Lúc Kiều Gia Thuần đang học Đại học, có một khoảng thời gian rất thích Anime.
Câu lạc bộ Kháp Phùng tuyển thành viên, Kiều Gia Thuần đi đăng ký tham gia.
Buổi sáng đăng ký, buổi trưa cô đã thấy tin báo trúng tuyển.
Kiều Gia Thuần nở nụ cười, câu lạc bộ Anime này cũng hơi tùy ý rồi, đều không cần trải qua bài thi gì đấy sao?
Câu lạc bộ thông báo đi họp, Kiều Gia Thuần tới trước 15 phút.
Lúc ấy toàn bộ phòng họp chỉ có hai người, một người đang vẽ trên bảng đen.
Kiều Gia Thuần có lễ phép hỏi: "Xin hỏi học trưởng, nơi này họp câu lạc bộ Anime phải không ạ?"
Một nam sinh quay đầu, mắt lập tức sáng lên: "A! Em là thành viên mới bạn học Kiều Gia Thuần phải không? Anh là trưởng ban của các em."
Thật ra thành viên câu lạc bộ Anime đã đủ rồi, lần này tuyển thêm chủ yếu là thêm một người xinh đẹp, vì có các hoạt động cosplay và các hoạt động khác, cho nên căn bản không cần cuộc thi.
Trưởng ban còn nhớ rõ bạn của anh lúc phụ trách gọi điện báo trúng tuyển còn rất kích động theo sát anh nói: "Một mỹ nữ, đại mỹ nữ xin gia nhập câu lạc bộ Anime của chúng ta!"
Kiều Gia Thuần không nghĩ tới trưởng ban có thể nhớ rõ tên của cô, có chút vui cũng hơi lo: "Chào trưởng ban!"
"Chào chào." Trưởng ban cười tủm tỉm.
Kiều Gia Thuần nhìn xung quanh phòng họp trống rỗng, hỏi trưởng ban: "Trưởng ban, những người khác đâu?"
"Nga, bọn họ đều đúng giờ mới đến." Nói xong, trưởng ban quay đầu lại xem liếc nhìn bảng đen, nhắc nhở người phía sau "Hai chữ hội nghị viết quá nhỏ rồi."
Trưởng ban quay đầu lại thấy Kiều Gia Thuần tò mò nhìn bức tranh vừa mới vẽ ra trên bảng đen, nhìn cô giới thiệu: "Đây là phó trưởng ban của chúng ta."
"Nga nga, chào phó trưởng ban." Kiều Gia Thuần có lễ phép chào hỏi.
Đối phương vóc dáng cao, gầy, mặc sơ mi trắng quần đen, dưới chân một đôi giầy. Ngón tay cầm phấn vẽ tranh trên bảng đen. Tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài.
Lúc này, anh xoay đầu lại, so với vẻ mặt nhiệt tình của trưởng ban, trên mặt của anh không có biểu tình nhiều lắm, chính là đối Kiều Gia Thuần chỉ gật đầu, thậm chí không nhìn đến cô.
Kiều Gia Thuần nhìn thấy Nhạc Hành Chỉ cảm giác đầu tiên chính là, nam sinh này thật là đẹp mắt.
Hơn nữa anh còn không có phản ứng quan tâm cô.
Trong câu lạc bộ Anime có rất nhiều nam sinh đều thích đến gần Kiều Gia Thuần, nhưng mà Nhạc Hành Chỉ lại không.
Nam sinh càng không để ý đến cô, lại càng làm cho cô cảm thấy hứng thú, bệnh cũ Kiều Gia Thuần lại tái phát.
Những nữ sinh khác lúc theo đuổi nam sinh thường do dự, trằn trọc, lắp bắp, nhưng Kiều Gia Thuần không như vậy, cô theo đuổi nam sinh rất dễ dàng, chưa bao giờ thất bại.
Tựa như một trò chơi.
Đây đối với cô chính là tựa như trò chơi, chơi chán rồi liền chấm dứt, đã từng có người sau lưng kêu cô là tra nữ. Nhưng mà khi gặp cô rồi, oa, như thế nào lại là một tra nữ đáng yêu.
Giáo viên do trưởng ban mời đến đang giảng bài.
Kiều Gia Thuần đến muộn, từ cửa sau lẻn vào.
Bàn của phòng học chính là loại bàn được xếp theo từng dãy dài, ở giữ không có ngăn cách, hàng cuối cùng bên cạnh có một nam sinh.
Kiều Gia Thuần núp lưng chừng, tay ôm cái ba lô nhỏ, nhỏ giọng nói: "Bạn học, có thể ngồi ở đây được không?"
Nam sinh trong lòng đột nhiên rung động, nữ thần câu lạc bộ Anime đang cùng anh nói chuyện, cô còn muốn ngồi ở bên cạnh anh, thật sự là rất vui a.
Nam sinh xoa tay cười cười. Ngồi sát vào bên trong.
Kiều Gia Thuần ở bên góc một lát, sau đó mới hiểu là nam sinh đã hiểu sai ý mình.
Giáo viên đã chú ý tới Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần có chút xấu hổ, may là giáo viên
không nói gì, quay đầu lại đi tiếp tục giảng ppt.
Kiều Gia Thuần nói với nam sinh: "Không phải, thật ngại quá, có thể cho tôi đi vào không?"
Nam sinh chợt giật mình, sau đó tránh chân mở đường cho Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần đi qua, ngồi vào bên trong.
Nam sinh có chút xấu hổ, đỏ mặt.
Kiều Gia Thuần tay chống cằm, đầu hơi về bên phải, làm bộ đang xem ppt, kỳ thật là ngắm vẻ mặt của Nhạc Hành Chỉ, thật là đẹp trai a.
Nhạc Hành Chỉ giống như không hề hay biết.
Không biết qua bao lâu, xung quanh bắt đầu xôn xao, bởi vì muốn tan học sớm.
Nhạc Hành Chỉ cầm lấy vở và bút, đứng lên.
Kiều Gia Thuần gọi anh: "Bạn học?"
Nhạc Hành Chỉ quay đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên, chính là trên mặt biểu hiện có chút nghi vấn.
Kiều Gia Thuần cố gắng làm cho bản thân dễ nhìn một chút: "Có thể mượn vở ghi chép một chút được không?"
Nhạc Hành Chỉ đem vở đưa cho cô.
"Cám ơn." Kiều Gia Thuần nháy mắt mấy cái.
Nhạc Hành Chỉ không có đáp lại cô, lúc này mọi người trong phòng gần như ra ngoài hết, anh cũng xoay người đi ra.
"Phó trưởng ban."
Kiều Gia Thuần gọi anh, Nhạc Hành Chỉ đang đi bộ dừng lại, nhìn thấy Kiều Gia Thuần sau lưng mặc một áo vàng nhạt màu váy liền áo, trên lưng một ba lô hồng nhạt, búi tóc trên đầu, trên trán vài sợi tóc, trên mặt biểu hiện nghiêm túc, cả người thật giống Anime.
Cô cầm vở của anh: "Phó trưởng ban, em sẽ mau chóng trả lại cho anh nga."
Nhạc Hành Chỉ muốn nói là buổi sinh hoạt lần sau có thể đem trả cho anh, nhưng mà miệng chỉ động, vẫn là không nói chuyện.
Không có thói quen cùng người xa lạ nói chuyện, đặc biệt đối với con gái, cảm giác đặc biệt xấu hổ.
Nhạc Hành Chỉ đi xuống lầu ký túc xá, đang chuẩn bị đi căn tin ăn cơm.
Anh đi đến chỗ rẽ của cầu thang.
"Dì à, van cầu dì cho con lên đi." Âm thanh của một người nữ, nghe còn có chút quen thuộc.
"Không được, nữ sinh không thể vào ký túc xá của nam sinh." Âm thanh của dì quản lý ký túc.
"Dì à, các bạn học nói rằng nam sinh không thể vào ký túc xá của nữ sinh, nhưng mà nữ sinh thì có thể vào ký túc xá của nam sinh, vì sao nam sinh trường chúng ta không thể vào ký túc xá của nữ sinh, nữ sinh cũng không thể vào ký túc xá của nam sinh?" Nữ sinh này còn nghiêm túc hỏi.
Dì quản lý cảm thấy có chút chóng mặt, đáp: "Đây là quy định."
"Bởi vì nữ sinh trường chúng ta đều là, tương đối mãnh dạn, vì vậy trường học phải bảo vệ nam sinh, hắc hắc." Một nam sinh đi qua bên cạnh, nói.
Kiều Gia Thuần quay đầu, nhìn thấy nam sinh kia nhìn cô cười có chút đáng khinh, cô trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Lúc này, Nhạc Hành Chỉ đi qua bên cạnh Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần phát hiện anh.
"Phó trưởng ban!" Kiều Gia Thuần gọi lại anh.
Nhạc Hành Chỉ quay đầu, Kiều Gia Thuần lấy quyển vở trong ba lô ra, hai tay đưa cho anh: "Phó trưởng ban, cảm ơn đã cho mượn vở."
Nhạc Hành Chỉ cầm lấy, đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Gia Thuần theo sau.
Hai người đi đến một ngã ba, lẽ ra ký túc xá nữ phải đi đường khác, nhưng Kiều Gia Thuần vẫn như cũ đi theo anh.
Nhạc Hành Chỉ nhìn Kiều Gia Thuần một cái, nhưng không nói chuyện, tiếp tục hướng căn tin đi.
Kiều Gia Thuần cổ vũ âm thầm trong lòng, cô kéo góc áo Nhạc Hành Chỉ: "Phó trưởng ban."
Cảm giác được áo bị giữ chặt, Nhạc Hành Chỉ nhìn áo, rồi lại nhìn Kiều Gia Thuần.
"Phó trưởng ban, anh chủ nhật này có rảnh không?" Kiều Gia Thuần hỏi.
Nhạc Hành Chỉ trả lời Kiều Gia Thuần đang mở to mắt mong chờ: "Có chuyện gì?"
Kiều Gia Thuần kéo khóa ba lô, từ bên trong lấy ra hai tờ vé xem phim, khoe: "Chủ nhật rạp chiếu phim của trường chiếu phim Miyazaki, em cướp được hai vé, cùng đi được không?"
Nhạc Hành Chỉ không nói chuyện, nếu Kiều Gia Thuần để ý, có thể nhìn thấy mặt anh có chút hồng, đáng tiếc mặt trời rất chói mắt, Kiều Gia Thuần tất nhiên không có chú ý.
Kiều Gia Thuần lấy tay che đỉnh đầu, lại hỏi một lần: "Anh có rảnh không?"
Trong lòng do dự một chút, Nhạc Hành Chỉ vẫn là nói: "Không có."
Không có thói quen cùng nữ sinh đi xem phim, đến lúc đó cũng không biết phải trải qua thế nào
"Nga." Kiều Gia Thuần cúi đầu, có chút uể oải.
Nhạc Hành Chỉ cảm thấy hơi hối hận .
Nhưng anh vẫn quay đầu, tiếp tục đi tới căn tin.
Rất nhanh, anh chú ý tới, Kiều Gia Thuần giống như một cái đuôi nhỏ theo anh đến đây.
"Phó trưởng ban?"
Nhạc Hành Chỉ có chút kích động, Kiều Gia Thuần là muốn lại mời anh đi xem phim sao?
Nếu cô thật sự là mời anh đi một lần nữa, anh lần này sẽ không rụt rè nữa.
"Ân?" Nghĩ đến đây, Nhạc Hành Chỉ phát ra một âm thanh mũi.
"Phó trưởng ban, căn tin thứ hai đồ ăn có ngon không?" Kiều Gia Thuần dùng mắt to nhìn anh, biểu tình giống như một bảo bối tò mò.
Thì ra không phải lại rủ anh đi xem phim, Nhạc Hành Chỉ hơi chút hơi thất vọng.
"Cũng được." Anh nói.
"Nga." Kiều Gia Thuần nói xong, hai người lại im lặng.
Vào căn tin, không khí có chút nóng. Thời gian vừa đúng mười hai giờ hai mươi, các lớp buổi sáng vừa lúc tan học, nên căn tin có chút chật chội.
Nếu không phải Kiều Gia Thuần chậm trễ, Nhạc Hành Chỉ đã lấy xong đồ ăn.
"Căn tin ở đây rất náo nhiệt a." Kiều Gia Thuần cảm thán, căn tin ký túc xá của cô rất xa, một căn tin ở phía nam, một căn tin ở phía bắc, nhưng khu chuyên ngành của Kiều Gia Thuần ở phía nam, cho nên cô chưa từng đi qua căn tin này.
"Ân." Nhạc Hành Chỉ đáp một tiếng.
Hai người đều tự bưng một suất cơm, đi theo dòng người.
Kiều Gia Thuần nhìn thấy một cái cửa sổ, muốn đi tới xem xem, nhưng mà người rất nhiều. Cô kiễng mũi chân rướn cổ lên.
Nhạc Hành Chỉ giả vờ như không, cố ý tạo ra khoảng cách giúp Kiều Gia Thuần đi vào, thấy mọi người đang giành dĩa sườn chua ngọt, nước ép dưa hấu, mùi vị lan tỏa khắp nơi.
A, thật sự muốn ăn.
"Dì ơi, một phần sườn chua ngọt!"
"Dì ơi, con muốn sườn chua ngọt!"
"Sườn chua ngọt! Dì à!"
"Dì ơi sườn chua ngọt!"
Mỗi người đều cầm một dĩa hướng tới dì, dì mang khẩu trang cực kỳ bận bịu.
Kiều Gia Thuần hô vài lần "Dì ơi con muốn sườn chua ngọt" nhưng mà dì vẫn chưa để ý tới cô, cô thấy sườn chua ngọt cũng sắp bị lấy hết.
Cuối cùng, la hét tới lần thứ tám "Dì ơi con muốn sườn chua ngọt" cũng tới phiên cô.
Tiếp theo, Kiều Gia Thuần lại đi lấy thêm hai món ăn, vừa quay đầu lại, đã không thấy Nhạc Hành Chỉ .
May mắn, nhìn quanh một lúc cô lại tìm được Nhạc Hành Chỉ, anh đã tìm được một khoảng trống ngồi xuống.
Bây giờ là thời gian căn tin đông người nhất, nơi nơi đều có người ngồi, cho dù có phòng trống cũng đã có người dùng để sách, ô để giữ chỗ.
Kiều Gia Thuần đi đến bên cạnh Nhạc Hành Chỉ, hỏi: "Phó trưởng ban, em có thể ngồi ở đây không?"
Nhạc Hành Chỉ khẽ gật đầu.
Kiều Gia Thuần nghe xong liền ngồi xuống, nhìn đồ ăn của Nhạc Hành Chỉ.
Món chính là một phần sườn chua ngọt, một phần đậu xào thịt bò.
Kiều Gia Thuần nhìn nhìn lại suất ăn chính mình, món chính là một phần sườn chua ngọt, một phần gà rán, một phần măng tây xào, một chén canh gà.
Tự nghĩ, cô cảm thấy mình có phải là ăn hơi nhiều không…
Kiều Gia Thuần nhìn Nhạc Hành Chỉ, anh quả nhiên đang nhìn phần ăn của cô.
"Ha, hôm nay chưa ăn điểm tâm, quá đói ha ha." Kiều Gia Thuần tự mình giải vây.
Nhạc Hành Chỉ không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Bộ dáng ăn cơm, thực có văn hóa, thực thanh tú, một ngụm cơm, một ngụm đồ ăn.
Kiều Gia Thuần gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng.
Trời ạ, ngon quá đi.
Cô biểu lộ nét mặt say mê.
Cô lúc này mới phát hiện nước sốt bên trong có cà chua, cà chua làm cho sườn chua ngọt càng ngon hơn, tuyệt không thể tả.
Kiều Gia Thuần nhịn không được khen: "Đây là sườn chua ngọt ngon nhất em từng ăn qua!"
Nhạc Hành Chỉ nghe vậy, chính là nâng giương mắt nhìn cô một cái.
Kiều Gia Thuần nhịn không được nói: "Phó trưởng ban, phần sườn chua ngọt này của anh thật lớn nga, của em có chút nhỏ a. Vừa lúc dì lấy sườn chua ngọt cho em, tay hơi run, nên một nửa sườn chua ngọt đã bị rơi mất. Dì ở căn tin các anh so với căn tin em rất lợi hại a."
Nhạc Hành Chỉ: …
"Anh xem ở đây chỉ có một hai ba, ba phần nửa sườn chua ngọt." Kiều Gia Thuần lấy chiếc đũa ngồi đếm, tính theo nửa phần vì quá nhỏ.
"Căn tin này mỗi ngày đều có sườn chua ngọt sao?" Kiều Gia Thuần hỏi Nhạc Hành Chỉ, nếu như vậy cô mỗi ngày đều tới đây ăn sườn chua ngọt.
Nhạc Hành Chỉ khẽ ngẩng đầu: "Thỉnh thoảng sẽ có."
"Ra vậy…" Kiều Gia Thuần có chút uể oải, sườn chua ngọt ngon như vậy, xem ra lần sau sẽ ít có, cô không thể mỗi ngày chạy một đoạn xa như vậy đến đây thử vận may a.
Kiều Gia Thuần rất nhanh ăn sạch sườn chua ngọt, chỉ còn lại các món thường, hương vị không thể so với sườn chua ngọt, canh gà có chút tanh, hoàn toàn trái với sườn chua ngọt. Đôi mắt cô sáng long lanh.
Nhạc Hành Chỉ phát hiện Kiều Gia Thuần ăn xong sườn chua ngọt thì không đụng đến món khác, cầm đũa lấy món này, lại lấy món kia, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn dĩa sườn chua ngọt của anh.
Rốt cục, anh vẫn là nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nói: "Em muốn ăn thì lấy đi."
Kiều Gia Thuần kìm lòng không đậu liếm liếm khóe miệng, Nhạc Hành Chỉ một chút cũng chưa ăn phần sườn chua ngọt nào: "Phó trưởng ban, anh thật sự không ăn sao? Em chỉ cần một phần cũng đủ rồi."
"Không sao " Nhạc Hành Chỉ nói: "Anh không thích ăn."
Được rồi, cô đây liền cố nhận vậy.
Kiều Gia Thuần vui vẻ đem sườn chua ngọt của Nhạc Hành Chỉ chuyển qua dĩa của mình, ngay cả mấy miếng cà chua cuối cùng cũng không buông tha.
Ăn xong sườn chua ngọt, Kiều Gia Thuần liền ợ một tiếng. Trời ạ, cô cư nhiên ở trước mặt con trai ợ hơi.
Cô vội vàng che miệng lại, có chút ngượng ngùng giải thích: "Em bình thường không hay ợ đâu."
Nhạc Hành Chỉ: …
Ăn cơm xong, hai người dọn phần ăn sau đó ra khỏi căn tin.
Kiều Gia Thuần chào tạm biệt Nhạc Hành Chỉ: "Phó trưởng ban, bai bai, sinh hoạt câu lạc bộ lần sau lại gặp, tạm biệt."
Vốn là buổi sinh hoạt lần sau vào ngày chủ nhật, nhưng vì cuối tuần bắt đầu kỳ nghỉ lễ nên câu lạc bộ cũng nghỉ.
Cho nên sau khi nghỉ lễ một tuần câu lạc bộ mới sinh hoạt lại.
Nghĩ đến đây, Nhạc Hành Chỉ nắm tay, cuối cùng nói với Kiều Gia Thuần: "Chờ một chút."
Kiều Gia Thuần quay đầu lại, hai tay cầm ba lô: "Có chuyện gì ạ? Phó trưởng ban?"
"Cái kia, anh nghĩ lại, chủ nhật hình như rảnh a…"