[Dịch]Dưỡng Hoàng Đế

Chương 6 : Chương 6




Chương 6 Phu quân không dễ đàm phán.

( Từ chương này, tác giả sẽ gọi nữ chính bằng tên của nàng ở thời quá khứ : Triệu Phi Linh để tránh nhầm lẫn)

Triệu Phi Linh mong muốn biết bao tất cả chỉ là một giấc mộng cho đến khi nàng mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt nô tỳ Hạ Vũ nhòe nhoẹt nước mắt trong khung cảnh cung lầu tráng lệ. Gặp Ty mệnh tinh quân có lẽ là giấc mơ, nhưng việc nàng xuyên không đến Bắc Triều vẫn là sự thật. Sự thật, nàng trong thân phận công chúa Triệu Phi Linh đã phỉ báng vào bộ mặt quốc thể và phá hỏng hôn lễ quốc sự.

Nghe Hạ Vũ kể lại, do thời tiết lạnh giá, nàng cư nhiên không muốn chờ thuyền cập bến lại tự nhảy xuống đại hải bơi về bờ trong tình trạng thiếu vải trên người, dẫn đến mắc phong hàn. Đến khi cử hành hôn lễ, chỉ thiếu mỗi bước cùng phu quân khấu đầu lại lăn ra bất tỉnh nhân sự. Đến nay đã hôn mê liền ba ngày ba đêm mới tỉnh.

Nghe nói hoàng đế và hoàng hậu chỉ tỏ vẻ hơi mất hứng nhưng Tĩnh vương gia, phu quân của nàng thì vô cùng tức giận. Có lẽ vì quá giận nên từ lúc nàng hôn mê, hắn không hề hỏi han đến một lời, cũng không thèm hạ giá đến thăm, không gọi thái y cũng không gửi thuốc đến cho nàng. Người hầu kẻ hạ trên dưới thấy vậy đều ra vào bảo nhau “ Tân vương phi chưa kịp động phòng đã bị thất sủng.”. Hạ Vũ cũng vì lý do này mà lo lắng không yên, khóc sướt mướt suốt mấy ngày qua.

-Công chúa đúng là mệnh khổ, đãphải làm dâu xứ người xa xôi, không thân thích, lại chịu cảnh lạnh nhạt. _ Hạ Vũ nức nở.

Nàng vốn rất không ưa những đứa con gái mít ướt, vậy mà từ khi xuyên không, dường như lúc nào cũng phải nhìn thấy bộ mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Hạ Vũ khiến nàng không khỏi ngao ngán. Thiết nghĩ ,Triệu quốc công chúa có kẻ như vậy suốt ngày kè kè bên cạnh bảo sao nàng ta không sinh những suy nghĩ tiêu cực.

-Đừng khóc nữa! nếu thấy xót thương cho ta, mau mang cho ta rượu thịt, ta đói muốn chết!_ Nàng phất phất tay, tỏ ý không hài lòng.

-Công chúa trước giờ vẫn ăn chay, một lòng hướng Phật, sao lại muốn rượu thịt, hơn nữa người vừa ốm dậy, cơ thể còn yếu, chỉ nên ăn chút cháo trắng. _ Hạ Vũ thấy lạ lùng khó hiểu.

-Kì lạ! Con người không ăn thịt sao phát triển trí não được! Mau đi, ta cần phải ăn nhiều thịt cho thông minh để còn đối phó với Tĩnh vương nữa!

Hạ Vũ không hiểu nàng có ý tứ gì và thoáng cảm nhận được tính cách khác lạ của chủ nhân mình, nhưng vẫn miễn cưỡng đi bưng đồ ăn cho Phi Linh, trong đầu không khỏi nghi hoặc : “ Lẽ nào công chúa sốt cao quá, đâm ra….!”

Sau khi giải quyết hết đồ ăn Hạ Vũ đưa lên trong chưa đầy một tuần nhang, Triệu Phi Linh đã cảm thấy “công lực” hồi phục đáng kể. Nàng nghĩ ,nếu Tĩnh vương gia giận không thèm đến thăm nàng, vậy thì nàng sẽ đến chỗ hắn, dù sao hắn cũng chính là soái ca trên bến cảng mà nàng mong mỏi được gặp lại. Ở thời đại phong kiến này, lại mang danh nghĩa thê tử của hắn, vậy thì hắn chính là người mà nàng có thể nhờ vả những ngày tháng sau này. Chưa kể tương lai hắn còn nắm giữ cả thiên hạ, suy cho cùng vẫn nên lấy đạo thê tử làm trọng mà đi tạ lỗi với hắn.

Nàng yêu cầu hạ nhân chỉnh tề lại y phục và trang điểm rồi đưa nàng đến chỗ Tĩnh vương.

Tĩnh vương gia nếu ở trong hoàng cung đều nghỉ tại Trường Bình cung của đương kim hoàng hậu, cũng chính là thân mẫu sinh thành ra hắn. Lúc này Tĩnh vương đang chăm chú đọc sách trong thư phòng, nghe người báo tân vương phi muốn diện kiến mà hắn không thèm ngước nhìn lên, chỉ phất tay một cái ra hiệu cho vào trong khi mắt vẫn dán vào cuốn sách trên bàn.

Phi Linh ngăm nhìn phu quân của mình một hồi. Gương mặt vốn đã tuyệt mỹ lại thêm tư thế trầm ngâm đọc sách khiến hắn chẳng cần nói gì cũng làm nữ nhân háo sắc như nàng thất điên bát đảo.

Tĩnh vương gia Lưu Tử Anh chắc chắn được xếp vào hàng đệ nhất mỹ nam của Bắc Triều quốc, ít ra là trong mắt Phi Linh , bởi từ khi xuyên không đến thời đại này, nàng chưa gặp nam nhân nào có vẻ ngoài tuấn tú hơn hắn. Ở thời hiện đại, soái ca chỉ xuất hiện trên phim ảnh, còn ở thời đại này, nam thần hiển hiện ngay trước mặt.

Lưu Tử Anh biết nàng đang nhìn hắn, hắn cũng để mặc nàng nhìn, hắn vốn quá quen với việc bị nữ nhân nhìn trộm, vì vậy nàng nhìn hắn bao lâu cũng được, không ảnh hưởng đến việc hắn đọc sách. Hắn cũng chẳng cần quan tâm nàng đến gặp hắn có chuyện gì, vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng và thái độ dửng dưng.

Triệu Phi Linh ngắm nhìn hắn khá lâu mà không thấy động tĩnh gì bèn tiến lại gần, ngồi sụp xuống, dí sát mặt vào hắn.

Lưu Tử Anh giật mình, bất giác ngả ra sau, ánh mắt nhìn nàng đầy hỗn tạp trong khi gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như bị tê liệt các dây thần kinh cảm xúc.

-Vương gia, thiếp đến thỉnh an ngài ! _ Nàng nhoẻn miệng cười gian xảo, phá vỡ bầu không khí nhạt nhẽo mà Tử Anh dựng nên.

-Vương phi có gì cần nói cứ nói! _ Hắn buông lời lạnh nhạt, bình thản.

-Thiếp từ nhỏ vốn thân thể suy nhược yếu đuối, mới đến Bắc Triều đối với thời tiết còn chưa kịp thích ứng nên sinh ra cảm mạo, đến nay vừa hồi phục liền đến thỉnh tội với ngài.

Tử Anh không đáp lại, vẫn bày ra bộ mặt không cảm xúc.

-Thiếp biết mình không tốt, đã làm vương gia mất mặt trong lễ thành thân. Thật lòng xin lỗi ngài. _ Miệng nàng nói lời tạ lỗi nhưng vẻ mặt như thể đùa giỡn, không biểu lộ một chút thành ý.

Lưu Tử Anh chắc cũng đoán ra nàng chẳng có ý hối lỗi nên vẫn dửng dưng, lãnh đạm, không buồn mở miệng, lại tiếp tục hướng mắt về phía mấy cuốn sách. Dù mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng Phi Linh chắc chắn hắn chẳng còn tức giận gì chuyện trong lễ thành hôn nữa. Tuy nhiên, nàng cũng không hiểu được thái độ của hắn là ý gì, coi thường? Không thèm chấp?, Ghét bỏ ?. Hay chỉ đơn giản hắn là kẻ chậm tiêu, căn bản không hiểu những điều nàng nói.

-Vương gia, thiếp khấu đầu tạ tội với ngài. Ngài là đấng trượng phu chắc chắn không thể có lòng dạ hẹp hòi, chấp nhặt những chuyện đã qua. Sau này đăng cơ hoàng đế, càng cần phải rộng lượng bao dung.

Nghe đến đây, gương mặt Lưu Tử Anh sa sầm lại, hắn tức giận đập mạnh cuốn sách xuống bàn, miệng quát:

-Nàng dám to gan nói những lời đại nghịch bất đạo!

Triệu Phi Linh tự thấy mình ngu ngốc khi buột miệng nói ra những điều không nên nói. Lưu Tử Anh chỉ là con thứ mới được phong tước, trong khi thái tử vẫn còn đang tại vị và nhận vô vàn sự sủng ái. Đối với Tử Anh, hoàng vị vẫn còn ngoài tầm với rất xa, cho dù Ti mệnh tinh quân có khẳng định hắn sẽ làm hoàng đế thì cũng không phải lúc này.

-Ý thiếp muốn nói, Triệu quốc hoàng đế thân phụ thiếp cùng Bắc Triều đương kim thánh thượng chắc chắn đều dùng sự bao dung, rộng lượng để bình thiên hạ mới khiến cho xã tắc trở nên yên ổn. Chẳng phải hôn sự của chúng ta cũng dựa trên nền tảng này sao? Vương gia nghĩ xem, có nên độ lượng mà tha thứ cho lỗi lầm của thê tử người? _ Nàng nhanh chóng thay đổi thái độ khiêm nhường mà đỡ lời hắn.

Lời nói của nàng vừa đủ thông minh, ngữ khí lại dịu dàng dễ nghe, cộng cử chỉ tao nhã khiến Lưu Tử Anh cũng phần nào hạ bớt hỏa khí. Hắn khẽ nhíu mày nhìn nàng rồi lại trở về bộ mặt lãnh đạm lúc ban đầu, hắn hạ giọng.

-Ta vốn không trách tội gì nàng, sao phải xin tha thứ. Nàng mới ốm dậy, nên vềtẩm cung nghỉ ngơi đi. Ta sẽ tới thăm nàng sau.

Lưu Tử Anh buông lời nhạt nhẽo ý muốn đuổi khéo nàng trong khi mắt lại tiếp tục hướng vào mấy trang sách. Triệu Phi Linh hiểu rằng nàng không nên ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, phu quân Tĩnh vương gia của nàng vốn không phải là kẻ dễ nói chuyện như nàng vẫn tưởng.

Ra khỏi Trường Bình cung không người đưa tiễn, thậm chí không nhận được cái liếc nhìn của phu quân mình khiến nàng không khỏi khúc mắc. Tại sao Lưu Tử Anh lúc này thái độ khác hoàn toàn với Lưu Tử Anh mà nàng gặp ở bến cảng. Người ở bến thuyền ôn nhu hòa nhã bao nhiêu, người bây giờ lạnh lùng lãnh đạm bấy nhiêu. Người ở bến cảng biểu cảm dịu dàng, khuôn miệng luôn trực sẵn nụ cười thì người bây giờ toàn bộ cơ mặt gần như tê liệt, muốn hắn bình thường đã khó chứ đừng nói đến việc mỉm cười. Có lẽ cũng giống như cảm giác của công chúa Triệu Phi Linh thực sự, cuộc hôn nhân này khiến hắn vô cùng chán ghét đến độ chẳng còn muốn để tâm đến bất cứ điều gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.