Dịch giả: †Ares†
oOo
- Bọn họ lợi hại, nhưng chưa chắc đã lợi hại hơn Hà Bá gia.
Cố Minh Vi vừa nói lời này ra khỏi miệng, mấy người kia lập tức xoay đầu nhìn nàng, ánh mắt là lạ. Cố Minh Vi đang muốn nổi nóng, lại nghe một người trong đó nói:
- Tuy rằng Hà Bá gia thần thông quảng đại, nhưng dù sao ngài cũng chỉ là Hà Bá, gặp Thành Hoàng vẫn phải lễ bái. Cô nói Hà Bá gia có thể hơn được Thành Hoàng gia sao?
Cố Minh Vi nghe được lời này, muốn phát tác cơn giận lại không tìm ra cớ. Thần vị cao thấp thế nào không phải là bí mật ở nhân gian. Trong lòng mọi người, Hà Bá, Sơn Thần, Thổ Địa đều là những vị thần nho nhỏ ở bên ngoài thành. Nàng không lời nào phản bác lại được, muốn nói rằng Trần Cảnh khác với những Hà Bá khác, thế nhưng lời vừa đến họng, lại không sao nói ra khỏi miệng. Nàng xoay người rời đi, không nói chuyện với bọn họ nữa. Có điều đi tới bất cứ chỗ nào nàng cũng nghe thấy tiếng bàn tán nhỏ to. Thi thoảng nghe thấy lời bàn rằng Hà Bá gia không lợi hại bằng ba vị thần kia, nàng thiếu chút nữa không nhịn nổi mà hét lên rằng: sao không thấy các người nói như vậy lúc Hà Bá gia vào thành. Nàng nghĩ thầm, Hà Bá nhất định nghe được hết mấy lời này, hắn nhất định rất tức giận.
- Các vị không biết đâu, lần ấy tiên sư cả một châu Hắc Diệu đều đi tới khúc Tú Xuân trên dòng Kinh Hà. Cảnh tượng ấy, có thể nói là vô tiền khoáng hậu, có ít nhất mấy trăm người. Các vị biết bọn họ tới đó làm gì không?
Cố Minh Vi đột nhiên nghe được có người đang lớn tiếng nói. Nàng lập tức tới gần, chỉ nghe có người thắc mắc:
- Mau nói họ tới đó làm gì đi, đừng có học lão Mạc ở Ngô gia trà quán, ngừng lời đợi tiền thưởng đấy.
- Ha ha, các vị nghe cho kỹ, đây là chuyện lớn nhất xảy ra trong giới tu hành những năm gần đây. Ta nói cho các vị biết, bọn họ đến Tú Xuân loan, chỉ vì một chuyện...
Người nói chuyện chừng ba mươi tuổi, để một chỏm râu dài dưới cằm, mắt sáng ngời, khi nói chuyện ngắm nhìn bốn phía.
- Nói mau đi, chớ có úp úp mở mở mãi thế.
Người vây quanh nhịn không được lớn giọng thúc giục.
- Bọn họ ấy à...
Người kể chuyện bỗng hạ trầm giọng nói, đám người lập tức yên tĩnh.
- Bọn họ đến để giết Hà Bá Tú Xuân loan.
Tất cả tĩnh lặng, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng. Qua một lát mới có người nói:
- Không đúng, Hà Bá gia không phải vẫn tốt đấy sao?
- Hắc hắc, đương nhiên vẫn tốt, bởi vì người tới gần như đều chết cả.
- Hả, sao có thể, bọn họ...
- Tại sao lại không thể? Các vị còn nhớ cái lần tràn ngập sương mù năm trước không?
Lập tức có rất nhiều người gật đầu, sau đó hỏi thất thanh:
- Chẳng lẽ chính là khi đó?
- Chính là khi đó. Các vị không biết đâu, nước sông bị nhuộm thành màu đỏ, thi thể chất đống trước miếu Hà Bá, đệ tử tiên môn từ châu Hắc Diệu tới không còn một ai sống sót.
Người nọ nhìn mọi người, đắc ý kể rõ. Tin tức này quá khó tiêu hóa đối với người trong thành Bá Lăng. Hóa ra ngay ở cách mình không bao xa lại từng phát sinh một trận thần tiên đấu pháp kinh thiên động địa như thế.
Cố Minh Vi cũng rất kinh ngạc, nhưng hưng phấn càng nhiều hơn. Lại nghe người kia nói:
- Nếu các vị nghĩ rằng Hà Bá Tú Xuân loan chỉ là một Hà Bá bình thường, thì các vị sai rồi. Ta khẳng định một câu với các vị, thần đài của Hà Bá gia là từ thi thể chồng chất mà thành. Tú Xuân loan sông Kinh Hà tuy rằng kém những hung địa làm người ta sợ hãi trong trời đất, cũng chẳng hơn được những tiên sơn phúc địa danh tiếng lan xa, nhưng Hà Bá nơi đó tuyệt đối không phải là Hà Bá bình thường. Các vị còn không biết, Hà Bá trong Kinh Hà, bao gồm cả Long Vương đều đã chết rồi, lại chỉ có Hà Bá Tú Xuân loan còn sống.
Bóng người trong thành Bá Lăng nhập nhòe dưới ánh lửa từ những ngọn đuốc. Giọng của người kia cũng không lớn, nhưng rất rõ ràng, đến mỗi đoạn mấu chốt sẽ lại tăng âm lượng, làm cho người đến nghe càng lúc càng nhiều. Khi Cố Minh Vi phục hồi tinh thần lại thì xung quanh đã vây kín người.
Nàng cũng không có ý định chen ra, tiếp tục nghe người kia nói:
- Các ngươi còn không biết chuyện năm đó Hà Bá gia xuống vương thành dưới Âm phủ cùng Thành Hoàng gia.
Y vừa nói lời này, ngay cả Cố Minh Vi cũng cảm thấy khiếp sợ. Ở nhân gian, việc của thần tiên vĩnh viễn là điều cực kỳ thần bí, thế mà người trước mắt này lại có thể biết nhiều như vậy, tuy không rõ thật hay giả, nhưng đủ để mọi người phải vểnh tai nghe. Hơn nữa Cố Minh Vi hoàn toàn tin lời người này nói, nghe tới đây, hình tượng Trần Cảnh trong lòng nàng càng thêm rõ ràng.
- Năm đó...
Y lại tiếp tục nói cho đến tận khi trời sáng. Mặc dù có rất nhiều đoạn là "nghe nói" hoặc "đoán rằng", nhưng đã đủ để người xung quanh trợn mắt há hốc mồm. Khi bọn họ quay đầu nhìn về chiếc kiệu kia, không khỏi nghĩ thầm: "Hóa ra Hà Bá gia thần thông quảng đại như vậy."
Có điều, cũng có rất nhiều người coi đây chẳng qua là truyện tiểu thuyết, cũng không tin, bởi vì người kể dùng rất nhiều từ mang tính phỏng đoán.
Có thật nhiều người giống như Cố Minh Vi, muốn đến hỏi Hà Bá gia xem những lời người nọ có phải sự thật hay không, lại không người nào dám.
* * *
Miếu Thành Hoàng khu Nam đã dỡ xong, đang đến công đoạn đào nền đất đá.
Làm việc này đã là nhóm thứ tư. Mọi người một ngày một đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vì muốn nhanh chóng dựng lên thần miếu mới. Tảng đá lớn dùng để làm sàn miếu đang được moi lên. Nó nằm sâu dưới đất nên mọi người phải móc từng chút một, mỗi phần lộ ra đều một màu đen như mực. Tuy không thấy có thêm điều gì khác thường, nhưng mỗi lần có thêm một phần bị moi lên, người đứng gần đó không khỏi lùi về phía sau vài bước, ai nấy đều có cảm giác sợ hãi.
- Nó đang khóc kìa...
- Ai đang cười thế?
- Cái kia cười...
Quanh tảng đá đen kịt chợt có người kinh hô. Mọi người vội vàng chạy lùi về sau. Phần lớn không nghe thấy cái gì, nhưng lại nhìn thấy được, trên tảng đá kia hiện lên những cái đầu dữ tợn kinh khủng, máu thịt be bét, mở to hai mắt đỏ như máu, muốn chui ra khỏi đá. Người phía trước hoảng sợ lùi về sau, mà người phía sau không biết phía trước xảy ra chuyện gì, muốn chen lên trước để nhìn, tạo thành cảnh người phía trước không lui được, người phía sau lại không tới được.
Bởi vì sắc trời đã sáng, Cố Minh Mi vốn phải đi về, nhưng giờ phát hiện chuyện như vậy, trong lòng nàng vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Hưng phấn là có thể nhìn thấy Hà Bá, sợ hãi là nếu Hà Bá không phải đối thủ của tà ma kia thì xong rồi.
Nàng nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng cười, còn nhìn thấy trên tảng đá kia hiện lên từng cái bóng quỷ dữ tợn.
Một lá bùa màu lam nhạt bay ra từ trong kiệu. Nó được bao phủ một tầng sương mù, không nhìn rõ. Trong tai mọi người vang lên một giọng nói:
- Trừ tà.
Lá bùa được giọng nói kia phát động, tỏa ra một vòng hào quang, rồi bất chợt in hằn lên tảng đá kia. Tiếng khóc tiếng cười lập tức biến mất, bóng quỷ dữ tợn giống như bị trấn áp, nhanh chóng rụt lại vào trong đá. Sau đó chỉ thấy một luồng khói đen bốc lên, giống như một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. Khói đen bốc mù mịt, mãi đến khi tảng đá đen biến thành tảng đá bình thường.
Cố Minh Vi có chút thất vọng, nàng không nhìn thấy Hà Bá xuất hiện. Một lá bùa giải quyết tất cả, có thật nhiều người muốn thấy phong thái của Hà Bá nhưng không được, cũng thất vọng. Rất nhanh, ở ba khu khác cũng truyền tin tức đến, hóa ra chỗ bọn họ cũng phát sinh chuyện tương tự, thế nhưng Thành Hoàng mà bọn họ mời tới dùng thủ đoạn càng thêm hoành tráng, cũng càng hoa lệ.
So sánh tương đối, lá bùa trừ tà của Trần Cảnh bỗng hóa thành biểu hiện của thực lực không đủ trong mắt mọi người. Nhưng cũng có người nói Hà Bá là quá lợi hại nên chỉ cần một lá bùa đã xóa bỏ tà ma. Rồi lại có người nói Hà Bá chỉ biết mỗi bùa trừ tà này, có khi nào không còn bản sự nào khác. Người đồng quan điểm này chiếm số lượng không ít.
Bá Lăng đổi thần, ngày đầu tiên hữu kinh vô hiểm qua đi, kế tiếp là xây lại thần miếu.
Ngày thứ hai, vẫn là bầu không khí căng thẳng đè nén.
Công việc không hề có lúc nào gián đoạn, cách vài canh giờ lại đổi một nhóm nhân công. Tới ngày thứ ba, khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu vào thành Bá Lăng thì một ngôi thần miếu mới tinh đã sừng sững trong nắng sớm. Phía trên cửa miếu treo một tấm bảng rất nặng, trên mặt viết một hàng chữ lớn màu đen: "Miếu Hà Bá Kinh Hà".
Ở nhân gian luôn có một hiện tượng thế này: nếu thần linh linh nghiệm, thì thông thường khi vào thần miếu đều sẽ hiển lộ ra thần tích. Thần tích này có thể là trời giáng nước cam lồ, có thể là hào quang tụ hội. Tối thiểu nhất cũng sẽ là tượng thần tự mình bay lên rồi hạ xuống bệ thờ, không cần người nhấc lên bệ.
Trần Cảnh không biết điều này, cho nên tượng thần ba khu khác đều bị mình bay lên bệ thờ, thì nơi này vẫn phải người nâng, do mấy người thắp nhang khấn vái sau đó nâng tượng thần vào miếu, đặt lên bệ.
Sau đó là một hồi cúng tế lớn, do thành thủ Nghiêm Trọng chủ trì, lại có người đọc văn tế. Tiếp đến, mỗi người trong khu Nam thành vào trong dâng hương. Trong khoảng thời gian ngắn, trong miếu Hà Bá Kinh Hà ngập tràn hương khói.
Trần Cảnh đang lẳng lặng cảm thụ tín ngưỡng tụ tập. Mấy lần ngưng kết thần phù khiến hắn có khá nhiều kinh nghiệm. Lần đầu tiên là Trần Cảnh bị động có được thần vị Hà Bá. Lần đó hắn không hề chuẩn bị, tuy rằng đó là lần được truyền thần vị theo cách chính thống, nhưng hắn còn chưa biết gì về Thần đạo, chỉ thấy một cơn sóng sông bao phủ lấy mình.
Những lần ngưng kết thần phù của các khúc sông trên dòng Kinh Hà đều dựa vào sắc phù Tú Xuân loan mà ngưng kết, giống như nước chảy thành sông, chỉ cần cảm ứng được khúc sông nào thì dần dần sẽ ngưng kết ra thần phù của khúc sông đó. Còn lần ở trấn Quân Lĩnh kia, là ngưng kết thần phù độc lập với sắc phù hà vực. Khi đó hắn có được cảm nhận hoàn toàn khác, nhất là cái cảm giác đau đớn khi âm ỉ khi kịch liệt bên trong thần hồn kia. Hiện tại lại ngưng kết thần phù, tuy rằng vẫn có đau đớn, nhưng có lẽ hắn đã dần thích ứng, đau đớn không còn rõ ràng như vậy nữa.