Trần Nhược thì thầm gì đó với tên thị vệ, rồi sau đó bảo hắn lui xuống. Trong khi đó Điệp Mị thì trằn trọc suy nghĩ,đang ngồi thưởng trăng thì Trần Nhược gõ cửa.
Điệp Mị mở cửa thì thấy Trần Nhược,trời cũng đã tối nên cô thấy lạ bèn hỏi “Trần Nhược anh đến đây làm gì.”
Trần Nhược trả lời “Ngày mai cô hãy chuẩn bị thật kĩ, cô sẽ đi với tôi tới hoàng cung.”
Nói xong thì Trần Nhược đi mất, Điệp Mị ngạc nhiên,ngày càng tò mò về thân phận của Trần Nhược. Đến ngày hôm sau, cô thức dậy sớm, gấp chăn màn xong thì thay đồ chạy qua chỗ Trần Nhược xem có việc gì làm hay không.
Người hầu đứng chật kín cả chỗ, cô không biết mình nên giúp gì, đang ngơ ngác nhìn thì một thị vệ đi đến chỗ cô nói “Mị Chi cô nương, chủ nhân đang đợi cô ở trong.”
Điệp Mị chẳng hiểu gì cả, cô bước vào trong, thấp thoáng trong tấm màn là Trần Nhược.Điệp Mị cất tiếng hỏi “Trần Nhược bây giờ ta nên làm gì.”
Trần Nhược trả lời “Lại đây giúp ta tắm đi”
Giỡn sao, người đàn ông nào cũng thế à, ngày xưa đã gặp thể loại này một lần giờ lại thêm một lần nữa sao, ông trời troll nhau à, F*** éo chấm nhận được.Điệp Mị tức điên lên được, đàn ông sao không bê đê hết đi, mịa nó gặp cô là tắm.
Tắm lúc nào không tắm cứ mỗi khi có cô là lại tắm,đúng là ai cũng 6 múi cả, thân hình vạm vỡ nhưng ngắm nhiều cũng làm cô chán.
Nhưng giờ đây biết làm gì ngoài nghe theo Trần Nhược, bây giờ hắn ta đã là Sếp.Điệp Mị tới chỗ Trần Nhược, giúp hắn thay y phục, Trần Nhược thấy biểu hiện không quan tâm của Điệp Mị làm Trần Nhược cảm thấy thêm thú vị.
Trần Nhược nhân cơ hội trêu đùa Điệp Mị xem phản ứng thế nào,tới một cái hồ lớn,hoa rải đầy, tấm màn được kéo xuống, một mùi hương hoa dịu làm lòng người ngất ngây.
Trần Nhược lại bảo Điệp Mị tới chỗ của Trần Nhược đổ thêm nước, bỏ thêm hoa.Điệp Mị làm theo y như những gì Trần Nhược nói,nhưng không may nhà tắm trơn trượt, cô đã ngã một cái rầm xuống hồ, hay chính xác hơn là chỗ của Trần Nhược.
Trần Nhược bất ngờ, suy nghĩ :Mị Chi cô to gan vậy sao, tôi cứ nghĩ cô sẽ đặc biệt hơn chứ.
Điệp Mị cố ngoi đầu lên khỏi mặt nước nhưng lại không được,Trần Nhược thì nghĩ đây là gian kế mà Điệp Mị dang sẵn, dùng sắc đẹp để mê hoặc hắn (Má ơi, Điệp Mị chụy ý đã có Hoàng đế ca ca rùi) nên không giúp.
Ở dưới hồ hồi lâu làm Trần Nhược lo lắng, đang đinh kéo Điệp Mị lên thì Điệp Mị bỗng ngoi lên ôm cổ Trần Nhược,bám chặt không buông, với Điệp Mị đây là một phen hú hồn.
Trần Nhược ngạc nhiên và có vẻ đã sai khi đánh giá Điệp Mị là loại người rẻ tiền.Cô ngày càng trở nên đặc hơn với Trần Nhược, Trần Nhược kéo cô lên,Điệp Mị cũng chẳng còn biết gì, chắc do choáng váng khi đột nhiên ngã xuống nước.
Khi định thần lại thì Điệp Mị đứng lên rồi quay lưng bỏ đi, Trần Nhược cũng đứng lên và đi theo cô, Trần Nhược thấy lạ hỏi “Cô không giận hay buồn khi tôi không cứu cô lên à?”
Điệp Mị đứng lại, Trần Nhược cũng đột nhiên đứng lại,Trần Nhược nghĩ cô sẽ nổi trận lôi đình hay buồn bã khóc lóc kể lể.Nhưng Điệp Mị chỉ nói “Huynh không cứu ta cũng có sao, trên cuộc đời này cái gì cũng phải tự lực cánh sinh mà.”
Trần Nhược ngày càng thấy Điệp Mị là một cô gái quật cường, cô quật cường đến nỗi khiến cho người khác đau lòng, Trần Nhược xưa nay thống trị cả một bang thành hùng mạnh chẳng ai có thể điều khiển được mà giờ đây Trần Nhược cảm thấy hình như đã có một người ngự trị trong con tim băng giá này.
Điệp Mị với mấy chuyện yêu đương nhăng nhít đã không còn chông mong gì, ba năm trời cô quạnh một mình, tự mình nuôi thân tự mình, bảo vệ mình. Phong Liên là quá khứ, Điệp Mị là quá khứ, bây giờ và tương lai chỉ có Mị Chi.
Nhưng hiện giờ cô chỉ để tâm tới Trần Nhược và Phong Liên, hai người họ người thì bí ẩn,người thì xa cách.