[Dịch]Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 22 : "Có Lẽ Ta Thích Cô"




Phong Liên ngồi yên, để xem cô ta giải quyết việc lộn xộn này như thế nào, cứ coi như là cách kiểm tra xem cô ta giỏi đến mức nào.

Điệp Mị thấy thái độ thờ ơ của Phong Liên và Trần Nhược là biết chắc cả hai người sẽ không giúp, vậy cô cũng phải tự giải quyết thôi.

“Được nếu ta nói chuyện không có trên dưới thì ông cũng có hơn gì ta”

Lý Thượng Thư nghe xong như tức sôi máu, nóng giận nói “Sao có thể nói như vậy, ta sao lại không hơn ngươi?”

Điệp Mị chỉ đợi có câu này “Được rồi, vậy khi ta đang nói chuyện với hoàng thượng thì ông có quyền gì mà xen vào. Có một câu nói rất hay :Không đủ thông minh để nói lời phù hợp.Không đủ khôn ngoan để giữ im lặng.Đó là nguyên nhân của sự thô lỗ và ông chen ngang người khác trong lúc họ đang nói chuyện cũng là thô lỗ đấy.”

Một câu nói khiến mọi người im lặng,hàm ý của nó đã quá rõ ràng để khiến cho Lý Thượng Thư phải quê độ và mọi người phải nhục mặt khi đang nói xấu cô.

Điệp Mị vì muốn chấm dứt ngay chuyện này nên cô nói tiếp:

“Lý Thượng Thư hôm nay là ngày tưởng nhớ vị hoàng hậu đáng kính. Không phải là ngày giành sự chú ý của những người quyền lực nên làm ơn ngài đừng quấy rối nữa.”

Điệp Mị nói một câu mà đánh trúng tâm lý bao nhiêu người, sự bức tức dồn về phía cô, nhưng cô mảy may không để ý. Phong Liên lẫn Trần Nhược đều bất ngờ trước cách giải quyết của Điệp Mị, cứ tưởng cô sẽ là nha đầu bướng bỉnh, thích làm lớn chuyện.

Nhưng ngờ đâu cô chỉ cần một câu mà đã thay đổi tình thế. Phong Liên thấy nét mặt tức giận đến ói máu của Lý Thượng Thư làm người vui sướng, vì trên triều ông ta lúc nào cũng làm khó Phong Liên và gần như muốn thao túng mọi thứ.

Phong Liên dù sao cung giải tỏa được vài phần buồn bực nên giảng hòa cho hai bên “Được rồi, cô ấy nói đúng hôm nay là ngày tưởng nhớ tới hoàng hậu đáng kính”

Hai người nghe xong thì cũng không nói gì thêm, Điệp Mị lại hướng người về phía Phong Liên đứng nhìn. Phong Liên mới chợt nhớ ra liền nói: “Vậy chúng ta tiếp tục nhé, cô đối thơ với trẫm đi.”

Điệp Mị gật đầu, Phong Liên tiếp lời

“Vậy trẫm trước nhé

Vẫn biết ngày mai lớp sóng dồn

Mỗi người một ngả mỗi xa xôi”

Điệp Mị ngẫm nghĩ rồi đối lại :

“Rồi đây cách biệt người yêu dấu

Nỗi nhớ trong tôi có xóa nhòa?”

Phong Liên nghe xong thì khen hay, mọi người cũng hùa theo khen hay. Điệp Mị nói “Bệ hạ đến ta.”

“Mênh mông muôn mãi một màu mưa.

Mãi mết miên mang mãi mịt mờ.”

Phong Liên cũng lập tức đối lại:

“Mộng mị mỏi mòn mai một một.

Mỹ miều may mắn mấy mà mưa.”

Phong Liên nói xong thì vỗ tay nói tiếp “Cô đúng là rất giỏi,bái phục bái phục”

Điệp Mị nghe xong thì lại nói “Không có gì mà bệ hạ cần phải bái phục, chỉ là chút tài mọn. Nhưng ta có thể nói với ngài về một chuyện được không ?”

Phong Liên tò mò bảo “Cứ nói, không cần khách sáo.”

“Thoáng thấy trong đêm hình bóng lạ

Tiến bước lại gần tưởng người xa

Ai ngờ đó là người yêu cũ

Gặp nhau bây giờ biết nói sao?”

Điệp Mị lại nói tiếp “Người chắc cũng hiểu ý nghĩa của nó, ta có một bức thư, còn của ai và nội dung là gì thì người đọc rồi sẽ rõ.”

Ngay cả Trần Nhược cũng không biết Điệp Mị rốt cuộc là như thế nào,lẽ nào nàng ta có nhiều bí mật vậy sao?

Thái giám bước tới chỗ của Điệp Mị, cầm lấy bức thư mang lên cho Phong Liên, trong lúc đó thì bao nhiêu người bàn tán về thân phận của cô ta (Điệp Mị) rốt cuộc là gì.

Phong Liên cầm lên và đọc, đọc xong thì Phong Liên nhìn về phía cô và nói “Cô thật sự thú vị, nếu cô chỉ là bạn của Cung chủ đây thì ta thật sự sẽ thích cô đấy.”

Một câu nói mà làm kinh thiên động địa, chẳng ai biết bức thư kia viết gì mà lại có thể làm cho Phong Liên – một người chưa từng quan tâm đến nữ sắc ngoài vị cố hoàng hậu – nói ra những lời như thế.

Bao nhiêu người ngạc nhiên thì bấy nhiêu người ghen ghét, Trần Nhược khi nghe xong thì có một cảm giác khó chịu làm Trần Nhược chẳng thể ngồi yên mà nói “Bệ hạ, người đừng đùa nữa.”

“Cung chủ không thích sao?” Phong Liên trêu trọc nói, điều này làm không ít người lo sợ vì nếu Cung Liên bang chủ mà nổi giận thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Ôi trời bây giờ phải hứng chịu ánh mắt như rồng với hổ của hai người, điều này làm cô cần phải chấm dứt liền cái vụ phiền phức nên cô nói “Trời đã tối, ta mạn phép về trước, mong bệ hạ thứ lỗi, còn về chi tiết của bức thư thì ta nếu có duyên với người thì sẽ giải thích toàn bộ. Cáo từ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.