[Dịch] Hắc Ám Văn Minh

Chương 93 : Con hư tại cha




Nam Cung Kiều đem danh khí lộ ra xong, liền đứng đấy bất động, mặt mỉm cười, đợi đối phương ngoan ngoãn bò qua đến, bày ra các loại tư thái phong tao, cầu cạnh hắn, câu dẫn hắn, đây là thủ đoạn của nữ nhân trước nay không phải sao? Nhưng mà, lúc này đây hắn chợt phát hiện rằng mình đã sai rồi, hơn nữa sai vô cùng không hợp thói thường!

BA~!

thanh âm cái tát vang dội, vang vọng khắp ghế lô, dư âm lượn lờ.

cổ Nam Cung Kiều nghẹo chín mươi độ, vỡ vụn, hàm răng bị đánh bật đi ra khỏi miệng, rơi trên mặt đất, nửa bên mặt sưng lên, một mảnh hồng tím.

mặt mũi của hai bảo vệ tiêu sau lưng Nam Cung Kiều trở nên ngốc trệ, đều đã quên ra tay bảo hộ, mà ngay cả bản thân của Nam Cung Kiều cũng mở to hai mắt nhìn, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc cùng mờ mịt.

Mộng tử!

Hắn ngơ ngác nhìn Diệp Trúc trước mặt giống như u mị xuất hiện, phải qua hồi lâu thì mới hồi phục tinh thần lại, trên mặt nóng rát như dính phảiLiệt Diễm, nửa bên mặt rất nhanh tê liệt.

Rõ ràng dám đánh ta?

Nam Cung Kiều đối với Diệp Trúc trợn mắt nhìn, hai mắt cơ hồ muốn bắn ra lửa, hắn từ nhỏ đến lớn được phụ thân nâng tại trong lòng bàn tay, lúc đọc sách lúc đi học mà lỡ đụng phải hắn thoáng một chút thì liền bị phụ thân của hắn tìm người đánh cho bị giày vò, dù là khảo thi bị trứng vịt thì phụ thân của hắn cũng chưa từng trách phạt qua hắn, ngược lại còn dẫn người đi đánh thầy của hắn, trách cứ đối phương đã không dạy học mà còn dạy hư học sinh.

Đây là hắn lần thứ nhất bị đánh!

Hơn nữa, một tát này của Diệp Trúc ra tay cũng không nhẹ, răng cửa của hắn cũng bị đánh rơi rồi, đầu cũng nhận bị chấn động không nhỏ, phẫn nộ trước nay chưa từng có từ trong lồng ngực của hắn đốt lên, hắn kinh sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Trúc, diện mục có chút dữ tợn đáng sợ, như một đầu ác lang bị thương

- nữ nhân ti tiện, ngươi, ngươi vậy mà lại dám đánh ta!!!

thần sắc Diệp Trúc lạnh lùng, trên gương mặt thanh tú thần sắc biến mất, trở nên lạnh như băng, nói:

-Một tát này là cảnh cáo, nếu còn đối với ca của ta hô to gọi nhỏ, ngươi, không có tư cách sai bảo hắn!.

Trên bàn cơm, bọn người Bạch Long lúc này có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Diệp Trúc một mực ôn nhu thuận mang theo một điểm nhỏ quật cường, vậy mà cũng có một mặt khí phách như thế, phảng phất bị Diệp Thần bám vào người, nghiêm túc động thủ.

Diệp Thần ngồi ở bên cạnh, khóe miệng khẽ cười khổ, nếu mà bọn họ biết rõ, cô bé trước mắt này từng vì một chuyện nhỏ mà dám đối với chủ nhiệm vỗ bàn thì sẽ biết rõ nàng tuyệt không phải chỉ là học sinh chăm chỉ đi học nghe giảng, tan học còn ôm sách giáo khoa về học.

Sự kiện kia hãy còn mới mẻ trong ký ức của Diệp Thần, ngày đó hắn bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng, quay mắt về phía chủ nhiệm mặt ngựa, hắn khúm núm, nói xác thực không mang sách bài tập nhưng chủ nhiệm cứ không tin, lạnh nhạt nói một câu

-Không có giáo dưỡng, nói dối

Vừa lúc đó muội muội của hắn ở bên ngoài phòng làm việc nghe thấy, thoáng cái tựa như đốt lên bình xăng mà bạo phát. Đối với mấy cái lời này thì Diệp Thần ngược lại cũng không có gì, mặc kệ người khác có nói như thế nào thì tai trái của hắn nghe ra tai phải, cũng không xem ra gì, huống chi khi đó chính hắn vốn cũng có chút nhu nhược, gặp chuyện có thể bỏ qua thì tuyệt sẽ không đi liều mạng để ý. Thế nhưng mà đối với muội muội từ nhỏ được cha mẹ cực kỳ yêu thương mà nói thì những lời này thoáng cái đâm trong chỗ đau của nàng khiến cho nàng tại chỗ t bão nổi lên, xông lại vỗ lên trên bàn công tác, cái kia gọi một cái khí phách bắn ra bốn phía, chấn khiến vị chủ nhiệm kia bị dọa đến nhảy dựng. Liền ngay cả mấy vị lão sư còn lại trong văn phòng,cũng đều kinh ngạc nhìn tới, khó có thể tin rằng Diệp Trúc bình thường thành tích ưu tú, luôn chăm chú nghe giảng, để cho cả tất cả các lão sư đều cực kỳ yêu thích, vậy mà có thể làm ra hành động vĩ đại đập bàn của chủ nhiệm! Hơn nữa nàng chẳng những vỗ cái bàn, còn chửi ầm lên, ngôn từ vô cùng sắc bén, lại để cho vị chủ nhiệm kia phải xấu hổ. Cho nên, cô bé này tuy ôn nhu thiện lương, thực ra cũng phân ra đối tượng, một khi sờ đụng phải cấm khu của nàng thì kết cục không muốn quá thê tri

Lúc này, Nam Cung Kiều nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt phủ đầy sương lạnh, trong mắt nổi lên lửa giận mãnh liệt, hắn trông thấy hai bảo vệ tiêu sau lưng có chút sững sờ, không khỏi tức giận nói:

-Xem cọng lông ah, hai cái thùng cơm, bắt lấy cô nàng này cho ta!

Hai người kia lúc này mới nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cũng không có lỗ mãng xông đi lên, bọn hắn làm lấy sự tình vết đao thêm huyết, tự nhiên so với Nam Cung Kiều thì cẩn thận rất nhiều, thoáng cái liền ý thức được tốc độ cô bé này ra tay, vậy mà chính mình lại không có thấy rõ! Chỉ bằng vào điểm này, lòng bàn tay của hai người liền tràn ra mồ hôi lạnh, có chút tiến thối lưỡng nan.

Nam Cung Kiều bị một cái tát kia đánh mộng cho nên không có lưu ý đến chi tiết này, thấy hai người bên người lộ ra vẻ mặt khó khăn, có chút không dám tiến công thì nộ khí càng tăng lên, nói:

-Hai cái thùng cơm, lão tử nuôi không các ngươi!

Diệp Thần nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu, nói:

-Giết..

khẩu khí tùy ý phảng phất chỉ là gọi cắt cái dưa leo.

hai bảo vệ tiêu bên người Nam Cung Kiều quá sợ hãi, nhìn mọi người trên bàn cơm, chợt phát hiện mỗi người đều thần sắc khoan thai, không có nửa phần lo nghĩ, phảng phất như đang nhìn một con khỉ diễn xiếc, trong mắt còn có ý tứ hàm xúc đùa nghịch.

Cái này cũng không phải giả vờ.

Trái tim của vị bảo vệ tiêu từng chút từng chút một trầm xuống.

Nam Cung Kiều giận quá thành cười, nói:

-Giết ta? Ngươi một tên đồ nhà quê! Ngươi mở to mắt chó của ngươi, nhìn xem lão tử là ai, ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, ta sẽ...

Lời nói nhảm đột nhiên im bặt lại, yết hầu của hắn bị một c đầu ngón tay nắm lấy, toàn bộ thân thể đều bị nhấc lên, hắn dùng sức giãy dụa, lại phát hiện mình không cách nào từ trong tay của cô bé này thoát ra, nhịn không được nổi lên một tia chấn kinh nhưng rất nhanh liền bị cơn giận nhồi vào.

Thực lực này đối với hắn mà nói thì cũng không coi vào đâu

Hai bảo tiêu bên người mình chẳng phải cũng có thực lực cường đại, vậy mà vẫn phải làm theo tất cả mệnh lệnh của mình đưa ra?

Tạch...!

bàn tay Diệp Trúc gấp rút, đem yết hầu của Nam Cung Kiều bẻ gãy, cái tên nhị thế tổ này liền ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, liền lập tức chết đi, đồng tử trừng thật lớn, nằm mơ cũng thật không ngờ được rằng bọn người Diệp Thần vậy mà thật sự dám giết hắn!

Đối với cái tên Nam Cung Kiều có chỉ số thông minh không cao này, Diệp Trúc cũng không có nửa phần khách khí, nhanh chóng vận khởi khí lực, đem thân thể của hắn bao khỏa, rất nhanh, liền đem tánh mạng chi khí trong thể nội của hắn thu lấy, chỉ thấy nổi lên một đám bạch sắc quang mang, đem da xương cốt cùng thi thể của hắn bao phủ ở bên trong, hào quang lóe lên, cái thi thể này liền biến thành tro bụi, không có để lại nửa điểm dấu vết.

Cái hai bảo vệ kia tiêu trông thấy Nam Cung Kiều nhanh chóng bị giết, hơn nữa còn bị hủy thi diệt tích, không khỏi đồng tử co rụt lại, hoảng sợ nhìn Diệp Trúc trước mặt, rung giọng nói:

-Ta, ta nhất định sẽ không mật báo, cầu, cầu ngươi....

Diệp Trúc không có mềm lòng, nàng biết rõ, nếu như để cho những người này ly khai, như vậy kế tiếp sẽ là vô tận trả thù, mặc dù nàng cũng không có e ngại, nhưng mà bị nhiều con ruồi như vậy vây quanh thì cũng không phải sự tình thoải mái gì.

Một khi đắc tội người, liền phải trực tiếp đắc tội đến chết!

Cái này là phong cách hành sự của Diệp Thần, tuyệt sẽ để cho người có oán niệm với mình trước mắt bình yên ly khai. -Chạy mau!.

-Không ——

Hai gã bảo vệ tiêu kia biết rõ cầu xin tha thứ vô dụng, một ngón tay Diệp Trúc sau lưng cửa sổ, lập bất kể nàng có trúng kế hay không cũng liền chạy vội đi, muốn lao ra khỏi cái ghế lô này, thông tri người ở phía ngoài, đến lúc đó sẽ an toàn.

Nhưng mà, còn chưa kịp có thể đụng tay đến cửa phòng, lúc này như thế nào mà khoảng cách đó lại xa xôi như thế, đợi cho lúc sắp nắm đến tay cầm cánh cửa thì đầu liền bị oanh tạc ra.

Hai người mất mạng!

Bình thường Diệp Trúc thường xuyên săn giết Zombie, giải phẫu Zombie, đối với tràng cảnh huyết tanh trước mắt sớm đã thích ứng, chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày, liền vận khí lực, cắn nuốt tánh mạng chi khí của hai cổ thi thể, cũng đem thi thể tinh lọc thành tro bụi.

-Người này có thể sống đến bây giờ, thật sự là kỳ tích..

Bạch Long cảm thán nói, hắn bị chỉ số thông minh của Nam Cung Kiều đánh bại.

Chư Cát Phàm cười cười, cũng không nói gì thêm.

Nếu như muốn trông cậy vào một cái tên công tử ca từ nhỏ đến lớn, đi đến chỗ nào cũng đều là tiếng hoan hô của mỹ nữ, bất luận cái tình địch nào cũng đều bị phụ thân dẫn người đánh cho thành đầu heo ca, không có chịu qua bất luận ai ngăn trở, muốn nghĩ cao bao nhiêu thì cao đến bấy nhiêu, cũng đều là không quá thực tế, cho nên dù là hắn có khi nghĩ lại, cũng có một điểm tỉnh ngộ, nhưng đã được phụ thân cưng chiều an ủi thì cũng sẽ đem cái cáchnghĩ kia để tại sau đầu. Điểm này, cùng cái nhị thế tổ khác kém rất lớn, giống như công tử phú quý bình thường cũng đều có chút ít tâm kế đấy, giống với cái tên quách Phong kia.

Giải quyết xong phiền toái, một đoàn người tiếp tục vui sướng dùng cơm, cũng không có bởi vì vì người khác sai lầm mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Cũng không lâu lắm, cửa ghế lô bị đẩy ra, một cái nam tử có dáng người to lớn cao ngạo đi đến, bên ngoài một thân đồ vét, bên trong có da thú giáp mềm mỏng thiếp thân, cử chỉ mang theo vài phần thành công, trong đám nam nhân chỉ mỗi hắn có mị lực, đây không phải do chỉ trong thời gian ngắn mà có thể bồi dưỡng ra khí chất, hắn trông thấy bọn người Diệp Thần, trên bàn cơm thì một chút ngơ ngác, chợt mỉm cười nói:

-Các vị, không biết vị Nam Cung Kiều kia ở đâu, ta tìm hắn có chút việc.

-Đi rồi..

Bạch Long thuận miệng trả lời, chợt cùng Nhạc Hằng tranh đoạt một miếng thịt trước mặt.

nam tử đồ vét khẽ nhíu mày, lại cười cười che qua, không có nhiều lời, tại lúc quay người lặng yên đánh giá bốn phía của gian phòng, phát hiện cũng không có thân ảnh của Nam Cung Kiều, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, nam tử đồ vét đi tới sảnh lớn của khách sạn, đối với một cái nữ hài phân phó nói:

-Đi thông tri cho Nam cung công hội, công tử của bọn hắn đã ở chỗ này mất tích.

Cô bé kia gật đầu xác nhận, quay người rời đi.

nam tử đồ vét quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày

-Dùng lá gan của tiểu Mai thì còn không dám lừa gạt ta, hơn nữa những người khác cũng đều nhìn thấy cái tên Nam Cung Kiều quần là áo lượt kia, vậy chắc không phải giả.

Tại sau khi nam tử đồ vét rời đi, Diệp Thần nhanh hơn tốc độ ăn uống, rất nhanh liền ăn xong, nói:

-Đi thôi!

Bạch Long đem một khối thịt nhét vào trong miệng, kinh ngạc nói:

-Nhanh như vậy?.

Cái lão tía của tên nhị thế tổ này đoán chừng rất nhanh sẽ phái người tới..

Diệp Thần tùy ý nói ra:

-Nếu không ta trước ly khai, ngươi tới cản phía sau?.

Bạch Long liếc mắt, lập tức hiếu kỳ nói:

-Làm sao ngươi biết, không phải là đã bị diệt khẩu rồi sao?

-Cái tên trưởng phòng kia khẳng định đã đi báo tin rồi..

Diệp Thần thuận miệng nói ra.

Bạch Long sững sờ nói:

Người nọ là trưởng phòng?

Diệp Thần liếc mắt nhìn hắn, nói:

Tại trước ngực của hắn có trưởng phòng bài.

Bạch Long tức cười, hắn không có chú ý tới nhiều như vậy, khẽ cười khổ, lập tức, một đoàn người thu dọn đồ đạc, nhanh chóng thanh toán chi phí, liền rời khỏi khách sạn.

Ngươi nói, còn phải bao lâu mới đến cái di tích kia nha?.

Bạch Long vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi.

Không sai biệt lắm mất vài ngày..

Diệp Thần thuận miệng nói.

Bạch Long nhếch miệng

-Nói như vậy tương đương chưa nói.

Đúng lúc này, đột nhiên nhớ tới một hồi thanh âm tao động, rất nhiều thanh âm lớn uống vào nhường đường, một ít tán nhân không rõ ràng cho lắm sắp phát nộ, bất quá trông thấy huân chương trên ngực của đám người kia lại cưỡng ép nhịn xuống.

Đây là chiến sĩ thuộc tinh anh đường của Nam Cung công hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.