[Dịch]Dưỡng Hoàng Đế

Chương 13 : Chương 13




Chương 13. Không cho nàng thoát khỏi tay ta

Triệu Phi Linh không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu nàng nguyền rủa thân xác bèo bọt của Triệu quốc công chúa kẻ từ lúc xuyên không về thời đại Bắc Triều. Nàng đang tận hưởng khoảnh khắc đánh trận sảng khoái thì cơ thể này bỗng nhiên mệt mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, hoa mày chóng mặt. Triệu quốc công chúa chắc chắn là kiểu khuê nữ chuẩn mực, không chịu ra ngoài vận động nên chân tay chỉ cần làm gì nặng là trở nên nhũn nhão, yếu ớt. Chưa kể nàng ta còn bị chứng thiếu máu, dẫn đến hạ huyết áp, và vô số những khiếm khuyết khác về sức khỏe.

Theo lẽ thông thường, vài tên giặc cỏ này sẽ được giải quyết trong vòng ba phút, nhưng chính cơ thể suy nhược này đã phản lại nàng. Nàng mới hạ được hai tên thì tứ chi cảm giác như sắp rời ra và bị một tên thừa cơ đánh lén sau lưng, đau đến mức nhìn thấy ông bà tổ tiên. Nàng ngã ra đất, đang chuẩn bị lĩnh thêm một gậy nữa thì bỗng đâu xuất hiện bàn tay cầm quạt lụa đỡ đòn và hất văng cây gậy đi.

Cao nhân xuất hiện, Triệu Phi Linh chỉ kịp nhìn thấy chiếc quạt của kẻ đó mở ra chớp nhoáng rồi đóng vào trong khi những tên còn lại đã bị đánh bay đi, mỗi tên một góc. Động tác quá nhanh gọn của một cao thủ nội công thâm hậu.

Khi cao thủ vừa giải quyết xong đám côn đồ ở sòng bạc thì lại một đám cầm đao kiếm nữa xuất hiện. Triệu Phi Linh không biết đó là thủ hạ của lão thương nhân buôn cổ vật, nhưng biết bọn chúng đang nhắm vào mình, bè lũ đó chỉ là dâu đổ bìm leo, thừa cơ mà lấn tới. Còn phía cao nhân kia vẫn chưa xác định được bạn hay thù nên nàng vẫn chọn kế chuồn là thượng sách. Nàng mặc kệ cao nhân ứng chiến với lũ cầm đao kiếm, toan đứng lên chạy, nhưng bóng dáng nam nhân này tựa như có ma lực níu chân nàng lại. Nàng chợt nhận thấy người này vô cùng quen thuộc, như đã từng gặp gỡ.

Cao nhân đội nón lá, che mất nửa gương mặt, toàn thân bạch y tao nhã, khí chất vương giả đan xen thần tiên thoát tục. Thân ảnh như ngọc, thân thủ như phong, lướt bay trong ánh nắng chiều tà tựa khiêu vũ mà ẩn chứa bên trong sức mạnh sánh cuồng phong.

Cao nhân ý muốn bảo vệ nàng, hắn giữ tay nàng lại, kéo về phía sau lưng mình, toàn thân che chắn, mặt khác cũng là để không cho nàng chạy thoát. Phi Linh để ý, hắn có đeo kiếm bên thắt lưng, thanh kiếm nhìn cũng khá quen nhưng chỉ để làm cảnh. Từ lúc giao chiến với thủ hạ của nhà cái lẫn thương nhân cổ vật, hắn chưa từng rút kiếm một lần, tất cả chỉ dùng đến cây bạch phiến bằng lụa, khung gỗ vô hại này.

Triệu Phi Linh ở sau lưng cao nhân quan sát, hắn dường như không xuất một chiêu tấn công nào, chỉ một tay dùng quạt đỡ, nhưng nội lực mạnh đến mức bất cứ kẻ nào chạm vào đều bị hất văng ra. Thân thủ quá phi phàm, nàng chợt nghĩ, nếu để hắn phải rút kiếm ra thì không biết giang hồ sẽ đổ máu đến nhường nào.

Chỉ một lát sau, bè đảng thương nhân cũng gục hết, đao kiếm rớt la liệt trên nên đất và cao nhân thu quạt về, trở lại tư thế ung dung. Hắn lúc này mới quay lại, gỡ nón lá ra và tươi cười nhìn Triệu Phi Linh.

-Tĩnh vương phi hảo!

Hắn gửi cho nàng lời chào theo cách rất hồn nhiên. Gương mặt tuấn mĩ, nụ cười ôn thuận đủ sức làm nữ nhân cả thiên hạ điên đảo này chính là điều mà Triệu Phi Linh lúc này không hề muốn gặp lại. Nhị hoàng tử, Tĩnh vương Lưu Tử Anh lại một lần nữa xuất hiện bất ngờ trước mặt nàng.

“Tên hoàng tử mặt liệt này, sao tự nhiên lại xuất hiên ở đây, hôm nay hắn còn biết cười”

Triệu Phi Linh không khỏi hoảng hốt, nàng muốn thoát khỏi hoàng cung một phần vì không muốn nhìn lại bản mặt đưa đám của Lưu Tử Anh và càng không muốn chôn thân làm thê tử của hắn. Đã đi xa hoàng cung đến bước này mà vẫn không thoát được hắn, lại còn được hắn ra tay tương trợ. Nàng thấy sợ hắn, sợ hành tung khó lường của hắn.

Sau khi nghe hắn chào, nàng lập tức quay đi, cắm đầu chạy, cho dù cái cơ thể này đang rã rời và không muốn thì vẫn cố sức chạy, càng xa Tử Anh càng tốt. Tuy nhiên tên hoàng tử mặt liệt đâu dễ bề cho nàng thoát thân, hắn cũng đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi.

-Tĩnh vương phi, Tĩnh vương phi! _ Giọng gọi của hắn còn còn mang ngữ điệu như thể bỡn cợt.

Phi Linh vừa chạy vừa ngoái lại nhìn hắn, hắn luôn theo sát ngay sau, chỉ cần hắn với tay là tóm được nàng, nhưng hắn không làm mà vẫn kiên trì một mực giữa khoảng cách ấy.

-Lưu Tử Anh đừng chạy theo ta nữa!! _ Nàng đã sắp hết hơi.

-Không phải đâu, Tĩnh vương phi! _ Hắn vô cùng ngạc nhiên khi nghe nàng nói, nhưng vẫn cố chấp đuổi theo. _ Xin dừng bước !

Hắn cố gọi, nàng càng chạy, đến khi mất kiên nhẫn, hắn đành bắt lấy tay nàng giữ lại thì điều hắn không ngờ tới chính là phản xạ của Triệu Phi Linh. Nàng lập tức xoay người, nhắm vào gương mặt tuyệt mỹ của hắn mà tung một cước.

Bàn tay nàng xé gió ngang với vận tốc âm thanh nhưng hắn còn nhanh hơn, hắn không thể tác thành cho nàng. Soái ca hoàng tử, thân thủ phi phàm đâu dễ để cho người khác có cơ hội manh động mà chạm đến. Hắn không những tránh một đòn này của nàng mà tránh tất cả những đường tấn công dồn dập bằng đủ loại hình võ thuật bát nháo của nàng. Hắn chỉ tránh né một cách nhẹ nhàng như đang chơi đùa mà không hề phản kháng khiến cho nàng cảm giác mình như một kẻ ngốc, múa may quay cuồng trong không khí.

Triệu Phi Linh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Một kẻ cao ngạo như nàng, ở thời hiện đại chưa từng nếm mùi thất bại hay bị kìm kẹp vậy mà khi xuyên không, mọi hành động của nàng đều trở nên ngu ngốc. Đối với nam nhân, nàng vẫn thường coi khinh và tự hào khi không có kẻ nào mạnh mẽ bằng mình, nhưng trước Lưu Tử Anh, một kẻ thua nàng cả ngàn năm về tri thức và nền văn minh, nàng chợt trở nên nhỏ bé, yếu đuối và nực cười.

Phi Linh thất vọng, dừng lại trong mệt nhoài, nàng thở dốc nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương của sự bất lực

-Tĩnh vương gia, Lưu Tử Anh, có thể buông tha cho ta được không! _ Nàng đối với hắn bây giờ là cầu xin chứ không phản kháng

Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn nàng đầy hỗn tạp, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

-Tĩnh vương phi, thực ra ta…..

-Lưu Tử Anh! _ Nàng không để hắn kịp nói hết câu, liền tiếp lời hắn bằng một ngữ khí phảng phất u buồn, thất vọng. _ Vương gia, thiếp biết hôn sự của chúng ta chỉ là sự sắp đặt, thiếp đối với ngài là sự chán ghét. Thiếp vốn không phải là một nữ nhân tốt, so với danh phận Tĩnh vương phi thật không xứng đáng. Hơn nữa, cuộc sống trong hoàng cung càng không thích hợp, bởi thiếp vốn tự do tự tại, không hiểu phép tắc. Vương gia , ngài có thể coi như chưa từng gặp gỡ mà tha cho thiếp được không? Cũng coi như ngài cho mình thêm một cơ hội tìm được thê tử tốt, xứng đáng và khiến ngài yêu thương!

Bạch y cao nhân im lặng nghe nàng nói, hắn nhìn vào đôi mắt trực trào lệ rơi của Triệu Phi Linh, trong lòng không khỏi bối rối. Giờ thì hắn đã hiểu ra vấn đề, thậm chí hiểu tường tận. Quan sát nàng một ngày, để ý mọi hành động của nàng, để đến lúc này, hắn chắc chắn tất cả những lời vừa rồi của nàng đều là sự thật. Hắn mỉm cười đầy tà mị, nụ cười khiến cho ngũ quan vốn đã hoàn hảo của hắn càng thêm khuấy động lòng người. Hắn nắm chặt lấy cổ tay Triệu Phi Linh khẽ thì thầm

-Tĩnh vương phi ! Hôm nay bổn vương nhất định không để cho nàng chạy thoát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.