[Dịch]Dị Thế Mặc Liên

Chương 6 : Giới tử




Nhìn thành quả lao động khổ cực của nàng, trong nháy mắt biến mất không thấy, Mặc Liên ngẩn người, lẽ nào tinh hạch không có khả năng trực tiếp dùng tay đụng vào? Thế nhưng, Mặc Liên kia trước đây có xem rất nhiều sách cũng không có sách nào ghi lại chuyện kỳ lạ này.

Theo trí nhớ của nàng, trước đây ở Lan Tạp đại lục có một loại không gian huyễn khí phi thường trân quý, lúc trước người Mặc gia thậm chí cho rằng hắc giới tử Mặc Vân lưu cho nàng là loại không gian huyễn khí kia. Bị người đoạt mất vài lần, sau khi họ chứng minh được đó chỉ là một giới tử thông thường, nể mặt Mặc gia thái trả giới tử lại cho nàng.

Mặc Liên tâm tình vui vẻ, lẽ nào giới tử trong tay nàng chính là một loại không gian huyễn khí? Bằng không tinh hạch trong tay vì sao vô cớ biến mất? Lập tức Mặc Liên liền giơ giới tử trên tay phải lên tỉ mỉ nghiên cứu.

Nhớ tới nhiều bảo vật cần lấy máu nhận chủ mới có thể dùng, Mặc Liên lập tức cắt ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trên giới tử, nín thở chờ đợi, nhưng giới tử không có không phản ứng gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Mặc Liên dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến cho nó phản ứng, dung tay xoa nó, thậm chí liếm nó, cũng chẳng có phản ứng nào.

"Nguyên lai chỉ là một cái giới tử bình thường, thật là nhàm chán, lãng phí sự mong đợi của ta." Mặc Liên sắc mặt trầm xuống lầm bầm than vãn, lập tức xoay người bắt đầu dùng chủy thủ, phân chia thịt lang, rồi đứng lên.

Lúc này, giới tử hình như lóe lóe, tức giận, nhưng lập tức lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Ma hạch của Thổ Lang đúng là đã chui vào cái giới tử này, không có sai, Mặc Liên nghi hoặc nhìn lại giới tử trên tay lần nữa, nhưng vẫn không thấy được điều gì khác thường, nàng cũng không rảnh mà nhìn nó thêm nữa.

Mặc Liên biết, da và xương của ma thú là tài nguyên luyện khí tốt nhất, có thể dùng để chứng để trao đổi lấy tinh tệ. Nàng phân chia thịt lang, lấy những khúc xương cứng rắn, dùng da sói bọc lại thỏa đáng, vác nó trên lưng, đi xung quanh tìm một huyệt động an toàn để nghỉ ngơi.

Đem gia vị rắc lên một mảng thịt nhỏ, rồi tìm cành cây để nhóm lửa, mùi thơm của thịt nướng lan khắp hang động, mặt nàng giờ phút này hơi hồng hồng, chứ không còn trắng vì lạnh như lúc này nữa.

Vô luận hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, trắc trở cỡ nào, nàng cũng phải kiên trì cố gắng, không thể từ bỏ, được sống lại một lần nữa, nàng phải sống thật tốt.

Đương thịt nướng chin, Mặc Liên ném thử một miếng nhỏ trước, không nghĩ tới thịt lang lại ngon như vậy. Hẳn là là bởi vì Thổ Lang hấp thu linh khí của thiên địa.

Sau một lát, Mặc Liên vỗ cái bụng tròn vo, cười cười. Tuy rằng gia vị có chút đơn sơ cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm, thịt nướng vẫn rất ngon, Mặc Liên cảm thấy thỏa mãn.

Đem lượng thịt còn lại hong gió để dự trữ. Thu thập xunh quanh một chút, Mặc Liên đắp lên da sói, nằm xuống một góc trong hang động, chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, bên ngoài động xuất hiện một số âm thanh ma sát rất nhỏ.

Mặc Liên giác quan cực kỳ nhạy cảm, hình như càng hơn lúc trước, nắm chủy thủ trong tay, ánh mắt nàng không hề chớp mắt, nhìn chăm chú vào cửa động, để có thể phản ứng nhanh nhất.

Kỳ quái là, Mặc Liên đợi thật lâu, vẫn không có cái sự tình gì phát sinh. Chẳng lẽ là ảo giác?

Mặc Liên cẩn thận đến gần cửa khẩu nhìn xem một chút, vẫn như cũ, thiên địa trong lúc đó tĩnh lặng, chỉ có những phiến hoa tuyết từ không trung bay xuống.

Vô luận như thế nào, không có việc gì nguy hiểm là tốt.

Thở phào nhẹ nhõm, Mặc Liên ngồi xuống, nhưng ngoài ý nàng phát hiện thịt lang thiếu một khối.

Suy tư chốc lát, ánh mắt Mặc Liên lần thứ hai lơ đãng nhìn hướng cửa động, dựa vào thạch bích, nhắm hai mắt lại, mà hô hấp của nàng cũng bắt đầu trở nên bình ổn, giống nhau là đang ngủ.

Cái không khí nới cửa động tựa hồ nhẹ nhàng xảy ra một biến động nhỏ, nhưng mà lúc này Mặc Liên không thể nhận ra, khéo môi nhếch lên, nhưng không có làm thêm một động tác nào nữa.

Đêm càng khuya, Mặc Liên uể oải, chìm vào một giấc ngủ say, có lẽ vì quá mệt. Mà giới tử trong tay chậm rãi tản ra những ánh sáng nhu hòa, trong nháy mắt chữa trị hết vết thương trên người nàng.

------

Ngày mai.

Nắng sớm phủ khắp diện tích của rừng Bạch Tuyết, sương sớm còn chưa kịp tan hết, thế giới mờ ảo, tất cả sinh mệnh trên đời dường như đều biến mất, không gian an tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bên trong hang đong, Mặc Liên chậm rãi mở hai mắt, hơi động thân thể, nàng kinh ngạc cảm giác được thân thể dĩ nhiên không có một chút không khỏe nào.

Tỉ mỉ kiểm tra toàn thân, Mặc Liên xác định thân thể của nàng không chỉ một chút không khỏe cũng không có, mà vết thương trước đây cũng biến mất không thấy, hơn nữa tinh thần hoàn toàn no đủ.

Rốt cuộc là vì sao?

Trong ký ức trước đây, cũng không có xuất hiện tình huống như thế này với Mặc Liên kia. Lẽ nào cái hang động này, bên trong có cái thiên tài địa bảo có thể trợ giúp thân thể của nàng chữa trị?

Tìm tòi trong hang động một lượt cũng không có phát hiện ra cái gì kì lạ.Nhíu mày, lắc lắc cái đầu nhỏ, Mặc Liên thu thập mọi thứ, đi hướng ngoài động.

Nếu nghĩ không ra, sẽ không miễn cưỡng, nghĩ nhiều quá cũng không tốt nha.

Biết nàng muốn rời đi, giới tử tử nhất thời nhẹ nhàng run lên. Mặc Liên không có tu vi, tự nhiên là nghe không được giới tử kháng nghị.

Bỗng nhiên, một trận âm thanh sói tru truyền đến...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.