mặt. Nhân cơ hội Ly Mễ Thục Hoa này kiếm cớ gây sự.
Huyền Ân và Ly Mễ chạm mặt nhau, gần đó còn có mấy tiệp dư thích buôn chuyện. Huyền Ân cười tươi nhìn Ly Mễ, Ly Mễ cũng cười nhẹ.
Ly Mễ bắt chuyện trước “Ấy, Thục nghi muội muội đi đâu thế”( Ly Mễ 17 tuổi nên xưng với Huyền Ân là muội dù cùng là Thứ nhị phẩm)
Huyền Ân trả lời “Muội chỉ là thấy không khỏe muốn về cung nghỉ ngơi.”
Ly Mễ nói tiếp “À vậy ư? Vậy thì muội đi đường cẩn thận, kẻo vấp ngã”
Huyền Ân cười rồi nói lại “Muội sẽ cẩn thận, phiền tỷ quan tâm rồi”
Sau đó Huyền Ân bước ngang qua chỗ Ly Mễ, Ly Mễ đưa chân ra ngạc Huyền Ân một cái làm Huyền Ân ngã xuống đất. Điệp Mị thấy vậy nên nhanh chóng đỡ Huyền Ân đứng dậy.
Bộ dạng Huyền Ân lúc này rất xấu, mặt bị dính đất đen hết cả mặt. Trong khi đó thì mấy phi tần đang đứng gần Ly Mễ cùng Ly Mễ cười thầm.
Điệp Mị thấy cảnh này mà tội cho Huyền Ân, bị đám đàn bà lắm lời này hại cho mặt mũi tèm lem. Nhưng dù có giận hay buồn thay thì cũng chẳng giúp được gì.
Ly Mễ khi thấy Huyền Ân bộ dạng thê thảm thì liền nói “Ái chà chà, chẳng phải tỷ vừa nhắc muội phải cẩn thận sao. Giờ lại bất cẩn ngã thành ra thế này.”
Huyền Ân thật sự rất tức giận, đang định mắng cho Ly Mễ một trận nhưng bị Điệp Mị ngăn lại “Tiểu thư không đáng đâu, bỏ qua đi.”
Huyền Ân nghe xong thì không nói gì, lập tức đi về Nghi Trân cung, còn đám phi tần kia thì cười cợt Huyền Ân.
Huyền Ân sau khi thay y phục, tắm rửa thì ngồi xuống bàn, tức giận, nhìn Điệp Mị nói “Sao ngươi lại ngăn ta, ta nhất định phải chửi cho cái đám ti tiện kia một trận mới hả dạ”
Điệp Mị nghe vậy nên nói “Tiểu thư à, người làm vậy sẽ gây thù với Thục Hoa nương nương, sẽ không có lợi đâu"
Huyền Ân bực mình “Ngươi cái gì cũng nói được, thật tức chết ngươi”
Điệp Mị thấy Huyền Ân không còn để ý chuyện lúc nãy thì lại nói “Tiểu thư à, bây giờ người đã được sắc phong làm Thục Nghi rồi, nô tì nghĩ nô tì cũng phải đổi cách xưng hô cho phải phép”
Huyền Ân nói “Sao phải đổi ta không thích”
Điệp Mị trả lời “Ở trong hậu cung, dù chỉ một lỗi nhỏ nhất cũng sẽ khiến cho nô tì thân bại danh liệt, vậy nên tiểu thư à…”
Huyền Ân vẫn không thích nhưng đúng như Điệp Mị nói, nên Huyền Ân đồng ý.
Điệp Mị ra khỏi Nghi Trân cung, xin phép Huyền Ân mãi thì Huyền Ân mới cho cô đi dạo thăm quan một vòng hoàng cung.
Điệp Mị nhân lúc này đi ngang qua mấy chỗ lúc trước, rồi tiện thể quan sát Càn Thanh cung từ xa. Thấy đám tì nữ đang bưng đồ ăn vào trong nên Điệp Mị cải trang để vào xem sét sơ bộ thêm một lần nữa.
Bên trong thì chỉ thấy mỗi mình Phong Liên đang ngồi giải quyết chính sự. Điệp Mị thấy Phong Liên đang rất chăm chú làm việc, nên cô đinh ninh trong đầu nghĩ Phong Liên sẽ không để ý cô.
Cô là người cuối cùng mang đồ vào, khi tất cả cung nữ đã đi ra thì ở trong phòng còn lại cô và Phong Liên. Đứng gần chỗ Phong Liên rồi cô đưa đồ ăn xuống bàn.