Chương 18. Mối hận của Lưu Tử Anh
Nhắc đến vẻ lãnh khốc vô tình của Lưu Vệ Anh khi đó khiến Tử Anh không khỏi bị thương, oán hận. Dòng ký ức nhuốm máu của ba năm trước như ùa về, ám ảnh, dày vò tâm can hắn.
Lưu Tử Anh còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn cùng Vệ Anh uống rượu, luận bàn việc gia quyến và thưởng thức cầm nghệ tại Huyễn Mộng lâu, thanh lâu kỹ viện bậc nhất kinh thành. Nơi vướng bụi trần đầy hỗn tạp như Huyễn Mộng lâu vốn không thích hợp dành cho bậc vương tôn, nhưng Vệ Anh đã thuyết phục ca ca của mình chỉ là đến đây để thưởng thức cầm nghệ của kinh thành đệ nhất kỳ tài. Cũng chính lúc này, Tử Anh đã có duyên gặp gỡ người con gái nắm giữ trái tim hắn.
Tử Anh và Vệ Anh cùng ngồi trên gác Huyễn Mộng lâu, giữa màn trăng thanh gió mát, cùng đối tửu, bàn luận và nghe tấu đàn. Vệ Anh luôn giữ vẻ mặt ôn nhu vốn có, hắn cũng không bao giờ bỏ quên miệng cười điềm đạm, giả tạo ngay cả đối với huynh đệ ruột của mình. Hắn nói với Tử Anh như thể khẳng định:
-Chúng ta tuy không có nhiều thời gian gắn bó, nhưng vẫn là huynh đệ song sinh ruột thịt. Có thể nói vận mệnh huynh đệ ta có sự gắn kết, vì vậy thần đệ đối với hoàng huynh hơn cả sự kính trọng là sự ủng hộ. Bất luận là việc gì, thần đệ cũng dốc lòng vì hoàng huynh và mẫu hậu.
Vệ Anh lúc đó đã tạo cho Tử Anh sự tin tưởng, niềm tin xuất phát từ chính việc cùng huyết thống và hơn hết là cùng sở hữu ngoại hình giống nhau y hệt. Nhìn thấy Vệ Anh cũng giống như soi gương thấy chính bản thân mình, vì vậy Tử Anh cảm thấy yên tâm vô cùng. Lúc đó hắn đã nghĩ, hai huynh đệ song sinh hắn có thể sống những ngày tháng yên bình, tương trợ lẫn nhau.
Cùng lúc ấy, phía trong trướng, đối diện chỗ hai bọn họ ngồi là bóng dáng của một nữ tử thanh nhã đang thả những ngón tay uyển chuyển lên phím cổ cầm, gảy ra những thanh âm tuyệt sắc. Thanh âm trầm mặc, mượt mà nhưng vô cùng mạnh mẽ khiến cho không gian, thời gian dường như bị hút vào. Cầm nghệ của bậc kỳ tài hiếm có đó có sức mị hoặc đến mức khiến người ta si mê, ngây ngốc, đời đời kiếp kiếp chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Lưu Tử Anh là người thông thạo âm luật, nên từ những thanh âm đầu tiên mà nữ nhân đó gảy ra đã khiến hắn ấn tượng sâu sắc. Hắn mải miết lắng nghe không bỏ xót một nốt, và tự nhận thấy bản thân sớm đã coi nàng cùng tiếng đàn của nàng là hồng nhan tri kỷ.
Cho đến khi nàng vén bức trướng lên, gương mặt nàng hiện ra dưới ánh sáng bàng bạc lung linh của ánh trăng, khoảnh khắc đối mắt nhìn nhau, hắn liền khẳng định nàng chính là nữ nhân ở trong lòng mình. Có thể nói, nàng đối với Lưu Tử Anh là nhất kiến chung tình.
Nàng họ Lý, tên Nguyệt Cầm. Quả nhiên tên gọi hợp với người, bởi vì hình ảnh nàng gảy đàn dưới ánh trăng chính là cảnh tượng thế gian tuyệt mỹ nhất. Nguyệt Cầm tuy không chắc là quốc sắc thiên hương, đệ nhất khuynh thành, nhưng khí chất của nàng rất đặc biệt, nàng xinh đẹp vẻ ôn thuần, thanh nhã, dịu dàng hệt như ánh trăng. Tuy xuất phát điểm là nghệ nhân chốn thanh lâu nhưng vẻ ngoài của nàng hoàn toàn khác biệt, thanh khiết không vướng bụi trần. Lưu Tử Anh chính là yêu thích những nử tử ưu nhã như thế.
Lý Nguyệt Cầm vốn xuất thân từ gia đình văn nhân, nho sĩ, nhưng không may sa cơ lỡ vận, gia cảnh tiêu tán. Mình nàng thân gái dặm trường phải lưu lạc trốn kinh thành kiếm kế sinh nhai. Nhờ có khiếu cầm nghệ kiệt xuất nên ở Huyễn Mộng lâu được trọng dụng, nhưng nàng quyết giữ mình trong sạch, bán nghệ chứ không bán thân.
Lý Nguyệt Cầm cũng tỏ ra là người tâm đầu ý hợp với Lưu Tử Anh, hàng ngày họ gặp gỡ đàm đạo về âm luật, thi ca, văn học. Sự hiểu biết sâu rộng của nàng cũng chính là điều hấp dẫn Lưu Tử Anh. Ngoài ra Lý Nguyệt Cầm còn là một nữ nhân dịu dàng, ôn noãn. Nàng biết quan tâm, chăm sóc, biết xoa dịu những muộn phiền, bề bộn lo toan trong lòng Lưu Tử Anh đúng lúc, đúng thời điểm. Lưu Tử Anh cảm thấy, trên thế gian này, Lý Nguyệt Cầm chính là người thấu hiểu hắn nhất. Vậy nên hắn đối với nàng vạn vạn là yêu thương, trân trọng và si mê.
Nếu so sánh với Lý Nguyệt Cầm thì Triệu Phi Linh, Triệu quốc công chúa, thê tử kia của hắn, ngoại trừ nhan sắc và xuất thân thì thua kém về tất cả mọi mặt. Trong lòng Lưu Tử Anh đã luôn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng chuyện tình cảm của Lưu Tử Anh và Lý Nguyệt Cầm không được viên mãn. Sóng gió lớn nhất chính là rào cản về xuất thân, địa vị xã hội. Lưu Tử Anh là hoàng tử dòng dõi chính thống, thân phận tôn quý hơn rất nhiều so với Lý Nguyệt Cầm, danh kỹ lai lịch bất minh kia. Mối tình này của hắn vấp phải sự phản đối của gần như tất cả mọi người mà trong đó gay gắt nhất chính là đương kim hoàng hậu, mẫu thân hắn.
Lưu Tử Anh có ý lập Nguyệt Cầm làm chính thê, nhưng ngay cả lấy nàng về làm tiểu thiếp cũng bị phản đối. Hoàng hậu luôn coi trọng việc môn đăng hậu đối, chưa kể hôn nhân của Tử Anh cũng là một dạng củng cố quyền lực, vậy nên nếu để hắn sánh đôi với Nguyệt Cầm chính là hủy hoại tiền đồ. Vì mâu thuẫn đó, vì không thể thành thân với Nguyệt Cầm nên Lưu Tử Anh quyết không chịu thành gia lập thất, thậm chí hắn còn dám từ bỏ thân phận hoàng tử và muốn cùng nàng ta cao chạy xa bay, khiến hoàng hậu vô cùng giận dữ.
Phía Lưu Vệ Anh, hắn chính là người bắc cầu nối dẫn dắt cho hoàng huynh của mình gặp gỡ Lý Nguyệt Cầm. Khi bọn họ yêu nhau, Vệ Anh cũng ra sức vun đắp, ủng hộ. Hắn cũng có lúc giúp Tử Anh khuyên can, thuyết phục hoàng hậu và rất nhiều lần bao che, giấu diếm chuyện Tử Anh và Nguyệt Cầm lén lút gặp gỡ.
Những lúc như thế, Tử Anh đã rất an tâm khi thấy cả thế giới chống lại mình, duy chỉ có đệ đệ song sinh này đứng về phía hắn. Hắn đã đặt hết niềm tin, thậm chí cả sự biết ơn đối với Vệ Anh để rồi sau này bị chính đệ đệ này tạt gáo nước lạnh vào mình. Chính Lưu Vệ Anh đã không lý do mà tự tay giết chết Lý Nguyệt Cầm.
Lưu Tử Anh còn nhớ như in và bị ám ảnh bởi ngày hôm đó. Một ngày lạnh giá, tuyết phủ bốn bề cây cỏ, Tử Anh tình cờ bắt gặp Vệ Anh và Lý Nguyệt Cầm đang gặp gỡ, nói chuyện. Nguyệt Cầm giao cho Vệ Anh một chiếc hộp gấm mà Tử Anh biết rõ, đó chính là bánh Lý Ngư, món điểm tâm yêu thích của Vệ Anh. Tử Anh nghĩ rằng, cũng như thường lệ, Vệ Anh giúp hắn trao đổi thư tín và chuyển giúp hắn quà tặng hay lời nhắn gửi đến Nguyệt Cầm và nàng vẫn thường đáp lễ Vệ Anh bằng cách tặng bánh lý ngư cho hắn. Nhưng lúc đó lại đột ngột diễn ra thảm kịch, không rõ vì nguyên nhân gì mà Vệ Anh không nhận hộp bánh Lý Ngư mà lập tức thẳng tay, dùng chiếc quạt lụa bọc đầu sắt vẫn mang theo bên mình, một nhát chém chết Lý Nguyệt Cầm. Gương mặt đệ đệ song của Tử Anh lúc đó không một cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng lãnh khốc vô tình, động tác thì nhanh gọn như một tia chớp khiến cho Tử Anh khi kịp nhìn thấu chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn.
Tử Anh chỉ kịp chạy đến đỡ lấy thân thể Nguyệt Cầm ngã xuống, thậm chí cũng không kịp nghe nàng nói một câu trăn trối. Tất cả còn lại chỉ là ánh mắt kinh hãi của nàng nhìn trân trân vào Lưu Vệ Anh như oán hận mà ảm ảnh tâm can Tử Anh. Máu của nàng thấm đỏ nền tuyết trắng, lẫn vào những chiếc bánh lý ngư rơi vương vãi trên nền đất và nhuộm đỏ vai áo Tử Anh.
Còn Lưu Vệ Anh vẫn đứng đó, thần sắc vô cảm, không một lời biện minh. Gương mặt vốn ôn nhu tươi cười của hắn hàng ngày hoàn toàn biến mất để thay thế vào đó là thần sắc băng lãnh tựa âm binh quỷ dữ. Hắn không cảm thấy xót thương cho Lý Nguyệt Cầm hay tội lỗi với huynh đệ song sinh của mình, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
-Thần đệ đã làm những gì tốt nhất cho hoàng huynh rồi, đệ không mong huynh thấu hiểu, chỉ mong huynh nhận thức được đây chính là kết cục tốt nhất.
Vệ Anh không giải thích thêm bất cứ điều gì cho hành động giết người vô nhân đạo của mình. Hắn không hề biết rằng, cướp đi sinh mạng của Lý Nguyệt Cầm, người Tử Anh yêu thương nhất cũng giống như giết chết chính ca ca của mình….
Khung cảnh lúc đó tuyết trắng thê lương, từng cơn gió lạnh buốt giá táp lên người như thể gào khóc, ai oán. Tử Anh một mình ôm thi thể nhuốm máu của Lý Nguyệt Cầm trong tay, đến giọt nước mắt khóc thương cũng không thể rơi ra bởi tâm thế sớm đã chết cùng nàng. Mối tình đầu khiến hắn khắc cốt ghi tâm này, hắn chưa kịp đền đáp món nợ nhân duyên đã sớm vội biến thành tro tàn. Cứ như thế, ba năm trôi qua, hình bóng Lý Nguyệt Cầm chưa bao giờ phai nhạt, thậm chí còn là nỗi ám ảnh trong lòng hắn, hắn cũng không bao giờ mở lòng với bất kỳ nữ nhân nào khác, cũng như không còn biết mở miệng cười.
Chính từ đau thương mà hóa thâm thù, đó là lý do mà Lưu Tử Anh bất mãn và căm ghét đệ đệ song sinh ruột thịt của mình đến như vậy. và cũng từ đó, hắn chỉ cần nhìn thấy bánh lý ngư hay tất cả những gì liên quan đến Vệ Anh đều khiến hắn nhớ về chuyện quá khứ mà thương tâm oán hận.
Thời điểm hiện tại, Lưu Tử Anh đã hòa thân với Triệu quốc công chúa, cuộc hôn nhân chỉ là sắp xếp để củng cố quyền lợi chính trị. Hơn nữa trong lòng hắn, Lý Nguyệt Cầm là thê tử duy nhất, người mà hắn luôn luôn yêu thương, trân trọng, vậy nên Triệu Phi Linh dù có xuất hiện hay không, đối với hắn chỉ giống như thêm bớt một món đồ trang trí trong nhà. Tuy nhiên, món đồ này hắn có thể tùy tiện không quan tâm hay vứt bỏ, chà đạp chứ quyết không cho Lưu Vệ Anh có cơ hội động đến…