Điệp Mị nói xong thì bước đi, ai cũng vô cùng ngạc nhiên, tối nay là một buổi tối làm nhiều người sốc não, Phong Liên, Trần Nhược làm bao người phải sợ hãi và nể phục
Họ đều có khí thế bất phàm nhưng có một cô gái còn bất phàm hơn. Khi có vẻ là vì cô mà hai người đáng sợ nhất đang sóng yên biển lặng mà nổi trận gió lớn.
Sự ghen tức của những cô nương ở đây tăng cao, cao đến mức đâm thủng trời.
Điệp Mị khi đi cũng có liếc qua nhìn qua Thục Phi một chút, bên ngoài thì nhìn có vẻ như Thục Phi vẫn sống rất tốt nhưng với đôi mắt tinh tường của Điệp Mị thì nhìn sơ qua là biết cô ta đã sụt giảm tinh thần lẫn cân nặng một cách trầm trọng.
Thế mới nói trong hoàng cung đầy rẫy sự ghen ghét và ranh ma, sẵn sàng hại người khác và hi sinh những gì tốt đẹp nhất để có được thứ mình muốn.
Thật may mà cô đã thoát khỏi đó qua một vụ giết người không thành, cô cảm giác cô khá may mắn khi đến đây. Trong một số tiểu thuyết cô từng đọc, thì sẽ có những hiểu lầm, ghen tức hay một chuyện tình đẹp trong chốn hậu cung giữa hoàng đế và hoàng hậu hay quý phi.
Nhưng đây là thực tại, gần vua như gần hổ, cô đâu thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra.Phong Liên vì chưa từng yêu ai nên chưa thể quên được những kí ức đẹp về cô. Nhưng nó không có nghĩa những kí ức đó không thể bị thay thế bởi một người khác.
Đàn ông rất dễ thay đổi, tình yêu dành cho cô ba năm thì ra sao, ba ngàn năm thì thế nào, rồi sẽ có một người phụ nữ khác thay thế cô, chẳng phải mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu nào chả không thế, có lẽ vì cô không yêu Phong Liên nên với cô điều này chẳng có gì mà phải buồn.
Điệp Mị thật sự cô không yêu ai sao, cô vô tình và buốt giá như băng vậy sao.Thậm trí cô còn chẳng thể biết chính bản thân mình là thế nào.
Điệp Mị vốn dĩ không định đi dễ dàng thế này, cô phải quay lại xem xem sau ba năm có gì thay đổi. Chiêu Dương cung đã được tu sửa sau trận hỏa hoạn, nhưng nó vẫn giống cũ, không có gì thay đổi.
Điệp Mị đi một vòng quanh Chiêu Dương Cung thì nghe thấy có tiếng động, quay lại thì thấy Loan nhi. Khi trận hỏa hoạn sảy ra thì Điệp Mị đã kêu nô tì ngốc này đi lấy một ít điểm tâm cho cô, thật không ngờ điều này đã cứu sống nô tì này.
Ít ra Điệp Mị cũng không phải buồn về Loan nhi, nhìn qua thì nó vẫn rất khỏe, Loan nhi vừa nhìn thì tức khắc đã nhận ra đó là Điệp Mị liền run run bật khóc kêu lên “Hoàng Hậu người còn sống”.
Chắc do ở chung lâu nên vừa nhìn đã nhận ra, nhưng Điệp Mị sợ nô tì ngốc này làm cho mọi người để ý nên phải chạy tới bịt miệng Loan nhi lại cô thì thầm bên tai Loan Nhi
“Xùy.. đừng la lên chứ!!! Ta không muốn bị phát hiện”
Loan Nhi nghe vậy nên cũng gật đầu làm theo, Điệp Mị thả Loan Nhi ra, Loan Nhi quay ra nhìn Điệp Mị rồi nhỏ tiếng nói “Hoàng Hậu người đã ở đâu ba năm nay vậy. Người có ăn uống đầy đủ không!!”
Điệp Mị thấy vẻ lo lắng của nha đầu này nên lấy tay xoa đầu Loan Nhi rồi nói “Ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta vẫn sống rất tốt. Được rồi ngươi nín đi.”
“Dạ” Loan nhi cầm lại nước mắt lấy tay lau. Điệp Mị thấy Loan nhi đã nín khóc nên lại nói tiếp “Loan Nhi ngươi có thể kể cho ta biết từ ngày tar a đi thì chốn hậu cung này đã sảy ra chuyện gì”
Loan Nhi có ve u buồn trả lời “Dạ, từ ngày Hoàng Hậu đi thì người nắm quyền hậu cung là Thục Phi, vì Lý thượng Thư lúc bấy giờ đã nắm quyền lực khá lớn trong triều, còn Điệp Tướng quân nghe đâu đã rất buồn khi biết tin hoàng hậu mất và gặp một số chuyện nên thế lực đang lung lay.”
“Các quý phi khác cứ nghĩ nhân cơ hội người không có ở đây mà có thể tiếp cận hoàng thượng nhưng hoàng thượng nhất quyết không gặp mặt,trong triều lúc nào cũng náo loạn vì chuyện lập Hoàng hậu, em ở đây nên em biết, cứ mỗi bãi triều thì hoàng thượng đều tới Chiêu Dương Cung.Người cứ đi qua đi lại mà chẳng vào”
Loan Nhi nói một hơi rồi nhìn Điệp Mị, Điệp Mị lúc này đang có một sự hỗn loạn trong tâm trí.