[Dịch]Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Chương 6 : Vân Điềm- Động Đình Quang




Phàm, bất cứ kẻ nào trong trời đất đều có một đặc tính vô cùng khó sửa, bất kể thần tiên hay người trần mắt thịt đó là cái tính hay tọc mạch, đã sợ nhưng vẫn muốn xem, đã nguy hiểm nhưng vẫn thích dấn thân vào....

Nắng xuống trời lên sâu chót vót, khói bếp từ những hang động bóc lên nghi ngút, Mộc Nha như chìm vào trong bhtrưức tranh bức tranh sương mờ, như thực như hư, chưa kể, chốc chốc lại có một đàn tiên điểu ngũ sắc cất cánh bay qua, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những cồn mây trắng muốt vốn bị ráng chiều nhuộm đỏ rực. Giữa đàn chim ấy, các hạ có thấy một con sẻ nâu đang xù lông vỗ cánh tới tấp bay về điện Bạch Hạc không?

"Điện hạ!"

A Lộc hóa lại hình dạng con người, chạy tới tấp vào trong động, làm vị tiên nhân đang chìm vào mộng phải thức giấc. Vân Điềm ngái ngủ vén tấm rèm châu sa lấp lánh, ló mặt ra, giọng nói có chút càu nhàu:

" Việc gì mà ngươi phải cuống lên như vậy?"

A Lộc thở hổn hển đáp:

" Hạc Đế và phu nhân vừa tiễn Đông Thiên Đế Quân về, đang trên đường đến thăm điện hạ."

Vân Điềm suýt cắn phải lưỡi, tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:

" A Lộc nhà ngươi có nhìn nhầm không vậy?"

A Lộc lắc đầu quầy quậy:

" Không nhầm! Không nhầm! Có lẽ hai vị sắp tới rồi!"

Lời A Lộc vừa dứt thì bên ngoài có giọng ồm ồm truyền vào:

" Điềm nha đầu, mau ra "

Vân Điềm thất kinh, tóc sau ót dựng ngược lên. Nàng kéo A Lộc đang chuẩn bị ra mở cửa lại nói khẽ:

" Phụ thân có hỏi ta đâu thì cứ bảo ta bế quan rồi! Rõ chưa."

" Nô tài rõ rồi! Điện hạ an tâm."

Dặn dò A Lộc xong, Vân Điềm chạy vù vào khuê phòng, làm phép, biến cửa thành bức tường đá. Xong thì nhảy tót lên giường trùm chăn, được một khắc, lại thò đầu ra, gọi khẽ:

" Rắn nhỏ! Rắn nhỏ..."

Chú rắn phát giác được có người gọi mình, bèn thò đầu ra khỏi chiếc mềm ấm, đôi mắt còn ngái ngủ, hướng về phía Vân Điềm. Vân Điềm che miệng nói khẽ:

" Mi tuyệt đối không được lộ diện ra biết chưa. Mẫu thân ta mà thấy mi là lên cơn thổ huyết đấy!"

Rắn bạch im lặng, không nói gì. Vân Điềm sợ nó nghĩ nhiều, bèn nói thêm:

" Ta không có ý chê ngoại hình của mi đâu...ừm chỉ là mẫu thân ta trời sinh rất sợ loài bò sát....mi thông cảm."

Con rắn đang nhìn nàng bằng nửa con mắt sắc lạnh, tựa muốn băm vằm nàng ra để nặn sủi cảo. Vân Điềm rụi rụi mắt. Nàng không nhìn lầm chứ?

Rắn bạch lại thò đầu vào chiếc mềm ấm áp.

Vân Điềm lại rúc đầu vào cục bông cứng để trốn hai vị lão bối.

Một canh giờ trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ khi biết nàng bế quan nên bỏ qua cho nàng? Nghĩ tới đây, nàng bèn lật chăn ra, đồng thời hô to:

" Thoát kiếp rồi!"

" E hèm!"

Có tiếng ho khẽ...

Vân Điềm như chết đứng, toàn thân cứng ngắc, nàng nhận thấy âm khí đang bủa vây bốn xung quanh.

"Phụ...phụ...thân! Mẫu...thân..."

" Giỏi lắm! Ta nuôi ngươi lớn đến chừng này, trở về nhà cũng không thèm đến bái lễ chúng ta lấy một cái! Đúng là....khụ khụ...."

Hạc Đế giận tím mặt, ngồi trên ngai điện hạ, trách tội nữ nhân đang quỳ dưới đất. Hạc phu nhân ngồi kế bên thấy phu quân sức khỏe bất thường bèn hằn giọng:

" Hạc Đế! Ông bình tĩnh lại đi, kẻo ảnh hưởng đến tiên thể."

" Cha! Điềm nhi xin chịu phạt. Thứ mong người đừng nổi giận, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hạc Đế day day trán, nhìn thấy bộ mặt hai mắt long lanh, môi hơi mím lại, rưng rưng như sắp khóc, đành kìm nén cơn giận, xua xua tay:

" Ngươi ấy hả....thôi thôi, bỏ đi. Ngươi lo mà chịu nốt hình phạt cuối cùng đi. Có phạt ngươi thêm, ta cũng chẳng sung sướng gì!"

Vân Điềm bày ra bộ mặt phụng phịu, tựa như con linh cẩu của Thái Thượng Lão Quân lúc trốn xuống trần gian rong chơi, bị chủ lôi cổ về chịu phạt.

" Nhìn cái mặt nó kìa...thật giống bà không để đâu cho hết!

Dứt lời, người nhận được cái nườm cảnh cáo phu nhân, bèn ho khan hai tiếng, rồi đứng dậy, phất nhẹ tay áo màu nâu đất, phong thái ung dung, đĩnh đạc, cùng chòm râu đen óng dưới cằm, muôn phần chẳng thể mất đi vẻ uy nghiêm, gia trưởng bình sinh đã có của một vị đế vương quyền lực.

" Nha đầu nhà ngươi ở yên trong động sám hối cho ta. Chưa đến ngày trăng rằm, đừng hòng bước chân ra ngoài nửa bước!"

Xong thì quay sang nhìn phu nhân mà rằng:

"Chúng ta đi! Để tôi dìu bà!"

Ân cần, đáo để, đến thế là cùng.

Hạc phu nhân cũng phối hợp vô cùng ăn ý, bà đứng dậy, vuốt nhẹ vạt áo màu mạ cho phẳng phiu, tay phải, đặt lên tay của Hạc đế, thư thái hưởng thụ sự sủng ái đi ra khỏi động.

Vân Điềm vẫn còn nghe rõ mồn một, cuộc hội thoại của đôi phu thê son:

" Ông ấy hả, già rồi mà còn sến súa...."

" Thời trai tráng, tôi không ở bên để chăm sóc bà, bây giờ già rồi, bù đắp lại một chút có sao!"

" Nhắc mới nhớ, đợi Điềm nha đầu lịch kiếp an toàn trở về, tôi sẽ kiếm cho nó một mối. Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Gả, gả đi hết cho đỡ trật động."

" Bà nói sao thì là vậy!"

Hạc phu nhân lại nói tiếp, lần này, giọng nói đầy mùi trách cứ:

" Cũng tại ông phạt Vân Điềm quá nặng, để đến tận bây giờ, nó còn chưa kiếm cho mình một nơi nương tựa!"

Hạc Đế bất lực thở dài:

" Tôi đâu muốn làm vậy. Nhưng không phạt nó, thì làm sao ăn nói với chúng tiên trên Cửu Trùng Thiên, làm sao ăn nói với các đệ tử của phụ thần!"

" Thôi...không nhắc tới chuyện ấy nữa. Chúng ta đi!"

Hai người dìu nhau ra khỏi điện Bạch Hạc, tiếng đàm thoại cũng dần bé đi, Vân Điềm chỉ nghe thấy mang máng, giọng của cha...

" Tôi ngỏ lời muốn gả ái nữ cho Đông Thiên.....không biết ngài ấy có đồng ý không?

Vân Điềm đang quỳ dưới đất, lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, từ tốn đứng dậy, phủi phủi cát bẩn dính trên tấm áo lụa màu trắng, khóc dở:

" Song phụ cũng thật là, toàn lo chuyện đâu đâu!"

A Lộc im ỉm nãy giờ mới chịu mở miệng thưa:

"Gả cho Đông Thiên cũng tốt! Nô tài nghe Lan Nhạn Đế Quân nói, vị Đông Thiên này là chân thân của Hoằng họa, một trong tam hoàng ngũ đế khai sinh ra tam giới...."

A Lộc còn chưa nói xong, Vân Điềm đã dứt khoát xua xua tay:

" Dẹp đi. Âu cũng chỉ là chân thân, có gì hiển hách đâu. Hơn thế nữa, đem con mình đi gả cho kẻ hơn nó chục vạn năm tuổi, thực, không thể chấp nhận nổi!"

" Tuy già tuổi nhưng Đông Thiên tướng mạo anh tuấn vô cùng. Chưa kể đến tu vi thâm hậu, được xếp ngang hàng với Thiên Quân, người nghĩ lại mà xem. Khó có thể kiếm được một tấm chồng như vậy..."

"A Lộc, từ bao giờ, ngươi lại khua môi múa mép, khen lên khen xuống người khác nhiều đến vậy?"

Vân Điềm cau mày lại, nhìn A Lộc bằng đôi mắt bán nghi hoặc:

" Thật không giống ngươi chút nào!"

" Điện hạ...."

A Lộc vẻ mặt đầy oan ức, vội chạy theo Vân Điềm:

" Nô tài không có ý gì khác đâu, xin người bớt giận!"

" Ta đâu có trách ngươi!"

Dứt lời, nàng quay ngoắt mặt, sải chân đi vào thư phòng. Lại còn không tức đi.

Vân Điềm trở về khuê phòng muốn lấy ít hương trầm đem đi đốt, chợt nghe trong phòng có mùi tanh thoang thoảng. Nàng lập tức phát giác, mùi ấy tỏa ra từ chiếc giỏ đựng trên bàn. Vân Điềm vội đặt lọ lư trầm xuống, chạy tới xem. Vừa nhìn vào giỏ, nàng đã không kìm được mà đưa tay che miệng lại, suýt khóc. Từ bụng rắn bạch xuất hiện một đường rách sâu chí mạng, máu từ đó cứ liên tục tuôn ra, ướt đẫm tẫm chăn lót bên dưới. Nàng hoang mang tột cùng, vội lấy ít thảo dược cầm máu cho rắn bạch, rồi chạy đi tìm cuốn Thần Y trong thư phòng. Đáng tiếc, bộ y dược này chỉ chữa được cho tiên, không thể chữa cho thú.

" Nếu ngươi có một chút tu vi như chúng ta thì tốt biết mấy... Đáng tiếc...!"

Đáng tiếc, Vân Điềm lại không nhìn ra tiên khí trên người con bạch xà này. Nó chỉ là một chú rắn màu trắng dưới phàm giới.

" Chỉ còn cách đem ngươi đến Nhan Lạn, nhờ lão giúp đỡ! "

Giỏ giếc tươm tất đâu vào đó, Vân Điềm chùm chiếc khăn lụa mới hôm nọ dệt, còn thơm mùi tơ tằm, trùm lên người bạch xà, chỉ để lộ cái đầu để nó hít thở không khí. Nàng phất nhẹ ống tay áo, một luồng sáng sáng nhìn tựa kim sa xuất hiện, trong chốc lát cả tiên lẫn rắn cùng biến mất trong không khí. Gian phòng bỗng chốc trở lại với vẻ tĩnh lặng vốn có. Gió thổi nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, đem hương sen ngoài ao thổi bay tấm rèm lụa trước am...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.