oOo
Chỉ thấy ả đột nhiên vọt đến một bên chân trần của Nhan Lạc Nương, tốc độ cực nhanh, lại đầy quỷ dị. Ả luồn tới như muốn chui thẳng vào trong bàn chân còn dính chút bùn đất và vụn cỏ của nàng, muốn chui vào trong thân thể nàng.
Ả thầm đắc ý. Rất nhiều người còn không thể đến gần Nhan Lạc Nương quá ba thước, còn ả đã làm được. Đồng thời ả còn sắp đoạt được ngọn đèn xanh cùng với thanh Quảng Hàn kiếm làm vô số người động tâm kia.
Thật ra, nếu luận về đấu phép so thần thông, ả là người có thực lực yếu nhất trong Đông Lăng ngũ thánh. Nhưng ả có một kỳ thuật quỷ bí khó dò. Chỉ cần bị ả chui vào trong máu thịt là có thể chiếm được cơ thể, cắn nuốt thần hồn. Sau khi phân tích kỳ thuật này của ả, bốn người còn lại trong Đông Lăng ngũ thánh đều cho rằng dù kẻ đó có thành nguyên thần, bị Phượng Kiều chui vào trong cơ thể cũng khó lòng chạy thoát được, vẫn phải chịu vận mệnh thần hồn bị cắn nuốt.
Nhược điểm duy nhất của ả là pháp lực không cao, ngoại trừ độn thuật bản mệnh ra thì không có bất kì phép thuật đặc biệt khác. Hơn nữa ngày thường ả cũng không có ý định học thêm. Bởi vì kỳ thuật của ả không cần phải có pháp lực cao cường. Hơn nữa ả lại tự nhận có kỳ thuật trên người, trừ lần ăn phải thiệt thòi trên người đại thánh Trương Chính Lăng trong Đông Lăng ngũ thánh ra, bình sinh ả không sợ bất kì kẻ nào cả.
Trong quầng sáng của ngọn đèn xanh, thân thể Phượng Kiều hiện ra hết sức đẹp đẽ, vừa chạm vào bàn chân của Nhan Lạc Nương, liền trơn trượt như cá chui vào trong nước. Cảnh tượng trước mắt Phượng Kiều biến đổi. Màu máu đỏ yêu thích nhất của ả trải khắp nơi. Mùi máu cũng xộc vào trong mũi, hương vị tươi mát xông thẳng vào lòng Phượng Kiều, đồng thời một cảm giác ấm áp dâng lên khắp người ả. Ả thầm kinh hỉ, vì chỉ chốc lát đã tiến vào được nửa thân người, đồng thời thầm nghĩ đèn Lưu Ly nổi danh này cũng chỉ như vậy mà thôi, xem ra vẫn là thanh Quảng Hàn kiếm kia tốt hơn.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này bật lên, một ngọn đèn xanh đột nhiên hiện ra ngay trong mảng máu đỏ trước mặt ả, từ hư không hiện ra mà không chút có dấu hiệu nào cả. Ánh đèn chiếu lên thân thể, ả chỉ cảm thấy thần hồn đau đớn, như thể cả người chìm trong lò lửa, vô cùng nóng cháy. Trong lòng ả vô cùng sợ hãi, chỉ nghĩ: "Cơ thể ta chắc chắn đã bị hủy hoại."
Ả vận dụng toàn bộ sức lực chạy trốn ra ngoài. Chưa kịp trốn đi xa, cả người đã bị chộp lấy. Đến khi ả phục hồi tinh thần lại, mới biết mình đang bị Nhan Lạc Nương nắm trong tay. Ả sợ ngây người, toàn thân run rẩy. Trong thế giới tu hành, ở tình cảnh lúc này ả chỉ có chết chứ không còn lựa chọn nào nữa. Cho dù có bằng hữu ở xa xa kia cũng khó lòng cứu ả từ trong tay Nhan Lạc Nương.
Ả nhìn vào mắt Nhan Lạc Nương, muốn tìm kiếm lấy một chút thương hại và nhân từ trong đó. Lúc này sống chết của ả đã phụ thuộc vào lòng nhân từ và thương hại của kẻ khác, cho dù bình thưởng ả cũng cho rằng đó là một suy nghĩ ngu xuẩn nhất. Ả vẫn cho rằng những kẻ như thế sẽ không bao giờ xuất hiện, vì có kẻ nào bước được trên con đường tu hành mà tâm tính không sắt đá chứ? Những thứ như thương hại chỉ xuất hiện ở những người phàm mà thôi. Nhưng khiến ả không ngờ là lại thấy được trong mắt Nhan Lạc Nương có một chút không đành lòng và do dự.
Trong lòng Phượng Kiều đầy căng thẳng khi phát hiện được một tia sinh cơ xuất hiện. Ả không dám cử động, chỉ cảm giác bàn tay nắm chặt lấy người mình dần buông lỏng ra. Ả ta tràn đầy kinh hỉ, bàn tay bóp chặt lấy sự sống của ả cũng buông lỏng hoàn toàn. Cuối cùng, Phượng Kiều đứng thẳng người trong lòng bàn tay ấy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Nhan Lạc Nương.
Nhan Lạc Nương không nói gì, nhưng Phượng Kiều đã nhìn ra trong ánh mắt đó như muốn nói: "Ngươi rời đi đi, không nên quay lại đây nữa."
Phượng Kiều cảm thán, một khắc trước còn đang lo lắng cho tính mạng mình, không nghĩ tới một khắc sau đã không còn lo lắng gì cả. Cái ý niệm bị sợ hãi áp chế trong lòng lại dần tràn lên.
"Nàng thả ta, nhất định cho rằng ta sẽ rời đi. Nếu ta đột nhiên đánh lén, chắc chắn nàng ta không đề phòng được. Đi vào trong người nàng ta rồi, ta sẽ nhanh chóng khống chế nàng ta. Sau đó, đèn Lưu Ly kia và thanh Quảng Hàn kiếm đều là của ta."
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi ngón tay Nhan Lạc Nương buông ra, ả từ trong tuyệt vọng lại có được hi vọng, hi vọng nối tiếp hi vọng thực hiện được, lại lập tức biến thành kinh hỉ. Không phải ả kinh hỉ vì thoát mạng trong tay Nhan Lạc Nương, mà là lại có được cơ hội đoạt lấy linh bảo trong tay nàng.
Ả ta bay lơ lửng lên, ánh mắt lấp lánh đầy cảm kích, cúi đầu hành lễ, nói:
- Cảm tạ tiên tử bỏ qua một mạng này của tiểu yêu. Tiểu yêu nhất định sẽ vĩnh viễn khắc ghi tên của tiên tử.
Nhan Lạc Nương mỉm cười. Đây là lời cảm kích duy nhất mà nàng nhận được từ khi rời khỏi Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Tuy nàng chưa từng có ý mong muốn người khác cảm kích mình, nhưng điều này lại khiến tâm tình ngày càng cứng cỏi của nàng ấm áp lại, như thể có một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng.
Nhưng ngay lúc nàng định nói một câu "Không có gì", thì tiểu tinh linh đang hành lễ trước mắt đã khiến câu nói đó vĩnh viễn nghẹn lại ngang cổ họng nàng.
Một ảnh ảo chui thẳng vào giữa trán Nhan Lạc Nương, khiến nàng không kịp trở tay, cho dù cả ý thức, hay thân thể đều không kịp chuẩn bị. Thậm chí có thể nói, nàng căn bản không nghĩ tới hoa yêu trước mắt được mình tha cho một mạng, lại dám thản nhiên công kích mình.
Lúc đầu nàng cảm thấy khó tin, sau đó biến thành giận dữ vô bờ. Tâm tình giận dữ sẽ theo động tác và ngôn ngữ được thể hiện ra.
Sự kinh hỉ tràn khắp cả người Phượng Kiều. Thân thể ả hoàn toàn đi vào trong thân thể Nhan Lạc Nương. Ả dễ dàng cảm nhận được căn nguyên tinh thần của Nhan Lạc Nương. Những người có tâm trí càng kiên định, thì ả càng cảm nhận rõ ràng. Căn nguyên tinh thần Nhan Lạc Nương là một vầng sáng trắng nằm giữa biển máu. Ả ta có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Nhan Lạc Nương mới nổi danh gần đây lại có ý chí kiên định như thế, bởi chỉ những người có mục tiêu và lý niệm kiên định mới có thể có vầng sáng chói lọi đến như vậy.
Chẳng qua như vậy ả càng thích. Tuy rằng có thể hao phí thời gian hơn bình thường, nhưng sau khi cắn nuốt thành công thì lực lượng của ả sẽ càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Ngay khi ả muốn một ngụm nuốt lấy cái vầng sáng tượng trưng cho ý thức của Nhan Lạc Nương, một đám lửa lao ra khỏi vầng sáng đó. Đám lửa bùng nổ, như đốt cháy toàn bộ biển máu trước mắt Phượng Kiều. Trong đám lửa đó, một ngọn đèn màu xanh từ trong hư vô xông tới, tản ra ánh sáng vạn trượng, từng tia sáng đó như từng thanh kiếm sắc bén muốn cắt nát linh hồn ả ra, thân thể ả như bị hòa tan đi. Lúc này, nỗi sợ hãi tử vong lại dâng lên trong lòng ả, xen lẫn là hối hận dâng tràn. Ả hối hận bản thân không chịu rời đi khi được Nhan Lạc Nương thả tự do. Loại sợ hãi và hối hận này mới sinh ra, ả đã bị thổi bay như mảnh lá rụng khỏi ngọn cây, bay ra khỏi thân thể Nhan Lạc Nương. Còn chưa kịp cao hứng vì bản thân không chết dưới ánh đèn kia, ả đã cảm nhận được bản thân bị nắm chặt lại.
Ả lại bị Nhan Lạc Nương nắm trong tay, chỉ là cảm giác thân thể mình trong tay Nhan Lạc Nương như muốn vỡ nát ra. Ả nhìn thấy được lửa giận cuồn cuộn trong mắt Nhan Lạc Nương. Lúc này, đối với ả, Nhan Lạc Nương giống như ngọn đèn xanh kia, là một ngọn đèn ma không có gì trên đời này đáng sợ bằng. Trong mắt ả dâng lên sự cầu xin và sợ hãi.
Hai người Trương Chính Lăng và Bạch Vô Nhai trong Đông Lăng ngũ thánh đang đứng cách đó hơn mười dặm, nhìn chằm chằm vào Nhan Lạc Nương. Bọn họ cũng bất lực. Lúc này chỉ sợ không ai có thể cứu được Phượng Kiều trong tay Nhan Lạc Nương.
- Ngọn đèn kia rõ ràng có tác dụng an thần hộ hồn, vừa vặn khắc chế Phượng Kiều. Đáng tiếc, nàng ta đã bị linh bảo mê hoặc tâm trí.
Trương Chính Lăng than thở nói.
- Nàng ta lúc nào cũng vậy. Luôn không phân biệt được lúc nào nên ra tay, lúc nào cần buông bỏ.
Đệ tứ thánh Bạch Vô Nhai nói.
- Nếu ả giết Phượng Kiều, chúng ta không thể không lưu ả lại.
Trương Chính Lăng nói ra.
Ngay khi bọn họ đang bàn chuyện, Nhan Lạc Nương đứng trong quầng sáng của ngọn đèn xanh, không vận lực bàn tay nữa. Nàng chỉ nhìn hoa yêu nhỏ như con rối đầy vẻ yếu ớt, lạnh lẽo nói:
- Ta có thể thả ngươi, cũng có thể giết ngươi.
- Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng. Tiểu yêu bị ánh đèn kia mê hoặc tâm hồn, không tự chủ mạo phạm tới tiên tử.
Giọng nói của Phượng Kiều mang đầy sợ hãi và hối hận, như thể thật sự không thể làm chủ bản thân được mới làm những chuyện như vậy.
Nhan Lạc Nương đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào tinh linh hoa trong tay, lòng thầm nghĩ: "Sư phụ từng nói, thế gian hiểm ác tối tăm, nên có ngọn đèn xanh thắp lên, rọi sáng tâm mình, không bị tối tăm xâm nhiễm, nên cầm trong tay thanh kiếm sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng chém nát những tà ma trong bóng tối muốn dập tắt ánh đèn đi."
Trong lòng Phượng Kiều lại bắt đầu sôi sục. Khi nguy hiểm chậm rãi rút đi, là lúc ả lại bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào đoạt được ngọn đèn và thanh kiếm trong tay Nhan Lạc Nương. Nhận thấy lâu như vậy nhưng Nhan Lạc Nương không giết ả, lại nhìn thấy sát ý dần tản đi trong mắt Nhan Lạc Nương, cái cảm giác kinh hỉ được sống lại từ cõi chết ngập chìm khắp người ả. Đồng thời, ả cũng cảm nhận được cơ hội có thể đoạt lấy đèn và thanh kiếm lại đến, trong lòng tràn ngập cảm giác hưng phấn của sự mất rồi lại được này.
- Ta sẽ để ngươi rời đi lần nữa. Nếu lại giống như vừa rồi, ta sẽ giết ngươi.
Nhan Lạc Nương lạnh lùng nói.
Trong lòng Phượng Kiều đã có ý muốn rút lui, nhưng chỉ lóe qua rồi lại bị ngọn đèn kia hấp dẫn. Chỉ nghe ả nói:
- Đèn thần của tiên tử quá mức chói mắt, khiến tiểu yêu mê muội không phân rõ phương hướng. Mong tiên tử thu lại đèn thần, tránh cho tiểu yêu lại mắc phải sai lầm nữa.
Nhan Lạc Nương nhìn vào mắt Phượng Kiều, như muốn nhìn rõ mọi thứ trong lòng ả. Nàng không đáp, nhưng lòng đã trả lời: "Đèn không mê người, mà người tự mê muội. Tham lam có thể che kín hai mắt ngươi."
Trong lúc lòng nàng nghĩ vậy, thì Phượng Kiều nhìn nàng đầy mong đợi, tim đập thình thịch. Ả có cảm giác như trôi qua cả giờ đồng hồ, nhưng trong mắt những người nơi xa nhìn lại chẳng qua chỉ một lúc. Chỉ thấy ngọn đèn xanh trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương chậm rãi biến mất, đồng thời bàn tay nàng cũng dần buông ra, rồi nàng nói:
- Ngươi đi đi, chớ quay lại. Quay lại, sẽ là biển máu.
- Đa tạ tiên tử.
Phượng Kiều lơ lửng trên không trung, đôi cánh hoa mềm mai phe phẩy. Chỉ có người vô cùng quen thuộc với ả mới biết, khi ả có cái loại phong thái thong dong vỗ cánh này, nhất định là đang rất đắc ý.
Ả lại khom người thi lễ như vừa nãy, giọng điệu ngoan ngoãn. Nhưng ngay khi vừa cúi đầu xuống, thân thể ả đã hóa thành ảo ảnh nhào về phía Nhan Lạc Nương, ánh mắt đầy đắc ý. Mục tiêu của ả là ngay giữa trán Nhan Lạc Nương.
Ngay lúc ả muốn lao vào giữa trán của Nhan Lạc Nương, đột nhiên nơi đó lóe lên hào quang lóng lánh. Giữa trán nàng hiện ra ấn ký của ngọn đèn xanh. Ánh sáng xanh trong ấn ký ấy chiếu rọi khiến toàn thân Phượng Kiều như mềm nhũn, can đảm cũng vỡ tan mất.
Đồng thời, lúc đó ả nghe thấy Nhan Lạc Nương lạnh lùng nói:
- Yêu nghiệt vẫn mãi là yêu nghiệt. Có kiều diễm thế nào cũng là yêu nghiệt. Tham lam, quên thiện chính là tên của ngươi.
Giọng nói này như thể như tiếng niệm chú, tay nàng đã đặt lên chuôi Quảng Hàn kiếm sau lưng.
Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ, một vầng sáng rực rỡ chói mắt hiện ra.
Đó không phải vì lưỡi kiếm quá sắc bén, mà đó là một linh hồn bất khuất phải thu mình trong bóng tối suốt ngàn vạn năm.
- Ngươi nên rơi vào trong tối tăm, không nên mọc ra đôi cánh tượng trưng cho tự do này nữa.
Kiếm không chút tiếng động rời khỏi vỏ, như ánh trăng tràn ra khỏi mây đen. Trong ánh trăng ấy, là giọng nói lạnh lẽo khác thường của Nhan Lạc Nương.