Điệp Mị biết Phong Liên cứ đóng chặt tâm chí và con tim mình thì sẽ ôm lấy đau khổ,Điệp Mị nghĩ đã tới lúc giúp Phong Liên tìm một người mới.
Nhưng Điệp Mị nhiều lúc chẳng hiểu bản thân mình, vì sao cô cứ dối lòng, hay cảm xúc khi nhìn thấy Phong Liên chỉ là nhất thời.
Nhưng ý định của cô chỉ là về đây xem lại những thứ xưa cũ, tạm biệt nơi cô bắt đầu, Điệp Mị dự định sẽ có một cuộc hành trình dài, cô sẽ đi cho tới khi cô tìm được chốn dung thân.
Để không phải nuối tiếc cô có lẽ sẽ hoàn thành những thứ đang còn dang dở. Việc đầu tiên cô làm sẽ là càn quét tất cả nữ nhân trong cung, hoặc sắp vào cung.
Cô phải chọn một người phù hợp với Phong Liên, Chiêu Dương Cung cần một người mới tiếp quản,Phong Liên cũng cần một người mới để quên cô mãi mãi.
Nghĩ một hồi mà xém quên cả Loan Nhi, thấy nha đầu này còn nhỏ, trong cung hiểm ác, nếu cứ để nha đầu này ở đây thì sớm hay muộn cũng sẽ có người lợi dụng nó làm con ma thế thân.
Điệp Mị cũng thấy thương cho nô tì này, Loan nhi thông minh, lanh lợi mà còn xinh đẹp,nếu mà Loan Nhi ở thế kỉ XXI thì đã trởthành diễn viên hay người mẫu gì rồi. Chỉ tiếc đây là thời đại phong kiến, trọng nam khinh nữ.
Dẫu sao thì Loan Nhi ở với cô cũng lâu ,tình cảm cũng thắm thiết, đưa nô tì ấy đi để giúp nô tì này có một cuộc sống tốt hơn.
Điệp Mị sẽ tính đường giúp cho nô tì này ra khỏi cung, nhưng trước hết cô phải rời khỏi đây ở đây lâu không chừng sẽ bị phát hiện.
Điệp Mị cầm tay Loan Nhi vuốt vuốt rồi nói “Loan Nhi, giờ ta phải đi rồi, xin lỗi em nhưng ta nhất định sẽ quay lại đưa em đi, được không.”
Loan Nhi mắt rưng rưng nước rồi nói “Hoàng hậu người nhớ đi đường bình an, em sẽ đợi người quay lại.”
Điệp Mị không nỡ để Loan Nhi ở lại nhưng cô mà cứ ở đây thì sẽ gây họa. Điệp Mị nhanh chóng biến mất, để lại Loan Nhi một mình.
Lúc Điệp Mị rời khỏi đại điện thì bữa tiệc tiếp tục, ca múa lại tiếp tục, mĩ nhân cứ mặc những bộ y phục lỗng lẫy bước ra , đàn hay thì có hay, múa đẹp thì có đẹp nhưng như vậy thì thế nào.
Tâm trí của họ, đôi mắt của họ đâu có dán về phía mấy người, Phong Liên và Trần Nhược giờ đây hồn phách đã đi theo Điệp Mị từ lâu.
Trong đại điện thì không ai không biết hai người ở vị trí cao cao tại thượng kia giờ đây đâu còn hơi sức mà tiếp tục tiệc,họ kiên nhẫn ngồi đây là vị đợi đến thời cơ rồi thì sẽ gặp nhau bàn chuyện.
Yến tiệc đến gần nửa đêm mới kết thúc, khi tiệc tàn Phong Liên và Trần Nhược vào trong một căn phòng, tất cả thị vệ lính canh đều ở bên ngoài.
Không khí căn thẳng ngột ngạt, ánh mắt của hai người như chứa đựng hàng vạn cây kim đâm vào nhau,Trần Nhược cũng không vòng vo đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng Thượng, xưa nay Liên Thành của ta luôn làm ăn sòng thẳng, cái giá mà ngài trả cho vật phẩm Thiên tuyết mệnh có vẻ như không hợp lý.”
Phong Liên cười rồi nói “Thiên tuyết mệnh bây giờ có vẻ như ta không cần nữa.”
Trần Nhược hỏi lại “Không cần sao?”
Phong Liên trả lời “Người con gái mà đã đi chung với Cung Liên bang chủ thật sự rất quen thuộc đấy?”
Trần Nhược khó hiểu “Quen thuộc sao? Người muốn lập cô ấy làm thiếp sao.”
Phong Liên trả lời “Cung chủ người sai rồi, cô ấy vốn vĩ đã là thê tử của ta.”
Trần Nhược không tin vào tai mình ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh hỏi Phong Liên "Người nói vậy là có ý gì,không lý nào tất cả nữ nhân đều là thê tử của người?"
Phong Liên cười lớn "Cung chủ, phản ứng của ngài như thể đang ghen. Ngài cũng thích nàng ta sao."
Trần Nhược im lặng không nói gì,Phong Liên lại tiếp tục nói "Thích thì cũng phải thôi, nàng ta là một người phụ nữ tuyệt vời."
Trần Nhược không hiểu nói" trước giờ ta nghe nói người chưa từng thích nữ nhân nào, người chỉ lui tới Chiêu Dương cung, vậy ý người là sao."
Phong Liên cười thầm trả lời "Đúng chỉ có một mình hoàng hậu thôi."
Trần Nhược thắc mắc nói "Chẳng lẽ cô ấy là Hoàng hậu??"