Chương 15. Bánh Lý Ngư
Tiểu Soái vương gia cùng Triệu Phi Linh lặng lẽ đứng trên cầu Vọng Nguyệt ngắm nhìn những ngọn đèn hoa đăng trôi theo dòng nước. Không ai nói gì, cảm giác như cả hai đều có những ưu phiền chất chứa trong lòng mà không cách nào bày tỏ.
Cứ như vậy cho đến khi đèn của cả hai đã trôi xa mất dạng, lúc này Tiểu Soái mới nhớ ra còn có thứ khác chưa cho Triệu Phi Linh thưởng thức. Đó chính là bánh lý ngư, một món điểm tâm yêu thích của hắn. Hắn liền lập tức dẫn nàng đến tiệm bánh Lý Ngư Đường trên một con phố sầm uất trong kinh thành.
Bánh lý ngư thực ra khá giống với bánh trung thu, cũng vỏ ngoài bằng bột và nhân bên trong là đậu xanh, nhưng bánh làm thành hình cá chép đẹp mắt, hương vị cũng lạ hơn, nghe nói đó là hương vị bí truyền chỉ riêng Lý Ngư Đường mới có. Tiểu Soái nói thích ăn bánh lý ngư bởi nó mang đến cho hắn cảm giác hạnh phúc, đó chỉ là cảm thụ của cá nhân hắn, nhưng hắn khuyên nàng nên nếm thử, bởi đó cũng là một trong những đặc sản của Bắc Triều. Bánh lý ngư cũng là một món ăn gắn liền với tuổi thơ của hắn, không chỉ mình hắn mà còn của tất cả nhi đồng trong thành Kim Lăng.
Nhưng thật tiếc cho Tiểu Soái, lúc hai bọn họ đến nơi thì đã muộn, Lý Ngư Đường đã bán hết chiếc bánh cuối cùng trong ngày và chuẩn bị đóng cửa tiệm.
-Chúng ta để lỡ mất rồi! Lý Ngư Đường đã đóng cửa. _ Hắn đầy vẻ tiếc nuối.
-Không sao! Ngày mai chúng ta có thể quay lại! _ Nàng hào hứng đáp
-Tiệm đóng cửa, nghĩa là giờ này rất muộn, Tĩnh vương phi, cũng đến lúc nàng phải trở về hoàng cung rồi!
Nghe đến đoạn phải trở về hoàng cung, tất cả cảm hứng của Triệu Phi Linh gần như tuột dốc, ngay lúc này nàng chỉ muốn trốn đi, nhưng dường như Tiểu Soái cũng lường trước được tâm tư nàng, hắn liền cầm chặt lấy tay nàng không buông.
-Tĩnh vương phi! Nàng là công chúa của Triệu quốc, thân phận rất quan trọng, không thể cứ đột nhiên biến mất khỏi hoàng cung như thế này. Hãy tin ta, theo ta trở về, sau này ta sẽ giúp nàng cách để sống vui vẻ, dễ dàng hơn trong hoàng cung.
Ánh mắt của hắn vừa cương nghị vừa ấm áp, tạo cho người khác sự tin tưởng, nàng cũng như bị cái nhìn đó thuyết phục và khuất phục. Lúc này trốn thoát khỏi tay một kẻ thông minh, thân thủ phi phàm như hắn là điều không thể vì vậy nàng chỉ có thể lựa chọn cùng hắn quay về, nhưng lựa chọn này tự nhiên lại làm nàng cảm thấy yên tâm vô cùng. Không hiểu sao luôn cảm thấy an toàn khi ở bên hắn, thấy tất cả những điều hắn nói đều là chân thật.
Tiểu Soái cũng đã chuẩn bị sẵn xe ngựa để rước nàng về hoàng cung, có thể nói mọi sự hắn đã an bài ổn thỏa, chỉ có lúc dẫn nàng dạo chơi là do hắn một phút cao hứng nên mới để nàng ở lại bên ngoài lâu như vậy. Cũng có lúc hắn thật tâm nghĩ, giá có thể cùng nàng vui vẻ thêm chút thì hay biết mấy.
Chỉ một lát sau, Triệu Phi Linh cùng Tiểu Soái đã về đến Tử cấm thành và dừng trước Mạnh Chương môn. Trước sự giám sát của binh lính gác cổng, hắn liền rút ra lệnh bài để yêu cầu họ mở cổng thành, đồng thời hắn cũng trao cho nàng một lệnh bài khác.
-Nàng là vương phi tôn quý, với danh phận này thì muốn xuất nhập cung là tùy ý, đâu cần thiết phải vất vả tìm cách trốn ra ngoài. Tặng cho nàng lệnh bài này, dùng nó nàng có thể ra vào hoàng cung bất cứ lúc nào.
Triệu Phi Linh nhận lệnh bài như kiếm được vàng, rồi lại tự nhận thấy mình là kẻ siêu ngốc khi trăm phương ngàn kế vất vả trốn ngoài trong khi bản thân được phép đường đường chính chính. Chỉ trách Lưu Tử Anh không đưa lệnh bài cho nàng sớm hơn.
Tiểu Soái cũng chu đáo tiễn nàng về tận tẩm cung rồi trao cho nàng một lọ thuốc trị thương, không quên căn dặn:
“Hôm nay vất vả rồi, vương phi hãy về nghỉ ngơi sớm đi. Đây là trị thương dược rất hiệu quả, hãy thoa đều vào chỗ đau, qua ba ngày sẽ khỏi.” _ Hắn ám chỉ lòng bàn tay xước xát và tấm lưng bị lãnh một gậy của nàng. _ “Còn nữa, lần trốn ra khỏi cung vui chơi này sẽ là bí mật giữa hai ta được không!” _ Hắn lại cười ôn nhu khuấy động lòng người.
-Cảm ơn ngài! Tĩnh vương gia, cảm ơn ngài vì tất cả!
Nàng không quên nói lời cảm tạ hắn trước khi trở về khuê phòng.
Tiểu Soái đứng bên ngoài, dõi theo bóng lưng Triệu Phi Linh cho đến khi khuất dạng mới yên âm mà rời khỏi. Hắn khẽ nhếch môi cười đầy tà ý, trong dạ thầm nghĩ: “Nữ nhân này… Tại sao đến cả phu quân mình cũng không phân biệt được? .....”
Về phần Triệu Phi Linh, sau khi trở về tẩm cung, không ngừng cầm lọ thuốc trị thương cùng lệnh bài trên tay ngắm nghía. Quả nhiên, thứ của người đẹp dành tặng cũng đẹp đẽ và đầy tinh tế. Lệnh bài hoàng kim, các đường khắc chìm nổi rồng bay phượng múa tỉ mỉ đến từng chi tiết, trị thương dược bằng men sứ bóng loáng, hoa văn lam nhạt thanh nhã uốn lượn xung quanh.
Nàng nghĩ đến hắn, soái ca hoàng tử, phu quân của mình. Người đâu mà dễ thương hết mực. Nàng thích cách hắn bảo vệ nàng, thích ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười rạng rỡ của hắn, thích cả cách hắn quan tâm chăm sóc nàng, đúng hơn thích mọi thứ liên quan đến hắn. Ở thời hiện đại, nàng vốn coi đàn ông như cỏ rác, cảm thấy chẳng gã đàn ông nào xứng đáng và tất cả bọn họ đều thua kém nàng. Nhưng có ai ngờ được, xuyên không về thời đại này, không những tìm thấy được nam nhân đẹp như tranh vẽ, võ công cao cường, xuất thân cao quý, mà tính tình lại ôn hòa không kiêu ngạo. Quả là tuyệt tác, đúng chuẩn nam thần, chỉ có thể dành tặng hai chữ “hoàn hảo”
Đang mông lung suy nghĩ về Lưu Tử Anh, bất chợt dòng cảm hứng của nàng bị phá vỡ bởi tiếng khóc rống của tên mít ướt Hạ Vũ
-Tĩnh vương phi, công chúa! Người đã đi đâu mất cả ngày nay, làm chúng nô tỳ kinh hãi, cứ ngỡ người lại nghĩ quẩn làm chuyện dại dột!
Ở trong hoàng cung, thứ khiến nàng đau đầu nhất chính là tiểu nô tỳ Hạ Vũ. Khóc, khóc, khóc, ngoại trừ ăn và khóc chẳng làm nên tích sự gì.
-Thôi đi! Ta đã chết đâu, sao cứ khóc vậy!
-Nhưng nô tỳ lo lắng cho người mà! _ Lại khóc và còn khóc to hơn_ Người không biết đâu, hôm nay hoàng hậu nương nương triệu kiến người, cả Tĩnh vương cũng đến tìm mà người lại không có mặt.
-Tĩnh vương gia đến tìm ta sao? Lúc nào và ngài ấy tìm có việc gì? _ Nàng cảm thấy thật lạ.
-Lúc xế chiều vương gia có ghé tẩm cung và nói ngày mai sẽ rời khỏi hoàng cung, rước vương phi hồi phủ.
Triệu Phi Linh thật không hiểu, lúc xế chiều chẳng phải nàng và hắn đang vui vẻ ăn mì Dương Xuân của lão Tứ, sao Hạ Vũ giờ lại nói hắn đến tẩm cung tìm nàng. Hơn nữa, nếu muốn đưa nàng về vương phủ sao cả chiều hắn không nói gì, lại còn đưa nàng trở về hoàng cung.
-Vậy nhà ngươi xử lí sao khi ta không có ở đây? Ngươi nói gì với hoàng hậu và Tĩnh Vương?
-Nô tỳ nói rằng hôm nay vương phi không được khỏe trong người, sợ làm hoàng hậu mất hứng nên xin phép khước từ. Còn Tĩnh vương, nô tỳ chưa kịp giải thích gì với ngài ấy thì phía hoàng hậu có người đến nói giúp cho vương phi và triệu kiến Tĩnh vương về Trường Bình cung.
Triệu Phi Linh cảm thấy mọi chuyện thật khó hiểu, sao Lưu Tử Anh lại xuất hiện, như thể hắn có phép phân thân. Còn hoàng hậu, người phụ nữ thông minh quỷ quyệt như bà ta chắc chắn biết thừa việc nàng giả bệnh, cư nhiên lại đi bao che giúp đỡ nàng. Thực ra bà ta đang có dụng tâm gì?
Cứ ở trong hoàng cung là y rằng cảm thấy căng thẳng hại não. Triệu Phi Linh hiện tại lại đang rất mệt mỏi, đau lưng và buồn ngủ. Nàng tự nhủ lòng mình: “Thôi kệ, chuyện tới đâu mai giải quyết, phải tự thương mình và ngủ một giấc dưỡng sinh đã.”
Trước khi nhắm mắt ngủ, nàng lại nghĩ đến Lưu Tử Anh, hắn đã đối xử tốt với nàng, nàng cũng nên đáp lễ hắn mới phải đạo.
-Hạ Vũ này! Sáng sớm ngày mai hãy xuất cung, đến cửa tiệm Lý Ngư Đường phía tây kinh thành mua về đây một hộp bánh lý ngư nhé.
Nàng căn dặn Hạ Vũ trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.