[Dịch]Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu

Chương 11 : Chương 11




Cửu Nguyệt lạnh mắt: “Chẳng lẽ thể lực đại quân Cảnh Hạ ta không tốt?”

“Nam nhi Cảnh Hạ người nào không phải nam tử hán kiên cường như thép, trên chiến trường dũng mãnh vô cùng, hăng hái chém đầu địch, bọn họ rất kiên cường cứng cỏi, bất khuất không sợ hãi, nhưng ngươi ngày đêm huấn luyện khiến họ mệt nhọc tổn thương cơ thể, nếu đại quân Nam Tề đột nhiên công kích, chúng ta làm sao còn sức đánh trả!”

Văn Bác bị Cửu Nguyệt giận dữ mắng, mất mặt trước chúng tướng, lập tức nóng máu phản bác: “Ngươi, Cửu Nguyệt, đừng tưởng rằng có điện hạ làm chỗ dựa là có thể xằng bậy, hiện tại lời ta nói chính là mệnh lệnh, nếu ngươi lại không phục, ta liền xữ theo quân lệnh! Điện hạ trở về cũng không trách ta.”

Cửu Nguyệt không để ý tới Văn Bác đang nổi điên, nói thẳng: “hiện tại, không phải chúng ta thương lượng nội chiến như thế nào, mà là chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đề phòng quân địch đánh lén, cần phải một lưới bắt hết địch nhân.”

Đối với việc Cửu Nguyệt không coi ai ra gì, Văn Bác hoàn toàn bị chọc giận, hắn ta vừa đến đã khoa tay múa chân một hồi, hắn rống giận: “Người đâu, trói Cửu Nguyệt lại đánh một trăm quân côn!”

Cửu Nguyệt nhíu mày, vung roi quất vào Văn Bác đang ngồi trên chủ vị, lấy dây thừng bền chắc cột lại, dùng vải bố nhét đầy miệng hắn.

Sau đó vỗ tay cười nói: “Cuối cùng lỗ tai cũng thanh tịnh, lão tử trở về để phòng địch, không phải để nghe ngươi rống.”

Chúng tướng nghẹ họng nhìn trân trối, tiểu tử thật mạnh mẽ hung hãn!

Nhưng mà, làm vậy có được không?

Vị kia là quân sư a!

Tuy thế nhưng lại không ai ngăn cản, ai cũng không dám đắc tội Cửu Nguyệt, không chỉ bởi Cửu Nguyệt hung hãn, mà bởi vì trước đây Hạ Vũ Phong từng nói, “Cửu Nguyệt rất tinh quái, mặc dù không tốt, nhưng lại có mấy phần mưu lược, nếu trong quân không người chỉ huy, mọi việc đều nghe theo hắn.”

Văn Bác ô ô giãy dụa, trừng mắt nhìn Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt tà ác uy hiếp: “Tiện nhân, thử trừng lão tử thêm một lần nữa xem?”

“Ngươi còn giãy dụa, lão tử sẽ đem chuột nhét vào miệng, lấy phân chuột nhét vào mũi, hừ hừ!”

Lời này vừa nói ra quả nhiên hữu hiệu, Văn Bác im lặng không nhúc nhích, bởi vì trước kia quả thật Cửu Nguyệt đã từng làm vậy, chỉ vì hắn nói lời không tốt đắc tội hắn ta, nửa đêm thừa dịp hắn ngủ liền nhét một con gián chết vào miệng, hại hắn thối miệng mấy ngày ăn không trôi.

Không ngoài dự liệu của Cửu Nguyệt, gian tế trong đại doanh quả nhiên đem tình hình báo cho tướng địch, tướng lĩnh Nam Tề – Hàn Tiêu nhận được tình báo nói đại quân Cảnh Hạ gần đây thao luyện mệt nhọc, chúng tướng bất mãn, nhân lúc Hạ Vũ Phong không ở trong doanh, nảy ra ý định dùng toàn lực đánh bất ngờ.

Giờ Sửu ba khắc, đại quân đang ngủ say, lúc phòng ngự suy yếu nhất, năm vạn quân địch chia theo ba đường đánh bất ngờ vào ba mặt phía nam.

Các tướng sĩ đang ngủ say không hề hay biết, lúc phát hiện ra thì đã chậm, bị mũi kiếm của địch nhân đâm thủng ngực.

Trống gõ dồn dập, ánh lửa chiếu lên những binh lính đang hoang mang rối loạn khẩn trương mang giáp lấy vũ khí, quân địch hưng phấn giết chóc, lướt qua từng hàng phòng thủ không hề lưu tình.

Nhưng khi ba đại quân tập hợp lại mới phát hiện, trong đại doanh thưa thớt người, đang lúc trăm mối khó giải, ánh lửa xung quanh sáng lên, trống trận lại đánh, năm vạn quân đã bị bao vây.

Tiễn thủ vây xung quanh, tên bắn đầy trời, năm vạn tướng sĩ khi ngã xuống mới ý thức được là trúng mai phục, cái gọi là mệt nhọc ngủ say chẳng qua là che mắt người, mục đích là dụ địch mắc mưu!

Năm vạn nhân mã, chết quá nửa, còn lại đều đầu hàng, toàn bộ bị giam cầm.

Chúng tướng mừng rỡ: “Tiểu tướng quân liệu sự như thần, hiểu rõ địch tình, mới tiêu diệt năm vạn đại quân Nam Tề, nhưng một vạn binh mã này sao không giết hết, giữ lại lãng phí lương thực.”

Một tướng quân khác cũng nói: “đúng vậy, quân Nam Tề tàn bạo, mỗi lần phá thành là cướp của giết người, không chuyện ác nào không làm, vừa rồi sao không giết hết, lấy máu tươi bọn họ tế những vong hồn vô tội?”

Cửu Nguyệt cười khẽ, chậm rãi nói ra dụng ý: “Một vạn người này rất hữu dụng, tạm thời không giết đương nhiên là vì đổi lấy lợi ích lớn hơn, ta muố bọn họ nuốt không được mà còn phải nhổ ra, ta có biện pháp khiến bọn họ nôn ra hết!”

Một roi lạnh lùng quất xuống, khối đá lớn trước mặt đổ ầm ầm, chúng tướng kinh hãi.

Đánh cướp nhiều tài phú của Cảnh Hạ như vậy, chẳng lẽ một cái hiệp nghị hòa bình bồi thường ít tiền là xong?

Đừng hòng! Trước tiên nàng phải khiến bọn họ phun ra một phần tiền tài cấp cho dân chúng chịu khổ.

Ỷ vào đánh xong, làm người cao cao tại thượng cắt đất bồi thường tiền, dân chúng được trợ cấp chẳng qua là một sợi lông của chín trâu, không đáng kể.

Cửu Nguyệt dùng một vạ tù binh để đàm phán với Hàn Tiêu, Hàn Tiêu rơi vào đường cùng phải gom góp mười rương châu báu vạ lượng hoàng kim đến chuộc.

Một vạn người, nếu hắn không quan tâm sẽ bị tướng sĩ không phục, dân chúng Nam Tề sẽ phẫn nộ, lúc đó triều đình lại phải trấn áp nội lọan, tiêu phí càng nhiều kim ngân châu báu để chuộc.

Hàn Tiêu nghiến răng nghiến lợi hận Cửu Nguyệt tới tận xương, thề không lấy đầu nàng hắn không làm người.

Ngọc Cơ nhàn nhã ngồi trên thuyền hoa nghe tin tức, cười lạnh nói: “Tiểu tử kia có chút tài năng, có lẽ không lâu sẽ bình ổn chiến loạn cùng Nam Tề.”

Tỳ nữ dâng nước trà, nói: “Công tử, nếu Hạ Vũ Phong chết thật, chiến sự này chẳng phải là càng rối loạn sao?”

Hắn mặc cẩm bào hắc y tà mị tuấn dật, áo gấm đen như mực, thắt lưng bằng gấm bồng bềnh thướt tha, tiếp nhận ly trà nhấp một ngụm, nói: “Cửu Nguyệt vừa đi, Hạ Vũ Phong sao có thể dễ dàng chết?”

Tỳ nữ lại nói: “Nam Tề hao hết tâm tư bày ra thế cục này, nếu tiểu tử kia thực có khả năng cứu được hắn? Như vậy chẳng phải về sau công tử lại có một kẻ địch mạnh?

Ngọc Cơ nói: “Hừ, tiểu tử chưa mọc lông cũng xứng làm đối thủ của ta?”

“Tiểu tử này gian trá vô cùng, ẩn chiêu cũng tốt, mà dùng thủ đoạn tồi tệ ào cũng thế, hắn sớm hay muộn cũng bị ta bầm thây vạn đoạn!”

Hắn vừa nghĩ tới tiểu tử kia động tay động chân với hắn, một cỗ sỉ nhục nảy lên trong lòng.

Cửu Nguyệt sai chúng tướng giam lỏng Văn Bác, tước quyền của hắn, rồi sau đó dẫn theo một trăm binh lính trang bị đầy đủ tiến vào Tùng Lâm mê vụ.

Nàng lo lắng đoàn người Hạ Vũ Phong chưa tới được cửa hông Thương thành đã bị diệt toàn quân, lúc này mới vội vã vào rừng.

Mà lúc đó, đoàn người Hạ Vũ Phong đang ở trong sương mù tràn đầy sợ hãi cùng tử vong, vào không được mà ra cũng không được.

“Điện hạ, vừa mới kiểm tra, lại chết thêm hai mươi người, một ngàn tinh binh chỉ còn chưa tới bảy trăm, sáu ngày này đã chết hơn ba trăm người, đều chết ngoài ý muốn.”

Một binh lính tiên phong tiến lại bẩm báo, Hạ Vũ Phong nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, nhìn huynh đệ chung quanh lo sợ bất a, nắm chặt tay lại.

“Tình hình tiền phương như nào?”

Xung quanh đều là sương mù ẩm ướt, độc trùng độc xà khắp nơi, dùng nhiều phương pháp nhưng đuổi không đi, đốt lửa cũng không được, vừa đến buổi tối là có binh lính vô ý bị cắn.

Hiện tại chúng tướng sĩ bị vây chịu không nổi, không thể tiếp tục đi về phía trước, hắn không ngờ chỗ này lại có nhiều độc vật như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu, muốn xuyên qua Tùng Lâm là không có khả năng, nhưng khi quay đầu lại phát hiện đã lạc đường, tìm không thấy kí hiệu.

“Con sông quanh co khúc khuỷu như trước, dò không thấy phía trước, mặt sông nhiều dây bèo, nếu như phải mở một con đường đi dọc theo sông, sẽ hao rất nhiều sức lực, chỉ sợ chúng tướng không chống đỡ được đến lúc đó.”

Hạ Vũ Phong đột nhiên nhớ tới Cửu Nguyệt mắng hắn là một đám điên, đúng vậy, tiểu sư muội hiếu động sao lại chưa từng nghĩ đến xuyên qua Tùng Lâm, bất ngờ công kích địch nhân đây?

Là khi đó hắn ấm đầu mới không tìm nàng thương lượng cho tốt, sư muội hắn không tốt nhưng lại khôn khéo, hắn lại không cho nàng cơ hội giải thích.

Lí Yến Nhi giả suy yếu ôm Hạ Vũ Phong, áy náy nói: “Điện hạ, thực xin lỗi, ta không ngờ nửa năm sau sương mù nơi này lại nhiều thế, hoàn toàn không nhìn ra phương hướng, khi đó là đám thuộc hạ liều chết hộ tống đi ra, vẫ chạy theo hướng bắc, hiện tại lại không tìm thấy hướng nam.”

Hạ Vũ Phong an ủi: “Yến nhi, cái này không trách nàng, bây giờ là cuối thu, sương mù nhiều là bình thường, không cần tự trách, chúng ta sẽ tìm được đường ra.”

Là sai lầm của hắn, Yến nhi cũng chỉ vì hắn mà suy nghĩ, hắn sao có thể đem sai lầm của mình đi trách một thiếu nữ yếu đuối đây?

Đột nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn tuấn mĩ kia, những lúc như thế này luôn cổ vũ hắn, cho hắn rất nhiều biện pháp, sau đó hắn luôn buồn bực mắng nàng không kiến thức không hiểu biết.

Thật ra hắn biết, tiểu tử kia thật thông minh, nàng nghịch phá chẳng qua là muốn hắn chú ý, nhiều khi chỉ vì một nụ cười của hắn.

Người trong ngực rũ mi mắt trong mắt hiện ra ý cười, lúc ngẩng đầu gương mặt thay đổi ở ra nụ cười thẹn thùng nhu nhược, khoan thai động lòng người.

Ánh ta dương khuất núi, tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, hoảng sợ cùng tử vong uy hiếp dày vò ma luyện ý chí mọi người, Hạ Vũ Phong gắt gao ôm người kia vào lòng, bảo hộ trong lồng ngực, híp mắt lưu ý chung quanh.

Sáng sớm, thanh âm kinh hoàng lần nữa vang lên, mọi người bừng tỉnh dậy, thổn thức nói: “Lại là bị rắn cắn chết, ngũ độc tán có thể xua đuổi độc vật đã hết, vậy chẳng phải đêm nay mọi người sẽ bị cắn chết hết?”

“Đúng vậy a, nơi này tà môn quỷ quái, rõ ràng lúc trước đã lưu lại kí hiệu trên đường, không ngờ vừa quay đầu liến biến mất, các ngươi nói xem nơi này có phải có quỷ hay không a?”

Một binh lính nói lại: “Tối qua các ngươi có ghe nữ quỷ ca hát không? Ta mơ màng hình như nghe được, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, bốn phía là một mảng tối đen.”

Một lão binh lính ghé lại, nghĩ nghĩ cẩn thận nói: “Trước đó, ta thấy một ánh sáng màu xanh lóe lên, tưởng là đom đóm, tối qua ta cũng nhìn thấy, thì ra không phải đom đóm, là quỷ lửa, một nữ quỷ tóc tai bù xù……”

Nghe tiếng nhỏ giọng nghị luận của mấy người, một người áo trắng đi lại quát lớn ngăn lời nói của bọn họ lại, xoay người đi bẩm báo với Hạ Vũ Phong: “Điện hạ, mấy ngày nay binh lính tung ra một ít lời đồn ảnh hưởng quân tâm, mặc dù đã ngăn lại nhưng không hiệu quả, mới ba ngày, bảy trăm người còn lại dù không bị rắn cắn chết, cũng đã bị chính mình hù chết, tình huống này, cho dù tới được cửa hông Thương thành cũng không còn lực chiến đấu.”

Quân tâm tan rã, quân lính tan rã, quyết định buông tha tiến về phía trước, Hạ Vũ Phog thở dài: “Lâu Viễn, ngươi mang một nhóm đi trước mở đường, nhanh chóng tìm đường ra.”

Lưu Yên đưa túi ước cho Hạ Vũ Phong, nhìn phương hướng Lâu Viễn dẫn người đi, thừa dịp mọi người không để ý, rất nhanh ẩn vào đám cỏ. [Lưu Yên là tên thật của Lí Yến Nhi giả, nhớ nhé!]

“Chủ tử, bọn họ đã dùng hết ngũ độc tán, đây là thời cơ tốt của chúng ta, tiên phong đắc lực của Hạ Vũ Phong – Lâu Viễn đã đi trước mở đường, thừa dịp này chúng ta có thể giết hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.