[Dịch]Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 27 : Nhập cung




Trần Nhược hiện đang rất lo lắng, tuy Trần Nhược đã kêu người tìm Điệp Mị. Nhưng vẫn không nghe tin gì từ Điệp Mị, mãi đến hôm nay Trần Nhược mới nghe được ít chuyện.

“Bẩm Cung Chủ, thuộc hạ nghe tin có một người tên là Mị Chi ở trong Lăng phủ. Theo thuộc hạ thì có thể đây là sự trùng hợp”

Trần Nhược suy tư rồi nói “Được rồi, tiếp tục tìm kiếm, theo sát cô Mị Chi trong Lăng Phủ.”

Sau đó trong phòng chỉ còn lại mình Trần Nhược, ngước ra ngoài cửa sổ, Trần nhược nhắm mắt.

Còn Phong Liên dù Điệp Mị đã nói đừng tìm, nhưng Phong Liên vẫn cài người bên Điệp Mị để theo dõi. Nhưng từ tối hôm qua thì Điệp Mị như không khí, chẳng có chút tin tức gì.

Cả hai người đều khá lo cho Điệp Mị.

Phong Liên dù đang lo cho Điệp Mị nhưng còn 1 ngày nữa là tới ngày tuyển phi, thường thì việc này là do Hoàng Hậu chủ trì nhưng năm nay Thục phi lại là người chủ trì.

Phong Liên không thật sự để tâm vào vấn đề này trong nhiều năm, nhưng lần này Điệp Mị đã quay trở lại, Phong Liên chỉ đoán ngầm chứ không chắc nhưng có vẻ như Điệp Mị đang muốn quay lại hoàng cung.

Phong Liên và Trần Nhược như hai con rồng thủy đang mắc cạn, muốn tìm được một ao nước to để nhảy vào.

Còn Điệp Mị thì vẫn đang nghĩ đến cái tên Kiến Hào, hắn ta còn nguy hiểm hơn Phong Liên và Trần Nhược.

Bề ngoài có vẻ ôn nhu dễ gần nhưng khi nói chuyện thì mới thấy hắn xa vời, lạnh lùng, kiểu ngụy quân tử, nhưng có vẻ như hắn biết được Lăng gia có bí mật kinh thiên gì đó mà không ai biết.

Điệp Mị suy sét thì thấy hắn là nguy hiểm tiềm tang, có thể phá hoại kế hoạch của cô. Ngọc thạch mà hắn nhắc tới làm cô bận tâm không ít.

Đến ngày hôm sau, hôm nay là ngày mà Huyền Ân phải vào cung, đồ đạc đã được chuẩn bị từ lâu. Huyền Ân thức từ rạng sáng để trang điểm thay y phục.

Rồi Điệp Mị và Huyền Ân lên xe tới hoàng cung, ngày hôm nay nhộn nhịp đông đúc hơn hẳn, tiểu thư khuê các nào cũng xinh đẹp như hoa.

Huyền Ân cũng không kém cạnh tuy chỉ mới 15. Phân theo cấp bậc mà đứng, Huyền Ân đứng giữa hàng. Đứng ở ngoài trời nóng, Huyền Ân gần như không đứng vững, nhưng Điệp Mị chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

Cô quan sát ở trong thì có nhìn thấy Thục Phi ngồi chủ trì, thế lực của Lý gia đã lớn vậy rồi sao. Thục Phi cũng có chút hơi dựa dẫm.

Nhìn phía trên thì cô đoán mấy người này cũng dựa vào gia thế và cả các quý phi là tỷ muội trong cung. Coi ra Huyền Ân sẽ khó sống sót trong hậu cung tàn độc này.

Sau mấy vòng Kiểm tra thì Huyền Ân cũng được gặp Hoàng thượng và các quý phi để biểu diễn tài năng.

Trước khi Phong Liên tới thì Thục Phi có đứng lên nói vài lời “Các vị tỷ muội ở đây đã xuất sắc được tuyển chọn, mong sau này các tỷ muội ở đây sau này giúp đỡ nhau. Cùng hầu hạ cho hoàng thượng.”

Những lời này thật sự làm Điệp Mị cảm thấy buồn nôn, ai lại đành lòng chia chồng của mình cho người khác.

Nói xong thì Phong Liên tới “Hoàng thượng giá lâm”

Tất cả mọi người dạt chỗ cuối xuống bái kiến Phong Liên, Phong Liên lướt qua chỗ của Điệp Mị, thì có thấy cô, ngồi lên trên ngai nhìn xuống thì thấy rõ được cô.

Điệp Mị cứ cuối xuống, Phong Liên thì bình tĩnh và an tâm hơn khi thấy cô bình an, nhưng mặc đồ cung nữ và đi theo một trong số các phi tần ở đây làm anh khá bất ngờ.

Phong Liên nói “Miễn lễ”, tất cả mọi người đứng lên ngước về phía Phong Liên. Ai cũng thì thầm nói :Đây là phu quân của mình sao, thật là đẹp trai quá…..

Về phía Huyền Ân thì không có phản ứng hay nói năng gì, chỉ đứng yên. Phong Liên nhìn về phía Điệp Mị, để ý thấy Điệp Mị đang đứng gần Huyền Ân.

Thục Phi và các quý phi đứng gần đó cũng có để ý, họ không nhìn về phía Điệp Mị mà về phía Huyền Ân.Huyền Ân cũng nghĩ rằng Phong Liên đang nhìn cô, nên gượng gùng quay mặt.

Có vẻ như vì thấy Điệp Mị nên Phong Liên đã có sự lựa chọn.Tới phần thể hiện tài năng, những tiểu thư khuê các lần lượt lên “thả thính” để cho Phong Liên chú ý.

Nhưng người nào cũng vậy, Phong Liên đều không chút quan tâm, đến khi Huyền Ân lên thì Phong Liên quay qua nhìn Điệp Mị.

Nhưng trong phòng ai cũng nghĩ là Phong Liên đang nhìn Huyền Ân. Huyền Ân đánh một khúc đàn rồi ngâm thơ :

“Thức trọn đêm nay nhớ một người

Một người tôi nhớ một người thôi

Đêm nay,đêm mai,đêm mai nữa

Tôi nhớ một người không nhớ tôi.!”

Phong Liên nghe thấy câu này nên hỏi “Nàng tên là gì”

Huyền Ân nhìn rồi trả lời “Bẩm hoàng thượng, thần thiếp tên Lăng Huyền Ân.”

Phong Liên lại hỏi “Vậy câu thơ này là do nàng nghĩ ra”

Huyền Ân vốn thẳng tính nên nói thẳng “Dạ, bẩm không phải ạ. Thần thiếp được nghe từ một người bạn.”

Điệp Mị rất lo cho Huyền Ân vì cái tính thẳng thắng này, nó có thể gây bất lợi cho Huyền Ân khi nhập cung.

Trong khi đó tất cả mọi người xung quanh đều ghen tức khi nghe Phong Liên mở lời nói chuyện với Huyền Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.