[Dịch]Hoàng Đình

Chương 137 : Yêu linh nghe đạo trước thần miếu




Dịch giả: †Ares†

oOo

Trấn Từ Gia cách thành Bá Lăng không xa, chỉ trong chốc lát bọn họ đã tới phía trên tường thành Bá Lăng. Từ Phóng đứng ở đầu tường nhìn tòa thành chìm trong đêm tối, trịnh trọng nói:

- Bên trong thành hung hiểm, chỉ cần vừa gặp nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức lui ra ngoài, tuyệt đối không được chần chờ.

Sáu người khác mặc dù không lên tiếng, nhưng Từ Phóng biết bọn họ đã nghe được, cũng sẽ ghi nhớ.

Gã hít sâu một hơi, tung người một cái, đã đến trung tâm thành, nhẹ nhàng hạ xuống. Theo sát sau gã là cô gái thành thục kiều diễm kia, tiếp đến là năm người khác.

Thành Bá Lăng trong đêm tối yên ắng như một tòa thành chết, không có một tiếng động nào. Bảy người vừa vào bên trong, giống như bị cắn nuốt, vĩnh viễn không có ngày về.

Thời gian vẫn không ngừng trôi qua trong bóng đêm, khắp nơi dưới bầu trời cũng không ngừng trình diễn từng màn quật khởi và trầm luân. Giống như năm đó Trần Cảnh mới đến Tú Xuân loan, bị Hà Bá Ác Long hạp kéo cả "thế" lẫn linh lực hà vực cuốn tới, lúc gần cạn kiệt tâm lực từng rống lên một câu: "Chư vị, giết đi, giết ra một con đường tới Tiên đạo trường sinh."

Một câu này tả chính xác sinh linh trong trời đất lúc này, không kẻ nào có thể tĩnh tâm an tọa tu hành, khắp nơi khắp chốn đều là giết chóc.

Đêm càng ngày càng đen, đen đến nặng nề, chẳng có dấu hiệu sẽ tới bình minh, tựa như đất trời này đã đi vào thời đại đen tối.

Sau một hồi, từ bóng đêm bên trong thành bỗng có hai luồng sáng lao ra, đến đầu tường thì hóa thành hai người. Gió đêm thổi tung mái tóc của cả hai, vạt áo bay phần phật.

Một người trong đó là Từ Phóng. Thế nhưng hiện tại trong mắt gã tràn đầy bi thống, trong tay nắm lấy một cây thương bạc chỉ vào cổ họng thất muội của gã. Trên thân thương hình như có những điểm sáng không ngừng lưu chuyển, mũi thương sắc bén lạnh như băng. Mà vị thất muội kia, khóe miệng tràn đầy máu, tóc tai tán loạn.

- Tại sao, tại sao muội phải làm như vậy?

Giọng của Từ Phóng tràn ngập đau khổ.

- Bởi vì muội hận bọn hắn.

Thất muội lớn tiếng nói, nhìn thẳng vào mắt Từ Phóng.

- Người muội yêu là huynh, huynh lại muốn tặng muội cho bọn hắn, cho nên muội muốn bọn hắn chết.

- Tại sao muội có thể nhẫn tâm như vậy?

Từ Phóng gào lên.

- Nhẫn tâm? Sao có thể bằng được huynh?

Thất muội nhìn Từ Phóng, nói.

Từ Phóng nhìn thất muội, ánh mắt phức tạp.

- Nếu huynh cảm thấy lương tâm khó có thể bình an, vậy giết muội đi.

Thất muội nói. Từ Phóng trầm mặc hồi lâu, lại từ từ thu hồi trường thương trong tay, rồi ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi, nói:

- Cách xưng hô thất muội đã không thích hợp rồi. Từ hôm nay trở đi, muội lại làm Liễu Hạnh Nhi của muội, ta đi làm Từ Phóng của ta, không cần tiếp tục gọi ta là đại ca, ta sợ nghe cách xưng hô như thế.

- Vâng, Bạch đại ca.

Từ Phóng không để ý tới Liễu Hạnh Nhi, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Thế gian đen tối như vậy, ta nên đi nơi nào tìm kiếm ánh sáng?

- Thế gian rộng lớn, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.

- Cùng dưới một bầu trời, bóng đen khắp nơi, chúng ta có thể trốn đi đâu? Huống chi chúng ta đã là thần linh rồi.

Từ Phóng nhìn bầu trời, thở dài nói.

- Nghe nói phía Nam Bá Lăng có Hà Bá Kinh Hà pháp lực cao cường, gần đây còn có thêm thần vị trấn Quân Lĩnh, nhất định cũng đối mặt khó khăn giống chúng ta. Hơn nữa thần linh ở địa giới Bá Lăng còn không ít, chúng ta có thể cùng họ thương nghị xem phải làm cái gì.

Liễu Hạnh Nhi đề nghị.

Từ Phóng lại thở dài một hơi, phóng người lên, bay thẳng về Kinh Hà ở hướng Nam.

Đi qua trấn Quân Lĩnh, Từ Phóng hạ xuống một góc xa mà nhìn, thở dài:

- Thần linh có được sắc phù chính tông của Thiên đình có khác, muội xem, trong trấn này không có lấy một điểm tà khí, trên không còn mơ hồ có thần quang ngưng kết, đủ thấy thần linh trong trấn được hưởng hết tín ngưỡng.

- Thần lực của Hà Bá Kinh Hà cực cao, rất nhiều người nói, hắn đã không dưới Thành Hoàng gia năm đó rồi.

Liễu Hạnh Nhi nói.

Từ Phóng cũng không để ý tới nàng, vọt người bay tiếp. Liễu Hạnh Nhi theo sát phía sau, biến mất trong bóng đêm.

Khi Từ Phóng bay qua từ đường thôn Hà Tiền, Liễu Hạnh Nhi lại cất tiếng:

- Nghe nói nàng tên là Hư Linh, là thị linh thần bí nhất trong các thị linh dưới quyền Hà Bá sông Kinh Hà.

Từ Phóng tiếp tục im lặng, xoay người muốn đi, Liễu Hạnh Nhi theo sát phía sau.

Khi bọn họ tới cạnh Kinh Hà thì chỉ thấy trên dòng Kinh Hà tràn ngập một tầng sương mù. Trong sương, một con bướm mờ mờ như ảo ảnh đang nhẹ bay, trên người nó bao phủ một tầng sương khói màu lam nhạt. Thỉnh thoảng, con bướm đột nhiên lượn vòng một cái, quanh thân lại toát ra ngọn lửa, ngọn lửa như ráng hồng thiêu đốt trên mặt sông.

Từ Phóng nhìn thấy trên mặt sông chỉ có mình con bướm chợt ẩn chợt hiện kia, gã không cảm nhận được chút khí tức sinh mệnh nào từ nó, cũng không sao đoán được phương hướng của con bướm. Không biết tại sao, gã lại cảm nhận được hàn ý nhàn nhạt trên người con bướm.

Từ Phóng tự nhiên đã nghe danh tiếng Hà Bá Kinh Hà Trần Cảnh từ lâu, chỉ là gã từng làm thị linh của Thổ Địa, sau lại chiếm thần vị, có chút bài xích với thần linh chính thống. Gã có nghe nói trước đây Trần Cảnh hay giảng đạo ở Tú Xuân loan, lại chưa từng nghĩ muốn tới nơi này. Lần này là đã không còn cách nào, gã không muốn rời khỏi Bá Lăng. Hơn nữa trong lòng gã cũng cho rằng trời đất tuy rộng lớn, kỳ thật lại không có chỗ dung thân, có thể đi tới chỗ nào chứ.

Khi gã đi tới trước miếu Hà Bá, nhìn thấy trên bãi đất trống trước miếu có vô số yêu linh đang ngồi luận đạo thì thầm thất kinh. Tuy gã sớm nghe rằng trước miếu Hà Bá là một nơi tự do luận đạo, nhưng nghe nói là một chuyện, mắt thấy lại là chuyện khác. Theo gã biết, thế gian này còn không có chỗ nào tương tự, ít nhất trong trí nhớ của gã không có chỗ như thế.

Từ Phóng cất bước lên đê. Đám yêu linh kẻ lớn tiếng nói về pháp thuật của mình, kẻ lắng nghe, cũng không có yêu linh nào quan tâm tới người mới đến. Hiển nhiên những yêu linh này đã quen với việc có sinh linh lui tới.

Từ Phóng đưa mắt nhìn, trong đám này có những người không biết là yêu linh gì biến ảo thành, gã cũng không nhìn ra chân thân của bọn họ.

- Từ Phóng, ngươi cũng tới sao?

Trong đám người đang tĩnh tọa trước miếu đột nhiên có một người hô. Từ Phóng nhìn theo hướng âm thanh, thì ra là Thổ Địa Triệu Hạc ở trấn Triệu Gia. Nghe nói chân thân của người này là một con hạc trắng, thần vị của y cũng từ việc chiếm miếu xưng thần. Từ Phóng lập tức cười nói:

- Đúng vậy, chắc ngươi tới lâu rồi nhỉ.

- Tới gần một tháng rồi. Ơ, bảy huynh đệ các ngươi như hình với bóng, sao hôm nay chỉ có hai người thế?

Triệu Hạc hỏi.

Từ Phóng thở dài nói:

- Đều bị vây lại trong thành Bá Lăng rồi.

Gã vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Hạnh Nhi ở phía sau. Liễu Hạnh Nhi chỉ cúi đầu, cố gắng giấu đi khuôn mặt kiều diễm của mình. Tuy rằng yêu linh đều có thể huyễn hình, nhưng không phải muốn biến hóa thành dạng gì cũng được. Giống như người vẽ tranh ở nhân gian, mặc dù ai cũng có có thể lấy bút vạch lên tờ giấy trắng tinh thành tranh, nhưng người thực sự có thể vẽ ra bức tranh làm người ta trầm trồ lại ít càng thêm ít. Mà yêu linh huyễn hình cũng là ý này.

- Các ngươi đã đi thành Bá Lăng sao? Trời ạ, Hà Bá gia đã sớm nói thành Bá Lăng là hung địa, nếu không có chuyện gì cần thì tuyệt đối không nên tới gần.

Triệu Hạc nhanh chóng tiếp lời. Nhìn thấy sắc mặt Từ Phóng cực kém, y lại lắc đầu thở dài, nói:

- Bảy huynh đệ các ngươi từ trước đến nay sống khép kín, cũng không đi lại bên ngoài, tin tức bế tắc. Ài, ngươi không biết, ba tháng trước Hà Bá gia đã vào thành Bá Lăng, còn đi vào trong phủ Thành Hoàng, sau khi đi ra bèn nói với mọi người rằng thành Bá Lăng đã là hung địa, nếu không cần thiết, không nên tới gần.

Từ Phóng hối hận trong lòng, hối hận mình quyết định quá mức tùy tiện. Lúc này nghĩ lại, tà khí trong thành kia há lại chỉ có huynh đệ mình cảm nhận được, các thần linh khác hẳn đã nhận thấy từ lâu rồi.

- Nhưng bây giờ tà khí trong thành Bá Lăng đã trôi theo địa khí, xâm nhiễm các khu vực quanh thành rồi, Hà Bá gia có biết không?

Từ Phóng hỏi.

Triệu Hạc còn không kịp trả lời, đã có một giọng nói ồm ồm từ bên cạnh vang lên:

- Hà Bá gia biết từng cọng cỏ bị gió thổi lay ở địa giới Bá Lăng. Hà Bá gia nói lúc bế quan sẽ mặc kệ chuyện thế gian.

Từ Phóng quay đầu nhìn lại, là một con tôm đỏ thật lớn. Gã lập tức nghĩ rằng đây chính là thị linh kiêm thú cưỡi của Hà Bá gia. Nghe nói nó đã theo Hà Bá gia xuống Âm phủ, rồi lại còn sống trở về. Một bụng lời còn chưa nói đã bị Hồng đại hiệp chặn cả, Từ Phóng tới nơi này cũng là vì không còn cách nào, nghe Hồng đại hiệp nói Hà Bá bế quan mặc kệ chuyện thế gian thì gã trầm mặc một hồi, rồi xoay người định đi.

- Trước hết chờ một chút, Từ Phóng, Từ Thổ Địa, đừng vội, đừng vội.

Triệu Hạc hô, Từ Phóng lập tức xoay người. Triệu Hạc còn nói thêm:

- Tôm tướng quân chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Hà Bá gia nhân hậu, đang nghĩ biện pháp rồi.

Từ Phóng nghi hoặc, hỏi:

- Nghĩ biện pháp, lẽ nào Hà Bá gia đã biết rồi?

- Đã biết, đương nhiên biết. Ngươi còn tới chậm ấy chứ, nghe nói hơn một tháng trước đã có rất nhiều thần linh lần lượt đến nơi này, bẩm báo với Hà Bá gia chuyện thành Bá Lăng. Ta ở đây lâu như vậy còn không trở về cũng là vì tà khí quá nặng, khó có thể ngăn cản.

- Vậy Hà Bá gia nói thế nào?

Từ Phóng hỏi.

Triệu Hạc nhìn miếu Hà Bá nói:

- Hà Bá gia nói chờ một thời gian ngắn nữa, ngài sẽ lại đi xem thành Bá Lăng.

- Chờ một thời gian là bao lâu?

Từ Phóng lo rằng Trần Cảnh chỉ thuận miệng nói vậy. Tà khí trong thành Bá Lăng đã khuếch tán ra ngoài, gã không thể bình tĩnh.

Triệu Hạc cũng hiểu như vậy, cười nói:

- Thời gian cụ thể không rõ, nhưng nghe có người nói, Hà Bá gia hiện đang bế quan, nhất định là đang toàn lực trùng kích thần vị Long Vương Kinh Hà.

- Thần vị Long Vương?

Từ Phóng kinh ngạc, vội nhìn theo hướng chỉ của Triệu Hạc, nơi đó đang có một đám người bàn luận ầm ĩ. Ở một góc cạnh đó có hai người đang tĩnh tọa, một người trong đó là một nam thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng có chút âm lãnh, mặc trên người pháp bào đen trắng đan xen. Người còn lại là một cô gái toàn thân che kín lụa đen, nhìn không ra tuổi và diện mạo, chỉ cảm thấy thần bí khác thường.

Khi gã nhìn về hướng người thanh niên tướng mạo âm trầm thì người này lập tức có cảm ứng, quét mắt liếc nhìn lại một cái. Từ Phóng tức thì thấy lạnh toát cả người, trong lòng không tự chủ mà sinh ra ý đề phòng với người này.

- Nghe nói hai người bọn họ là người tới đây nghe đạo sớm nhất. Người mặc pháp bào đen trắng kia họ Chúc, tên Cửu Âm, từ trước đến nay không thích nói chuyện. Nếu có vấn đề gì cũng không nên đi hỏi hắn, bởi vì thường thì hắn đều không trả lời. Còn cô gái kia họ Dạ, tên Hương, tuy rằng cực ít nói chuyện, nhưng nếu có vấn đề gì muốn hỏi nàng, dưới tình huống bình thường nàng đều sẽ giải đáp.

Triệu Hạ giới thiệu hai người cho Từ Phóng, lại nói:

- Nhưng nói Hà Bá gia đang trùng kích thần vị Long Vương Kinh Hà không cũng không phải bọn họ, mà là người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.