[Dịch]Dưỡng Hoàng Đế

Chương 16 : Chương 16




Chương 16 Lưỡng cực đa nhân cách.

Sáng sớm tinh mơ, Triệu Phi Linh bị đánh thức bởi những tia nắng chói chang lọt qua khe cửa. Dù lưng còn hơi đau nhưng tâm trạng khoan khoái, cảm giác tràn đầy năng lượng hơn những ngày trước đó.

Trên bàn, Hạ Vũ đã đặt sẵn hộp bánh lý ngư đúng như nàng yêu cầu. Tiểu nữ này ít ra cũng biết làm chút việc, không đến nỗi vô dụng chỉ biết khóc như nàng vẫn nghĩ.

Như thường lệ, việc đầu tiên mỗi ngày của Triệu Phi Linh vẫn là đến mời trà hoàng hậu, nhạc mẫu đại nhân. Hôm nay không những phải diễn kịch mà còn phải diễn sâu hơn những ngày khác nhằm che giấu việc nàng trốn khỏi hoàng cung. Nhưng không sao, tinh thần nàng vẫn tốt, chỉ cần nghĩ về gương mặt hảo soái phu quân Lưu Tử Anh thì ắt có dũng khí mà đối diện với mẹ chồng.

Lúc Triệu Phi Linh vào trong Trường Bình cung yết kiến hoàng hậu cũng vừa hay Lưu Tử Anh từ đó đi ra. Không tiện nói chuyện nên hắn chỉ mỉm cười chào nàng, nhưng nụ cười của hắn đẹp rạng rỡ còn hơn nắng sớm khiến nàng không khỏi cao hứng. Gặp gương mặt đẹp trai vào buổi sáng nhất định sẽ mang lại vận khí tốt.

Quả nhiên, hắn thực sự mang lại hạnh vận cho nàng. Buổi mời trà hoàng hậu không hững không xảy ra sai xót mà thậm chí hoàng hậu còn không đả động gì đến việc của ngày hôm qua. Bà ta bình thản như thể mọi sự vẫn vậy, không có gì xảy ra. Thậm chí bà ta cũng không thể hiện một thái độ gì gây căng thẳng cho Phi Linh khiến nàng có cảm giác hoàng hậu trở nên đáng yêu hơn hẳn.

“ Nhất định phải cảm tạ hắn”

Ý nghĩ trong đầu thôi thúc Triệu Phi Linh sau khi rời chỗ hoàng hậu liền tìm ngay đến chỗ Lưu Tử Anh. Nàng cũng không quên mang theo hộp bánh lý ngư.

Lúc này Lưu Tử Anh vẫn như thường lệ, ngồi đọc sách trong thư phòng. Vì hắn đẹp nên ngay cả dáng trầm tư xem sách cũng dễ lay động lòng người. Ngoài võ công cao cường, hắn còn thích đọc sách, quả là văn võ song toàn, kỳ tài hiếm có. Nếu không phải vì hương vị bánh cá chép thơm phức trên tay, có lẽ nàng đã mải lãng quên thời gian mà si mê ngắm nhìn gương mặt hắn.

-Vương gia hảo! _ Nàng lên tiếng gián đoạn việc tập trung đọc sách của hắn.

Lưu Tử Anh ngước lên nhìn nàng, bộ mặt vô cảm xúc rồi lại cúi xuống tiếp tục dán mắt vào cuốn sách.

-Có việc gì cứ nói! _ Hắn kiệm lời hết sức bằng một thanh âm lãnh khốc.

“ Hắn lại dở chứng gì nữa đây?”

Nàng không khỏi tự vấn, tên này bỗng chốc lại thay đổi bộ mặt và thái độ như thể hai người khác biệt. Cảm giác về hắn lúc này thật khác với hắn của ngày hôm qua. Có khi nào ở trong hoàng cung khiến hắn bức bối thành ra khó tính, khó chiều.

Nàng cầm hộp bánh của Lý Ngư Đường trên tay thầm nghĩ “Có thể thứ này sẽ làm hắn vui hơn, thôi kệ, cứ đưa cho hắn, biết đâu tâm tình hắn thay đổi.”

-Vương gia, đây là bánh của Lý Ngư Đường mà ngài yêu thích. _ Nàng đặt hộp bánh trước mặt hắn.

Ánh mắt Lưu Tử Anh chợt trở nên hỗn tạp, là sự pha trộn giữa nghi ngờ, khó hiểu và bức bối.

-Ngài xem, đây có đúng là đặc sản của Bắc Triều mà ngài thích ăn?

Nàng vui vẻ mở nắp hộp, bên trong là những chiếc bánh hình cá chép đẹp mắt màu vàng ươm, hương thơm của bột bánh và đậu xanh hòa quyện tạo nên sức hấp dẫn lạ thường.

Lưu Tử Anh nhìn thấy bánh cá chép quả nhiên thay đổi thái độ, nhưng là một thái độ rất rất đáng sợ. Gương mặt lạnh như tiền kia bỗng chốc dãn nở, khóe mắt cay cay chuyển thành màu đỏ mọng và hiện rõ vẻ phẫn uất, bi thương. Hắn đột ngột hất mạnh hộp bánh xuống sàn, từng con cá chép xinh đẹp gãy vụn, văng tung tóe trên nền đất.

-Ta ghét nhất trên đời chính là thứ này! _ Cơn giận của hắn đột nhiên bùng phát như dung nham phun trào, chưa bao giờ hắn có hành động, thái độ mất kiểm soát như lúc này.

-Cút! Nàng mau cút khỏi đây cho khuất mắt bổn vương! _ Hắn cũng đồng thời hất luôn cả tập sách trên bàn về phía nàng.

Nếu nói về tâm trạng của Triệu Phi Linh lúc này, ngoài bất ngờ, khó hiểu ra, nàng còn muốn tiện tay bóp chết tên này. Nàng đã có thành ý mua bánh của Lý Ngư Đường dâng tặng, muốn làm hắn vui, vậy mà hắn dám coi khinh như cỏ rác, còn thẳng tay hất bỏ và to tiếng đuổi nàng. Nhưng tự kiềm chế bản thân không nên hành động lỗ mãng, lửa đã phát, nếu đổ thêm dầu thì đại cục chỉ có hóa tro tàn, nàng đành tự tránh đi ra ngoài để hỏa khi của cả hai có cơ hội nguội bớt.

“Hắn bị sao vậy? Sao tâm tính hắn thay đổi sớm nắng chiều mưa, chả lẽ ta làm sai chuyện gì? Không! Rõ ràng hôm qua hắn còn nói bánh lý ngư khiến cho hắn có cảm giác hạnh phúc, vậy sao hôm nay ta, nhìn ánh mắt hắn lẫn tạp cả bi thương lẫn giận dữ?”

Triệu Phi Linh cứ thế suy nghĩ mông lung về thái độ của Lưu Tử Anh mà không để ý, mình đang đi đoạn đường ngược hướng với Cảnh Dương cung, và thực sự, nàng cũng không lưu tâm gì đến những gì ở trước mặt.

Mãi đến khi ý thức được có bóng người đang ở rất gần mình nàng mới giật mình ngước nhìn lên.

Đối diện với nàng là một thân ảnh cao lớn, ngũ quan sáng lạn tựa hồ chính nhân quân tử, tóc vấn gọn gàng, thân mang hoàng bào thêu hình Mãng Long (*1), đai lưng cẩn ngọc đầy vẻ quyền uy. Chỉ cần nhìn phục sức liền đoán ra đó chính là Bắc Triều thái tử Lưu Tuyên Thành. Và Triệu Phi Linh càng thêm phần hoảng hốt hơn khi nhớ ra hắn chính là Lưu công tử mà nàng đã trót lỡ vô lễ ở phiên đấu giá cổ vật trong kinh thành.

Lưu Tuyên Thành đối với Triệu Phi Linh vô cùng ấn tượng bởi sự am hiểu về cổ vật cũng như lịch sử của nàng, vì vậy hắn từ đó đã cho người bí mật theo dõi và biết được nàng chính là vương phi của Lưu Tử Anh. Hôm nay, vừa thoạt nhìn hắn liền nhận ra nàng và vô cùng bất ngờ thích thú khi thấy nàng trong diện mạo khuynh diễm như lúc này.

Phía Triệu Phi Linh, nàng chỉ ước sao thái tử sẽ không nhớ mặt mình hoặc giả sẽ không vì một câu nhất thời buột miệng của nàng mà truy cứu. Nàng đành cúi mình hành lễ với Lưu Tuyên Thành, phần cố gắng thấp mặt để tránh hắn sẽ nhận ra.

-Thái tử vạn an! _ Nàng nói rồi vẫn tư thế cúi đầu mà tránh đi.

-Tĩnh vương phi, tiểu mĩ nhân, hôm nay cũng biết hành lễ sao? _ Lưu Tuyên Thành khóe cười nửa miệng đầy gian ý muốn cản bước nàng.

Thái tử ngang ngược dùng tay nâng cằm nàng lên để nhìn cho kĩ những đường nét tinh xảo cực phẩm trên gương mặt nàng, trong lòng thoáng dấy lên những ham muốn chiếm giữ.

Lưu Tuyên Thành sớm đã thành gia lập thất, thê thiếp đầy đủ, nhưng với hắn, niềm đam mê nữ sắc cũng giống như với cổ vật, càng đẹp càng quý, càng nhiều càng ít. Hắn cũng không cần quản đối phương có phải là đệ tức (em dâu) của mình hay không, chỉ cần là nữ nhân hợp mắt hắn, ắt tìm đường trêu hoa ghẹo nguyệt.

-Thái tử, xin hãy giữ tôn nghiêm! Nếu không có gì phân phó xin hãy nhường bước.

Triệu Phi Linh thấy gai người liền tránh né bàn tay tiếp xúc của Lưu Tuyên Thành cũng như ánh mắt dâm tà của hắn dành cho mình.

Thái tử quả thực cùng huyết thống với Lưu Tử Anh nên vẻ ngoài cũng đầy soái khí, như nàng nhận định: “ngũ quan sáng lạn tựa hồ chính nhân quân tử”. Nhưng bộ mặt này lại đối nghịch với tính cách một trời một vực. Hắn không những bốc đồng, hoang phí lại còn đa dâm, không thể nói “trông mặt mà bắt hình dong” đối với hắn. Triệu Phi Linh cũng cảm thấy, với một vị thái tử như thế này thì tương lai bị Lưu Vệ Anh giành lấy hoàng vị cũng là điều dễ hiểu.

-Tĩnh vương phi nếu đã biết gìn giữ tôn nghiêm như vậy sao còn dám vô lễ với bổn thái tử tại phiên đấu giá? Hơn nữa còn tham gia vào phường cờ bạc, gây gổ đánh lộn, chuyện này e rằng đến tai hoàng thượng và hoàng hậu thật không hay chút nào! _ Lưu Tuyên Thành vẫn giữ ánh mắt dâm đãng nhìn Triệu Phi Linh, không những thế còn buông lời uy hiếp.

“Sao hắn cũng biết chuyện đó? Còn muốn đe dọa sẽ mách lẻo với hoàng thượng nữa, tên này thật không thể dung thứ.”

Triệu Phi Linh đang còn nghĩ cách để đối phó Lưu Tuyên Thành thì chợt nghe thấy phía sau mình, một thanh âm quen thuộc cất lên:

-Có phải hoàng huynh cũng định kể cho phụ hoàng việc mình cùng Hàn thừa tướng lén lút tham gia phiên đấu giá và đổ vào đó vạn lượng hoàng kim?

Lưu Tuyên Thành đang có ý mạo phạm Triệu Phi Linh, biết có người đến và nghe được lời nói đó liền ngưng ngay hành động mờ ám, gương mặt hắn cũng lộ vẻ mất hứng rồi trở về trạng thái nghiêm túc ban đầu.

-Nếu thần đệ không lầm thì phụ hoàng đã ra lệnh cấm thái tử tham gia và mua bán cổ vật, không rõ thái tử huynh là sơ ý quên mất hay là có ý kháng chỉ?

Người đó tiếp tục buông lời khiêu khích Lưu Tuyên Thành để cho hắn không còn cách nào đối lại. Và Triệu Phi Linh cũng thật bất ngờ khi biết được rằng, lại một lần nữa, gương mặt tuyệt mĩ của Lưu Tử Anh xuất hiện giải vây cho nàng. Thanh âm đó của hắn rất nhẹ nhàng êm tai nhưng lại mang vẻ bỡn cợt vừa ngầm ý uy hiếp làm thái tử mặt mũi tê tái, giảm bớt thị uy.

-Không những vậy, thái tử còn bị những tay thương buôn lừa bán đồ giả. _ Triệu Phi Linh thấy vậy cũng được đà tiếp thêm lời hạ bệ Lưu Tuyên Thành.

-Ta chỉ là cao hứng đến xem thôi, ta cũng không mua cái tước ngọc đó! _ Lưu Tuyên Thành trở nên gượng gạo và bối rối cô gắng giải thích chống chế.

Tuy nhiên thái tử cũng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh, lòng hắn tự biết không nên dở trò dâm đãng nữa khi có kẻ khác xuất hiện, và trên hết hắn cũng không hề muốn hoàng thượng biết việc ở phiên đấu giá cổ vật, vì vậy lần này hắn tạm tha cho Triệu Phi Linh. Hắn tự túc nói tránh sang vấn đề khác.

-Phụ hoàng đang triệu kiến ta, ta phải đi ngay, không nói với các người nữa.

Lưu Tuyên Thành cũng đồng thời liếc xéo hoàng đệ của mình, buông lời giáo dưỡng : “ Nên bớt lo việc bao đồng, chuyện của nhà người khác không liên quan đến mình thì đừng dụng tâm.”

-Vậy hoàng huynh đi thong thả!

Tiểu Soái hoàng tử chỉ cười nhạt khi nghe Lưu Tuyên Thành nói, hắn vốn chẳng có ý tố cáo tội thái tử, chỉ là tình cờ bắt gặp Lưu Tuyên Thành đang có ý đồ xấu với Triệu Phi Linh nên tiện ý mà đùa giỡn vài câu.

Sau khi tống tiễn thái tử, Tiểu Soái cũng quay ra tươi cười chào hỏi Triệu Phi Linh như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì. Gương mặt hắn đẹp rạng rỡ, thần sắc vui vẻ đầy hứng khởi khiến Phi Linh không thể tin vào mắt mình. Mới vừa rồi hắn còn nổi điên trong thư phòng và hất bay hộp bánh lý ngư. Lúc đó hắn vừa bi thương vừa giận dữ như một loài dã thú, vậy mà bây giờ lại trở về trạng thái thần tiên thoat tục, soái khí ngời ngời.

“Tên này lại sao đây? Sao tâm trạng và sắc mặt hắn lại có thể thay đổi thất thường như vậy? Chẳng lẽ gặp thái tử xong khiến hắn trở nên cao hứng. Có thể tin đây là Lưu Tử Anh không? Hay tên này thuộc kiểu người đa nhân cách (*2), một dạng tâm thần?”

Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Triệu Phi Linh về những hành vi khó lường của Lưu Tử Anh, khiến nàng cảm thấy bức bối, nàng nhất định cần phải được giải đáp.

-Tĩnh vương gia! Ngài là người đa nhân cách sao? Tâm trạng ngài sao có thể thay đổi thất thường như vậy?

Hắn lại mỉm cười ôn nhu mà đáp:

-Ta không biết “đa nhân cách” nghĩa là gì, nhưng Tĩnh vương phi, nàng đã có chút hiểu lầm rồi.

-Phải, thiếp thực sự không thể hiểu được ngài! Hôm trước ngài nói bánh ở Lý Ngư Đường khiến ngài có cảm giác hạnh phúc, vậy mà hôm nay ngài giãn dữ hất nó đi và đến giờ ngài lại thể hiện như chẳng có gì xảy ra! Hãy nói cho thiếp biết đâu mới thực sự là tâm tư của ngài.

Nàng níu lấy tay áo của hắn, đối mắt nhìn hắn mong chờ có được sự giải thích thỏa đáng.

-Thực ra là…..

Hắn cũng chưa kịp nói lời giải thích thì bỗng dưng phía sau lưng Triệu Phi Linh lại cất lên một thanh âm cũng vô cùng quen thuộc, thanh âm này mang ngữ khí của sự giận dữ, ý quát nạt:

-Triệu Phi Linh! Tĩnh vương phi, nàng làm cái trò gì vậy? Mau bỏ tay ra!

……………………………………………………………………………………………………….......................................................

Chú thích

(*1) Mãng long : Là một biến thể thứ cấp của rồng, hình dạng giống con rồng nhưng chỉ có 4 ngón chân ( trong khi rồng có 5 ngón). Thời phong kiến chỉ vua mới là người duy nhất được sở hữu y phục hay các vật dụng có hình rồng, còn mãng long là hình dành cho thái tử.

(*2) Đa nhân cách: Đa nhân cách được hiểu đơn giản là có nhiều nhân cách khác nhau, có khi đối lập nhau và hoàn toàn không liên quan cùng "trú ngụ" trong 1 cơ thể con người; và tùy vào từng thời điểm cụ thể nào đó mà nhân cách được "ẩn giấu" bộc phát ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.