Phong Liên nhìn Huyền Ân chằm chằm, những con mắt quanh đó cũng nhìn Huyền Ân nhưng với ý không mấy tốt đẹp. Phong Liên nói với Huyền Ân:
“Vậy à. Hôm nay tới đây là được rồi, các nàng cứ tiếp tục, ta đi trước”
Sau đó Phong Liên bước ra ngoài, rồi Thục Phi lại tiếp tục, nhưng lần này quả nhiên sẽ có bất lợi cho Huyền Ân và Điệp Mị, sự chú ý đang đổ phía về Huyền Ân.
Về phía Thục Phi, cô ta đang có ý định gì đó với Huyền Ân, còn Huyền Ân vẫn rất ngây ngô không hay biết. Điệp Mị sợ nếu Huyền Ân cứ bị chú ý như thế này thì cô cũng sẽ bị bại lộ.
Sau khi ngày kiểm duyệt phi tần kết thúc thì Huyền Ân và Điệp Mị về phòng nghỉ ngơi.Hoàng cung đúng là rất hoa lệ, một căn phòng nhỏ mà cũng bày trí rất tinh tế và sang trọng.
Điệp Mị thấy Huyền Ân cả ngày chẳng ăn gì nên nói “Nhị tiểu thư, sáng giờ người chưa ăn gì hay để nô tì lấy chút bánh.”
Huyền Ân nhất thời choáng ngợp trước vẻ đẹp của căn phòng mà không hay để ý gì, cứ “ờ ờ à à”. Nhanh chóng Điệp Mị ra ngoài.
Đang đi thì có bàn tay chộp cô lại, cô bất ngờ quay qua thì thấy Phong Liên, Điệp Mị cuối đầu nói “Bái kiến hoàng thượng”
Phong Liên bỗng ôm lấy Điệp Mị, rồi nói “Đừng giả bộ nữa, mấy năm nay nàng đi đâu mà bỏ ta thế.”
Điệp Mị đứng im chẳng nhúc nhích thì thầm “Phong Liên, chẳng phải ta đã nói là đừng quan tâm nữa rồi sao.”
Phong Liên cũng thì thầm “Đừng tỏ ra lạnh lùng nữa, nàng cũng chỉ là con người”
Điệp Mị đẩy Phong Liên ra nói “Phong Liên à, ta luôn cảm thấy huynh thật kì lạ, làm sao trong một thời gian quá ngắn mà huynh có thể thích ta lâu như vậy?”
Phong Liên trả lời “Thích thì thích thôi, làm sao ta biết được, yêu là mù quáng mà”
Đang nói thì bỗng có tiếng người, Điệp Mị nhanh chóng quỳ xuống nói “Mong hoàng thượng tha tội.”
Rồi Điệp Mị đi được ba bước thì Phong Liên giữ lại, thì thầm “ Nàng sợ bị chú ý à. Có gì mà phải sợ, ta là phu quân của nàng và sẽ mãi là như vậy, cho dù ba năm qua nàng đã đi đâu làm gì, nàng vẫn là hoàng hậu."
Không nói gì Điệp Mị bỏ tay Phong Liên ra và bước đi.
Phong Liên cũng không giữ cô lại nữa, vì dù có giữ thì cô cũng sẽ đi mất, Phong Liên tìm kiếm Điệp Mị ba năm vì luôn muốn tin rằng Điệp Mị còn sống.Nhưng không một chút tin tức, giờ Điệp Mị đã quay trở lại, nhưng sao người đây mà trái tim lại quá xa vời.
Điệp Mị quay lại phòng, Huyền Ân đang ngồi giận dỗi, Điệp Mị thấy vậy nên hỏi “Tiểu thư người lại sao thế?”
Huyền Ân quay đi không nhìn Điệp Mị, tỏ vẻ giận hờn. Điệp Mị cũng không hiểu chuyện gì, nên khều khều Huyền Ân nói “Tiểu thư à, người giận nô tì à, vậy thì phải nói ra chứ”
Huyền Ân quay quay nói “Ngươi nãy giờ đi vào ngự thiện phòng sao không thấy bánh”
Điệp Mị hồi nãy đứng nói chuyện với Phong Liên nên quên mất, kiếm lí do “Dạ, nô tì quên mất, nô tì không biết ngự thiện phòng ở đâu.”
Huyền Ân lại nói “Ngươi đó đi lâu quá, để ta lại một mình chán chết”
Điệp Mị nói “Dạ …. nô tì biết tội, tiểu thư đừng giận nữa”Huyền Ân nghe xong cũng bớt giận.
Trong khi đó, Trần Nhược và Phong Liên đang trong Càn thanh cung bàn chuyện.
Trần Nhược nghiêm nghị nói “ Hoàng thượng, Tuyết chi mệnh coi như đã xong, ngài còn muốn giữ tôi lại làm gì.”
Phong Liên nói “Không có gì, chỉ là sắp tới trong cung hoa thanh thanh sẽ mọc, mà hoa này thì 20 năm mới có một lần, ta nghĩ Cung Chủ sẽ có hứng thú.”
Trần Nhược trả lời “Ta không hứng thú.” rồi Trần Nhược bước đi.
Phong Liên cười thầm cất tiếng “Không hứng thú với hoa thanh thanh nhưng chắc sẽ hứng thú với mỹ nhân Mị Mị.”
Trần Nhược nghe xong thì khựng lại, quay mặt nhìn Phong Liên nói “Ý bệ hạ là gì.”
“Ý ta là gì thì ngài cứ ở lại là sẽ rõ.”
Trần Nhược quay đi không nói một lời, Phong Liên thì ngồi nghĩ ngợi sâu xa.
Thật sự Cung Liên này với Điệp Mị có quan hệ ra sao?