[Dịch]Hoàng Đình

Chương 127 : Tâm Có Mầm Non Âm Thầm Nảy Mầm




Từ rất xa nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé trai chừng mười tuổi đang đứng phía dưới chiếc đèn lồng trước miếu Hà Bá, vẻ mặt hưng phấn nhìn quanh trong đêm đen. Mà chỉ chốc lát sau khi ngọn đèn chiếu sáng toàn bộ bãi đất trống trước miếu, thì lập tức có đủ loại động vật từ trong bóng tối tụ tập đến, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm. Trần Cảnh xuất hiện ở trước miếu Hà Bá, nhìn đám yêu linh đến nghe đạo với số lượng giảm khá nhiều này. Chúng nó hiển nhiên đã biết có một vị Long Vương Kinh Hà thần bí mới tới, từng con đều nhìn vào Trần Cảnh. Chỉ nghe Trần Cảnh nói:

- Lâu nay, tất cả các ngươi từng hỏi ta rất nhiều thứ, ta cũng đã giảng rất nhiều điều. Ngày mai, ta sẽ vì các ngươi diễn pháp một hồi đi. Nếu nghe đạo ở trước thần miếu của ta, vậy chỉ có thể tin lời ta nói mới không bị u mê. Nếu trong lòng các ngươi không tin, thì cho dù có hỏi vạn năm, ta lại giảng đạo ngàn năm, cũng không thể khiến các ngươi thật sự tiếp thu mà biến thành thứ của mình.

- Hà Bá gia, ngài không sợ vị tự xưng là Long Vương Kinh Hà kia sao ạ?

Một yêu linh hỏi. Thực hiển nhiên, những yêu linh này cũng hiểu được diễn pháp mà Trần Cảnh nói đến là có ý gì.

- Lúc ta được sinh ra, không ai hỏi ta có sợ không, nhưng ta vẫn chào đời. Ta lớn dần thì có người nói cho ta biết thế gian này rất nguy hiểm, mà ta vẫn không thể trốn tránh trưởng thành. Lần đầu tiên ta đi giết người cũng biết là có thể sẽ chết đấy, nhưng ta vẫn đi. Khi ta bước trên con đường tu hành, bao nhiêu lần bên bờ sinh tử, càng chưa từng có người hỏi ta có sợ hay không. Ở đây, ta muốn nói một điều, kỳ thật ta rất sợ, sợ mọi thứ ta quan tâm sẽ biến mất mãi mãi ở trước mặt mình. Ta sợ bản thân chưa làm xong chuyện cần làm thì đã vĩnh viễn tiêu tán trong trời đất. Cho nên, lúc nguy hiểm ập đến trên thân, việc duy nhất ta có thể làm chính là chém tan tất cả nguy hiểm đó.

Trần Cảnh đứng yên ở dưới đèn lồng, đứng trước ngôi miếu chỉ chiếm cỡ như một hạt cát trong đất trời, kiên định nói:

- Thần linh đại biểu cho sự chở che. Ta từng nói, chỉ cần là sinh linh uống nước Kinh Hà thì đều được ta che chở, nếu như có việc cầu, ta tất sẽ đáp ứng.

Lý Anh Ninh đứng ở bên cạnh nghe xong thì cảm giác như máu nóng sôi trào. Nó muốn lập tức chạy đến trong thôn để thuật lại lời nói của Trần Cảnh một lần nữa, muốn lớn tiếng lặp lại rằng: "Chỉ cần là sinh linh uống nước Kinh Hà thì đều được ta che chở, nếu như có việc cầu, ta tất sẽ đáp ứng."

Đêm yên tĩnh, không ai trả lời. Nhưng không ít yêu linh đã ngay tức khắc cúi rạp trên mặt đất.

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, tựa như chúng đang đáp lại lời hắn. Thế nhưng tư tưởng của hắn đã hoàn toàn chìm vào trong câu nói vừa rồi. Ngay lúc vừa nói xong một đoạn kia, sâu bên trong hắn tưởng chừng có cái gì đó sinh ra, giống như một mầm non nhú ra khỏi mặt đất. Thế giới đã từng khiến hắn cảm thấy hư ảo, giờ đây có là chân thật hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, mà quan trọng là trong tim hắn đã có mầm non sinh ra. Có lẽ đến một ngày nào đó, nó sẽ trở thành đại thụ che trời, che gió che mưa cho những người bé nhỏ, yếu ớt.

Lời như vậy cũng không thể chứng tỏ được cái gì. Đối với một số người, họ có thể nói lời này quanh năm suốt tháng, cả ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhưng đối với một vài người khác, một lời thề chí nguyện to lớn lại có thể làm cho tâm cảnh trở nên trong sáng, kiên định.

Sóng sông cuồn cuộn, không bao giờ ngừng nghỉ.

Khi trời sáng lên, Lý Anh Ninh đứng ở phía sau Trần Cảnh, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, hiển nhiên là muốn Trần Cảnh dẫn nó cùng đi. Nó chưa từng nghĩ tới sẽ có nguy hiểm gì, hoặc là nó căn bản cũng không cho rằng có Hà Bá gia chắn ở trước mà còn có người tổn thương được mình.

Trần Cảnh nhìn nó một cái, cười cười. Lý Anh Ninh lập tức mở cờ trong bụng, vì nó biết Hà Bá gia đã đồng ý cho mình đi cùng.

Có lẽ khi mọi thứ phía sau đã ổn thỏa thì sẽ làm cho lòng người thả lỏng và phát huy được toàn bộ thực lực. Nhưng cũng có khi mang theo áp lực đè nặng, lúc gặp nguy hiểm sẽ khiến người phát huy ra sức mạnh vượt xa bản thân vốn có.

Sóng xô nước rào rạt, chảy nhanh như gió.

Lý Anh Ninh đứng ở trên bọt sóng, nhìn nước sông, lại ngồi xổm xuống lấy tay vớt sóng nước, bọt sóng làm ướt nhẹp ống tay áo nó.

Trên bầu trời có một con sơn ca và mấy con chim loại khác quanh quẩn. Ở hai bờ sông có động vật đuổi theo. Trong Kinh Hà có không ít sinh linh thủy vực đang bám gót.

Chỗ sâu nhất Kinh Hà không tại cửa đổ ra biển, càng không có khả năng ở Tú Xuân loan, mà là ở đầu nguồn sông Kinh Hà dưới chân núi Côn Lôn. Nơi đó là hành cung của Giao Long Vương năm xưa, cũng là động phủ của Long Vương Kinh Hà trước đây. Truyền thuyết nói rằng nơi đó là đầu nguồn linh mạch của Côn Lôn, toàn bộ linh khí đều tràn ra từ đây.

Lúc này, trong phủ Long Vương Kinh Hà có một gã thanh niên sắc mặt tối sầm đang ngồi. Gã biết hết những lời Trần Cảnh nói đêm qua, vô cùng giận dữ. Theo gã thấy, bản thân gã đến sông Kinh Hà này đã là đánh mất thân phận lắm rồi, không ngờ rằng còn có người dám ngang nhiên không nghe hiệu lệnh của mình.

- Thủy vực của cả thiên hạ này đều thuộc về long tộc ta, kẻ dám coi rẻ uy nghiêm của long tộc nhất định phải chết!

Gã thanh niên này nhìn qua chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, tên là Ngao Vu Phong, đến từ trong biển. So với đất liền, biển rộng mênh mông càng thêm hỗn loạn. Nơi đó không có môn phái, không có thần linh, không cần để ý tín ngưỡng. Quy tắc duy nhất chính là người nào có pháp lực thần thông cao hơn thì có thể chiếm cứ linh mạch tốt hơn, có thể nói là càng thêm ác liệt so với đất liền.

Sở dĩ gã đến đây cũng là bất đắc dĩ phải chạy trốn mà thôi.

"Huyết mạch Thiên long là huyết mạch cao quý nhất, bất kỳ sinh linh nào gặp được hẳn đều phải thần phục." Ngao Vu Phong nghĩ như vậy. Tuy rằng thiên hạ đồn rằng trong trời đất sớm đã không còn Thiên long, thế nhưng long tộc vẫn luôn tự coi mình là hậu duệ của Thiên long. Theo gã thấy, gã tự mình đến miếu Hà Bá một chuyến đã là cho Trần Cảnh mặt mũi cực lớn rồi.

"Thật là kẻ không biết trời cao đất dày!" Ngao Vu Phong vốn là định tỏ ra hòa nhã một chút, vì dù sao bản thân cũng đã rời khỏi hải vực mình sinh trưởng từ nhỏ mà đến trong thủy vực trên đất liền.

Ngao Vu Phong ngồi ở trên ngai vàng, chân trái co lên dẫm trên mặt ghế, khuỷu tay trái đặt lên đầu gối, trên người mặc áo xanh thêu hình sông nước, có cái vẻ tiêu sái và kiêu căng mà các công tử, thiếu gia thường biểu hiện ra ngoài, lại có vẻ âm ngoan của chính bản thân gã.

- Lá gan của Hà Bá gia các ngươi đúng là không nhỏ đấy.

Ngao Vu Phong nghiêng người tựa vào ngai vàng, nói với Hồng đại hiệp và vỏ sò màu xanh đang ở phía dưới.

Hồng đại hiệp vội vàng gật đầu, đáp:

- Dạ dạ dạ, lá gan Hà Bá gia quá lớn, lớn đến mức không dung được rồi, tôm con nguyện dùng ba tấc lưỡi không xương này khuyên Hà Bá gia tới đầu hàng ạ.

- Khục… Ba tấc lưỡi không xương khuyên hắn tới đầu hàng, lời này mà ngươi cũng có thể nói ra nổi sao. Ha ha, ngươi là con tôm khá thú vị đấy. Xem ra lời xưa nói không sai, lời tôm nói, vĩnh viễn không thể tin. Như vậy đi, ta phong ngươi làm đại tổng quản của Kinh Hà, Chinh phạt đại tướng quân, ngay bây giờ đi lấy đầu của Trần Cảnh về đây, ngươi thấy thế nào?

Ngao Vu Phong khẽ cười, nói.

Hồng đại hiệp đảo mắt liên hồi, vội vàng nói:

- Thái tử gia, tuy rằng tôm con thích nói mạnh miệng, nhưng cũng không hề dối trá, toàn là lời thật lòng, chính là dạng lòng son dạ sắt mà người đời hay nói đấy ạ. Ngài ngàn vạn lần không thể coi tôm con như những con tôm khác trong bốn biển kia. Sau khi con theo Thái tử gia thì chính là tôm hùm, không phải tôm sông bình thường nữa rồi.

Ngao Vu Phong cười ha ha, nói:

- Không ngờ trong một khúc sông trên đất liền này lại có loại yêu linh thú vị như ngươi. Cũng được, về sau ngươi hãy ở bên cạnh ta. Chờ đến lúc bản công tử trở về Tây Hải thì sẽ mang ngươi về cùng, đến lúc đó ban thưởng ngươi một ít máu rồng, để ngươi có thể tu hành mật pháp vô thượng của long tộc ta.

Hồng đại hiệp vội vàng lớn tiếng tạ ơn.

Ngao Vu Phong lại nói với vỏ sò đứng ở một bên, luôn không nói không động kia:

- Ngươi là sinh linh trong biển ta, vậy có biết ta không?

Vỏ sò toàn thân rêu xanh, yên tĩnh như tảng đá. Chỉ nghe một giọng bé gái truyền ra:

- Tiểu yêu từ nhỏ sống ở trong hạp cốc Thu Nguyệt, đối với chuyện bên ngoài hạp cốc cũng không biết nhiều.

- Hừ!

Ngao Vu Phong hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của vỏ sò, nói:

- Thu Nguyệt Trục Lãng ở hạp cốc Thu Nguyệt có quan hệ gì với ngươi?

- Đó là gia phụ của tiểu yêu.

Vỏ sò nói.

- Ồ, không ngờ ở trong Kinh Hà xa xôi này còn có yêu linh của hạp cốc Thu Nguyệt. Vậy ngươi tên là gì?

Ngao Vu Phong hơi kinh ngạc hỏi.

- Tiểu yêu tên là Thu Nguyệt Vô Hoa.

Vỏ sò đáp, giọng nói tuy non nớt nhưng lại rất đúng mực. Ngao Vu Phong gật đầu, nói:

- Quả nhiên là con gái của Thu Nguyệt Trục Lãng. Vậy ngươi phải gọi ta một tiếng thiếu gia rồi, ngay cả Thu Nguyệt Trục Lãng gặp ta cũng phải cung kính đấy. Chờ ta trở lại Tây Hải, ngươi hãy về cùng ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thị linh* của ta.

(Thị linh*: yêu thú đã mở linh trí hoặc linh hồn, đảm nhận vai trò người hầu thân cận. Ở các chương trước (26 và 120), có lúc bị nhầm "linh thị" và "thần thị" thay cho "thị linh" và "thị thần", nhóm đã sửa lại, rất xin lỗi vì sai sót này)

- Thực xin lỗi, tiểu yêu đã không thuộc về Tây Hải, cũng không thuộc về hạp cốc Thu Nguyệt nữa. Tiểu yêu bây giờ là linh thị của Hà Bá Kinh Hà.

Tiếng nói của vỏ sò rất trong trẻo, hơn nữa còn cực kỳ bình tĩnh mà kiên định.

Ngao Vu Phong thả chân xuống, thân thể chúi về trước, mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào vỏ sò, âm trầm nói:

- Lá gan ngươi thật lớn nhỉ, không sợ chết sao?

- Hà Bá gia từng nói, chúng sinh đều có tiên tâm! Ta sợ, nhưng ta càng sợ cả đời trầm luân.

Vỏ sò nói. Hồng đại hiệp đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm. Vỏ sò luôn luôn im lặng, yên tĩnh trong suy nghĩ của nó giờ đây thế mà lại cứng rắn, mạnh mẽ, dám ở ngay trước mặt cự tuyệt vị thái tử gia đến từ Tây Hải này. Tuy rằng nó không không rõ lắm thân phận của Ngao Vu Phong, nhưng có thể cảm nhận được cái loại uy áp đặc thù trên người gã, đó là một loại áp lực đến từ sâu trong linh hồn, rất khó vượt qua.

Ngao Vu Phong không biết tiên tâm mà vỏ sò nói là cái gì, nhưng Hồng đại hiệp thì biết, vì nó thường xuyên được nghe Trần Cảnh giảng cái này. Nó biết tiên tâm chính là trái tim tự do, cũng là lý tưởng truy cầu tự tại. Thế nhưng bây giờ không phải lúc cứng rắn được, chẳng may khiến cho con rồng đến từ Tây Hải này giận dữ, há lại không phải ngay lập tức thân tử hồn tiêu. Hồng đại hiệp thầm lo lắng.

- Ha ha… ha ha, chẳng qua là một tiểu yêu mở linh trí, ngay cả hóa hình đều không thể làm được mà cũng xứng đàm luận tiên tâm sao. Ta bảo ngươi làm linh thị của ta là cho ngươi một cái phúc duyên lớn bằng trời, để ngươi miễn được thiên kiếp hóa hình. Phụ vương nói quả nhiên chính xác, không đồng tộc ta thì dù có thể vượt qua long môn cũng không tận dụng được, lại tu hành trăm triệu năm cũng không thể hóa thành rồng.

Ngao Vu Phong khinh thường nói, sau đó lại ngồi dựa vào ngai vàng kia. Thần sắc gã kiêu căng, tưởng chừng như mọi sinh linh trong thiên hạ đều không vào được mắt gã.

Vỏ sò vốn trầm mặc lại một lần nữa biểu hiện ra ngoài dự liệu của Hồng đại hiệp, nó nói:

- Hà Bá gia từng nói, bất kể pháp môn nào trong trời đất đều chẳng qua là một loại trói buộc. Khi sinh linh tu hành một loại pháp môn nào đó thì cũng tương tự với việc khoác lên mình một cái gông xiềng, hay giống như tiến vào một tòa nhà lộng lẫy, chất đầy vàng bạc châu báu, nhìn như giàu có, nhưng lại mất đi cả mảnh đất trời thanh tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.