Bên bờ sông, một ông lão tóc tắng giơ quải trượng dập xuống đầu tộc trưởng. Vừa đánh lão vừa mắng:
- Đồ bất hiếu, sao mày không trả lời hà bá!?
Tộc trường vội vàng tranh rồi trả lời:
- Bố, sao con dám, nếu con trả lời, vạn nhất…
Lời còn chưa nói xong thì quai trượng trong tay ông lão lại đập xuống. Tộc trưởng tránh không kịp, đầu xưng lên một cục vừa đỏ vừa to.
- Hà bá muốn giết con yêu quái này, vậy mà mày lại không trả lời, nói theo tao…
Ông lão nói xong liền quay về phía dòng sông hô lớn:
- Xin hà bá hãy chém chết con yêu quái muốn gây họa cho trấn Quân Lĩnh chúng tôi.
Tộc trưởng bất đắc dĩ hô theo, ngoảnh lại nhìn thì liền có mấy người cũng hô:
- Xin hà bá hãy chém chết con yêu quái muốn gây họa cho trấn Quân Lĩnh chúng tôi.
Lúc nãy những người này đã muốn trả lời nhưng bởi vì tộc trưởng không nói, lại sợ Trần Cảnh thắng không được yêu quái thì sẽ mang họa. Bây giờ đã có người tiên phong nên mọi người liền đồng thanh hô to, hơn nữa lại là những lời đây tâm huyết phát ra từ tận đáy lòng.
Âm Hoài Nhu cũng giật mình, vừa lúc này thì Trần Cảnh còn lảo đảo, có thể ngã xuống sông bất cứ lúc nào, nhưng chỉ sau vài tiếng hô của đám người kia, hắn đã tỉnh táo lại. Hơn nữa dưới vọng thần pháp của y thì dòng sông trong người Trần Cảnh vốn khô cạn lại đang dâng nước lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Một cơn gió đen bay đến, tiểu quỷ Thanh Diện xuất hiện bên cạnh y, nó vội vàng nói:
- Thổ địa nhắn, mong Âm gia nhanh chóng đọt thần vị, để lâu sẽ có biến.
Âm Hoài Nhu tự như bỗng minh bạch điều gì liền biến sắc. Y hú dài rồi bay lên trời, con sóng phía dưới cũng cuộn lên như một con con rồng nước đánh về phía Trần Cảnh.
- Bày tế đàn, tế hà bá.
Trước miếu hà bá, ông lão quát lớn lên. Những người đi theo lão cũng vừa lúc khiêng án tới, lặp tức bày án ra, đặt bát nhang lên. Thì ra lúc lão tới đây đã chuẩn bị những thứ này rồi.
Trần Cảnh vốn bị khô cạn pháp lực, tâm lực đã hết liền hồi phục được năm sáu phần trong nháy mắt. Hắn mừng rỡ giương kiếm chỉ vào Âm Hoài Nhu mà hét lớn:
- Tán.
Nước phía sau Âm Hoài Nhu như nhận được mệnh lệnh liền tản ra trong nháy mắt. Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, quầng sáng nơi thân kiếm như ngọn lửa bập bùng, thanh kiếm như một vật sống muốn thoát khỏi tay Trần Cảnh. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, cuối cùng kiếm liền phát ra một tiếng rít chói tai rồi phóng mạnh tới đâm thẳng thẳng vào yết hầu Âm Hoài Nhu. Âm Hoài Nhu nhìn thấy rõ ràng có một đốm sáng do kiếm mang tạo thành, nó xuyên qua vô số những bụi nước rồi tới nay trước mặt y trong nháy mắt. Mặc dù kinh ngạc bởi kiếm thuật bất phàm của Trần Cảnh nhưng y lại không hề sợ hãi. Y thổi ra một hơi hóa thành cơn gió độc cuốn tới phi kiếm, đồng thời nghiêng đầu qua một bên. Thanh kiếm xuyên qua cơn gió độc rồi cứa nhẹ một đường trên tai Âm Hoài Nhu.
Cả người Âm Hoài Nhu bay tránh sang một bên rồi biến mất rồi lao ra từ khoảng không phía trên đỉnh đầu Trần Cảnh, vỗ một chưởng xuống. Trong lòng bàn tay có một bức tranh mờ ảo hiện lên, vách núi cao chót vót, sông đổ thẳng xuống, địa thế hiểm ác cực kỳ đáng sợ. Đó chính là bản đồ của Ác Long hạp, cũng là sắc phù hà bá. Y muốn phong ấn Trần Cảnh. Nếu như chưởng này của y có thể tung hết toàn bộ linh lực của Ác Long hạp ra thì e rằng toàn bộ Tú Xuân Loan sẽ bị xới lật tung. Y làm hà bá Ác Long hạp đã lâu năm, khí cơ đã tương hợp với Ác Long hạp từ sớm, hơn nữa đây lại là lưu vực cách không xa nên vẫn có thể mượn linh lực của khúc sông Ác Long hạp .
Vạn vật trên thế gian đều có linh, linh khí của núi non sông ngòi là thịnh nhất.
Người Trần Cảnh như hóa thành một dòng nước mêm mại dung nhập vào con sóng, trong hư không lại vang lên tiếng hét của hắn:
- Chém.
Tú Xuân Loan chợt trở nên yên lặng, toàn bộ linh lực của lưu vực đầu tập trung vào một chỗ.
Gáy Âm Hoài Nhu lạnh toát, y cả kinh quay đầu lại thì thấy một vệt sáng chói mắt đang chém phủ đầu xuống.
Không thể tránh kịp, đầu người của hắn hóa thành một cái đầu rắn lớn màu đen. Đầu rắn há mồm phóng ra một trận cuồng phong khiến kiếm kia không cách nào chém xuống tiếp. Những người ở xa chỉ thấy một quái vật đầu rắn thân người phun ra một một cơn gió đen, kiếm kia liềm bị gió đen giữ chặt, sau đó lại thấy quái vật nọ vươn một thay ra chụp vào thân kiếm.
Ngay trong khoảnh khắc y đang chật vật nắm thấy thân kiếm thì trong không trung lại vang lên một tiếng quát:
- Chém.
Kiếm rung lên, phát ra quang mang cực thịnh rồi đâm thẳng vào mắt Âm Hoài Nhu. Âm Hoài Nhu kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu tranh nhưng vẫn bị lưỡi kiếm cắt rách da đầu, lòi cả thịt ra. Y giận dữ quát lên, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một lưu vực sông.
Vách núi đen xì cao chót vót, dòng thác đổ thẳng xuông, trông rõ ràng và rất thực.
Hình ảnh lưu vực sông này vừa hiện trên đỉnh đầu liền phóng những luồng hơi nước mỏng xuông bảo vệ quanh Âm Hoài Nhu, bất kể kiếm kia có biến hóa thế nào cũng không thể đâm vô.
Trần Cảnh thấy y đã thực sự cuồng nộ rồi nên mới sử dụng toàn bộ pháp lực, chỉ là hắn vẫn không ngờ rằng đã ly khai Ác Long hạp rồi mà thần vực này vẫn còn nhiều pháp lực như vậy. Hơn nữa đòn này lại không giống lẽ thường, nó dung hợp với thế của lưu vực Ác Long hạp để tăng uy lực lên.
Trần Cảnh hít mạnh vào, phong vân tụ tập. Hình ảnh lưu vực Tú Xuân Loan cũng hiện ra trên đỉnh đầu hắn, mặt sông yên cả, nước chầm chậm trôi, dòng sông như có thể dung vạn vạn vật. Tuy nhiên hình ảnh này vẫn hư ảo, chưa được chân thực, hơn nữa nước sông cũng không đầy, không, đó không phải là nước thực sự, phải gọi là mây mù mới đúng. Đó là do Trần Cảnh đạt bài vị chưa được bao lâu, thần lực không đủ, khí cơ bản thân chưa hoàn toàn dung hợp với khí tức linh mạch của Tú Xuân Loan.
Kiếm đã trở lại tay Trần Cảnh, kiếm chĩa lên, sát khí xuyên thấu trời cao.
Âm Hoài Nhu lắc mình biến mất vô tung. Lúc y xuất hiện trở lại thì đã ở bên cạnh Trần Cảnh với khí thế chỉ vung tay nhấc chân có thể dốc sông đảo dòng. Nếu không có Trần Cảnh kềm lại thì lúc này Tú Xuân Loan đã chảy ngược lại rồi, một cái phất tay đơn giản nhưng uy lực vô cùng.
Sóng phóng rồi vỡ tan thành hơi nước, chả mấy chốc đã bao phủ toàn bộ khúc sông.
Tới lúc này Trần Cảnh mới cảm thụ được pháp lực thâm hậu của đối phương như thế nào. Hắn dồn hết pháp lực vào người và kiếm, nếu không phải từ nhỏ đã luyện kiếm thuật thì e rằng lúc này hắn đã thua rồi. Khả năng điều khiển linh lực có hạn nên đành dùng kiếm thuật để đánh. Sau khi hóa giải pháp lực đối phương một cách xảo diệu, tuy chỉ quá sức một chút nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy thanh kiếm trong tay càng lúc càng nặng, khó mà có thể phát động linh lực của lưu vực sông nữa.
Phía trước miếu hà bá đã có ba bốn trăm người, lư hương đã được bày lên, có tam cầm lục súc. đặc biệt là mấy cái nồi lớn dùng để nấu canh chua cá chạch và hầm đầu rắn mà Trần Cảnh vừa chém.
Đúng lúc này, đột nhiên sương mùa trên mặt sông bị đánh tản đi, một nhười bay ngược ra dập vào con đê.
Mọi người sợ hãi hô lênm bởi vì đó chính là Trần Cảnh.
Ông lão kia cực kỳ bình tĩnh hỏi:
- Hà bá còn sức chiến tiếp không!?
Trần Cảnh cười to:
- Chỉ cần mọi người còn muốn thì ta có thể chém con yêu này.
Dứt lời, hắn phóng người lên, trong nháy mắt dã bay vào sương mù.
- Tốt, hà bá quả là rất khí phách. Tới đấy, nổi trống trợ uy hà bá. Đốt pháo lên, nguyện hà bá nhanh chém chết con yêu kia.
Ông lão tóc đã bạc trắng nhưng giọng nói lại to vô cùng.
Trống trận vang lên, khí thế tăng cao.
Ông lão đi đầu tới trước lư hương rồi quỳ xuống khấn to:
- Cầu cho hà bá sớm chém chết yêu quái.
Đám đông phía sau ông ta cũng quỳ xuống khấn theo:
- Cầu cho hà bá sớm chém chết yêu quái.
Trần Cảnh trong sương mù thấy cả người sảng khoái như được uống nước tăng lực, cảm giác uể oải biến mất, pháp lực mặc dù chưa hồi phục nhưng lại có đủ tinh lực để sử dụng linh lực của lưu vực sông rồi.
Âm Hoài Nhu nổi giận, y không ngờ một kẻ vừa mợi đạt bài vị mà lại có thể chiến đấu với mình lâu như vậy. Đồng thời y cũng kinh ngạc về sự huyền diệu của hương khói nhang đèn nguyện lực từ nhân gian, không ngờ có thể khiến Trần Cảnh khôi phúc pháp lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Càng nghĩ càng tức, y gầm lên rồi tiêu thất trong màn sương.
Trần Cảnh dùng vọng thần pháp quan sát nhưng không thể thấy được gì.
Đột nhiên băng lạnh khắp trời từ trên đỉnh đầu ép xuống, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời xám xịt đầy mây đen, một con cự xà đang bay trong đó.
Con rắn kia thân dài mười trượng, khoanh đen khoanh trắng xen nhau, vảy lấp lánh ánh hàn quang. Khi cái đầu rắn ló ra khỏi mây đen thì thấy một cặp mắt đỏ lòm như đèn lồng. Người nào tinh mắt thì sẽ thấy trên trán nó hình như có nhũ sừng nhú lên, dấu hiệu của việc bắt đầu giao hóa.
Cái lưỡi rắn thậm thụt kèm với những tiếng xịt xịt nhợn cả người. Mỗi lần nó ngóc đầu lên thì mây đen trên trời đặc thêm mấy phần. Chỉ trong chốc lát, cuồng phong đã nổi, gió còn mang theo mùi tanh tởm lợm.
Bầu trời giăng đầy mây đen, sấm chớp liên hồi, vưa rơi tầm tã trên mặt sông. Trước miếu hà bá, người người kinh hãi, chỉ có ông lão chống quải trượng là kiên quyết đứng yên. Lúc này miệng lão mấp mày, chỉ khi ghé sát vào mới có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm:
- Năm mươi năm trước cũng thế này, khi đó vì ta chậm trễ không lập đàn tế hà bá khiến ngài bị thương nặng, không thể xuất hiện nữa, cuối cùng Lý Ngư tinh chiếm lấy nơi đây. Bây giờ sao có thể để việc như vậy xảy ra một lần nữa trước mặt ta.
- Nổi trông trợ uy. Đốt nhang, cầu nguyện tế hà bá.
Ông lão tóc bạc khàn giọng hét lên trong mưa bão.
Mây càng dày đặc, che đen cả bầu trời, áp lực nặng nề.
Gió rít, mưa tầm tã, chớp lóe, sấm rền.
Ông lão tóc bạc tên là Lưu Kỷ, bây giờ là cha của tộc trưởng, trước đây lão cũng là tộc trưởng. Năm mươi năm trước, hà bá cũng từng đánh nhau với Lý Ngư tinh trên sông này. Lúc đó nước tràn qua đê, ngập đến tận trời, trời như bị lật, treo ngược dòng sông lên.
Khí đó hà bá cũng từng hỏi như vậy, hỏi ba lần, hỏi đến taan nát tâm can. Lúc đó gã cũng đứng xem ở trước miếu hà bá, cũng e ngại lỡ vạn nhất hà bá không thắng mà mình trả lời thì sẽ dẫn họa tới cho nên không trả lời. Cuối cùng gã tân mắt thấy hà bá rơi thẳng xuống dòng sông, không bao giờ xuất hiện nữa. Từ đó ở khúc sông này có thêm một con Lý Ngư tinh, hứng thì nổi sóng, không việc gì thì giật gió. Nó quần cho nơi đây năm mươi năm không được an bình.
Cũng vào lần đó,trên đường trở về, gã gặp ân sư của gã. Năm đó ân sư cũng đã bạc trắng tóc, khi thấy Lưu Kỷ trở về, lại biết gã không trả lời thì ông ta bật khóc, vừa khóc vừa than lớn:
- Hà bá chết rồi, hà bá bị ba vạn người trấn Quân Linh ta hại chết rồi. Cả ba vạn người trấn Quân Lĩnh đều là phường hèn nhát cả.
Lưu Kỷ sợ hãi hỏi ân sư. Ân sư gã nói rằng khi ông ta còn đương nhiệm chức tộc trưởng thì hà bá đã từng đánh nhau với một con giao long, cũng hỏi ba lần, cũng không ai trả lời, hà bá ngã xuống nước rồi không xuất hiện nữa. Về sau ông ta luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng, đêm đêm mất ngủ cảm thấy mình phải trả lời hà bá mới đúng.Một hôm ông ta thấy một đạo sĩ đi qua liền mời vào nhà, sau đó kể lại đầu duôi câu chuyện. Đạo sĩ kia thởi dài rồi nói:
- Thương thay cho hà bá bảo hộ cả vùng sông nước, sau lại chết bởi chính những kẻ được bảo hộ.
Ân sư của Lưu Kỷ kinh hãi, liền hỏi vì sao lại thế.
Đạo sĩ nói:
- Hà bá đấu với yêu kia, hỏi ba lần không ngoài gì khác là pháp lực yêu quái cao thâm, hà bá không đũ thần lực nên muốn mượn lực lượng tâm nguyện của nhân gian để chém yêu.
Ân sư của Lưu Kỷ hối hận vô cùng, liền hỏi nếu lần sau gặp chuyện như vậy thì phải làm thế nào.
Đạo sĩ dạy:
- Nếu hà bá hỏi có muốn chém yêu quái hay không thì cần thành tâm trả lời là muốn. Nếu muốn hà bá tăng pháp lực thì cần lập đàn tế.
Sau khi hiểu rõ thì ân sư của Lưu Kỷ tự oán mình đã hại chết hà bá, hận tại sao mình lại không trả lời. Rất nhiều năm sau, Lưu bKỷ nhậm chức tộc trưởng, lại có hà bá hỏi, gã vội vàng chạy đến nhưng đáng tiếc đã chậm, đành khóc rống lên than:
- Ba vạn người trấn Quân Lĩnh đều lại làm phường hèn nhát nữa rồi.