[Dịch]Dị Thế Mặc Liên

Chương 30 : Cuộc chiến tranh giành cái ôm ấp của chủ nhân




"Chủ nhân!" Tiếng nói ngây ngô của một thiếu niên vang lên, Tinh Tinh Nguyên Linh ôm chầm lấy cổ Mặc Liên, đỉnh đầu còn không ngừng cọ xát trên người Mặc Liên hai lần.

Chủ nhân thơm quá, thật mềm, ôm thật ấm áp, thật thoải mái.

Mặc Liên cảm thụ được thân hình lạnh như băng của thiếu niên, mềm giọng nói: "Không cần gọi ta là chủ nhân."

Tinh Tinh Nguyên Linh nghe vậy, đôi mắt trong trẻo đột nhiên trầm xuống.

Chẳng lẽ chủ nhân không muốn thu nhận hắn? Có phải là hắn còn chưa đủ tốt?

Chăm chú nhìn biểu cảm âm u của thiếu niên kia, khuôn mặt tuyệt lệ đều đã trở nên ảm đạm, Mặc Liên khẽ khẽ xoa sợi tóc mềm mại của hắn, thở dài giải thích: "Ngươi đã hoàn toàn hóa thành hình người, nếu đi ra ngoài gọi ta chủ nhân, sẽ dẫn đến rối loạn. Nhân tộc không thể khế ước nhân tộc làm khế ước giả. Cho nên, ngươi hãy gọi ta là Mặc Liên."

Thiếu niên vừa nghe vậy, đột nhiên lắc đầu, hắn không thể gọi thẳng tên tự của chủ người được, bởi vì như vậy là không tôn kính chủ nhân.

Chăm chú nhìn khuôn mặt quật cường của thiếu niên kia, Mặc Liên mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo tươi cười rộ lên lộ ra một lúm đồng tiền như gió xuân, cực phú nhẫn nại mà nói: "Vậy ngươi kêu ta là tiểu thư được không? Từ hôm nay trở đi, ta sẽ kêu ngươi là Mặc Linh."

Thiếu niên vừa nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn tinh thuần lộ ra vẻ vui sướng, cao hứng nói: "Vâng tiểu thư, Linh đã biết!"

Mặc Liên mỉm cười gật đầu, lại bị Mặc Linh một phen ôm vào trong ngực.

Hắn thật sự rất thích cảm giác được tiểu thư ôm hoặc là ôm tiểu thư.

"A! Ngươi là ai?" Đột nhiên một giọng nói truyền đến, non nớt như thế, không phải là Tiểu Tuyết thì còn có thể là ai!

"Ngươi! Cái tên Bạo Lộ Cuồng không mặc quần áo kia! Nhanh chút buông chủ nhân của ta ra!" Tiểu Tuyết giận dữ hét lên.

"Hừ, đây là tiểu thư nhà ta, dựa vào cái gì mà ta phải buông!" Mặc Linh tự nhiên sẽ không lui bước, nhíu mày nói.

Tiểu Tuyết lúc này đã nhận ra, cái tên thiếu niên thoạt nhìn có linh khí bức người, hóa ra là Tinh Tinh Nguyên Linh ngốc nghếch!

Làm sao có thể?

Nếu là ngày trước, linh trí Mặc Linh còn không có hoàn toàn mở ra nên bị Tiểu Tuyết dễ dàng khi dễ, như vậy giờ phút này, sau khi Mặc Linh đã hoàn toàn mở ra linh trí, hóa hình hoàn mỹ, tướng mạo tuấn mỹ tuyệt luân, nếu so sánh Mặc Linh với cái vẻ ngoài tay chân ngắn, tròn vo vo của Tiểu Tuyết mà nói, không thể nghi ngờ là Mặc Linh đã tuyệt đối chiếm thế thượng phong!

Dứt lời, Mặc Linh càng ôm Mặc Liên chặt hơn, vẫn còn không quên vứt cho Tiểu Tuyết một cái ánh mắt khiêu khíc.

Tâm lý Tiểu Tuyết bị trấn động triệt để, không thể tưởng được cái tên ngốc hồ đồ này sau khi hoàn toàn hóa hình còn có sở thích dính người, dính ai không dính lại nhất quyết dính lấy chủ nhân của hắn, thật là uổng phí cho lòng tốt của nó, lúc trước còn định thu nó thành tiểu đệ, không ngờ vừa tới đã đánh chủ ý lên người chủ nhân, điều gì cũng có thể nhịn, chỉ là điều này là không thể, thúc có nhẫn, thẩm không thể nhẫn!

"Ngươi! Bản thú muốn đấu cùng ngươi một trận! Chủ nhân là thuộc về ta!" Tiểu Tuyết tức sùi bọt mép, bộ lông truyết trắng dựng đứng lên.

"Hừ, ngươi cho là bản Nguyên Linh sẽ sợ ngươi sao? Tiểu thư là thuộc về của ta!" Mặc Linh không chút nào thỏa hiệp, có thể là vì trước kia hắn đã bị Tiểu Tuyết khi dễ rất thảm, tự nhiên sinh ra phản ứng muốn chống đối.

Một người một thú đột nhiên biến mất tại chỗ. Cách đó không xa truyền đến tiếng vang bùm bùm, huyền lực biến ảo.

Mặc Liên bất đắc dĩ nhìn một người một thú hoàn toàn biến mất, nàng rất muốn nói một câu.

Đánh nhau? Có thể!

Nhưng Mặc Linh, ngươi có thể mặc xong y phục rồi hãy đi đánh nhau không?

Một bóng dáng trần trụi lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt nàng, thật sự là một cảnh tượng rất khảo nghiệm lòng người nha!

Sờ sờ cái trán, Mặc Liên bắt đầu cúi người thu thập những cây dược thảo khô héo, ném vào toàn bộ Hỗn Nguyên Giới.

Mặc Liên đang hăng say thu thập thì nghe được tiếng gầm giận dữ của Xích Lôi, nháy mắt hắn đã kéo Mặc Liên kéo vào bên trong Hỗn Nguyên Giới.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, nổi giận mắng: "Ngươi! Mặc Liên! Ngươi! Tức chết bản tôn mất! Ngay cả một chút kiến thức cơ bản nhất mà ngươi cũng không có sao! Tơ Vàng Thảo không thể tiếp xúc với nhân khí! Cho dù là xác chết cũng không được!" Lúc trước hắn cũng thường hay làm việc càn rỡ, cũng không thiếu bị người kia thu thập, vì trả thù, nó cơ hồ hủy hết mọi thứ ở bên trong Hỗn Nguyên Giới, không thể tưởng tượng được hắn thế nhưng lại có khế ước với một người không có thường thức hơn cả bản thân hắn, sớm biết như vậy, có đánh chết hắn thì đều sẽ không hủy đi những Linh Dược đó!

Mặc Liên chớp chớp đôi mắt to, đáng thương tội nghiệp nói: "Ta thật sự không biết." Nàng đúng là xác thực không biết, Mặc gia là luyện khí thế gia, Tàng Kinh Các đương nhiên là lấy luyện khí làm chủ rồi.

Xích Lôi cảm thấy bản thân mình muốn hộc máu, trong bàn tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện mấy chục cái ngọc giản, dùng huyền lực nhét chúng vào trong tay Mặc Liên, hung tợn mà nói: "Ngươi đến lĩnh vực một ngàn năm cho ta! Nếu không thuộc hết những kiến thức ở trong này thì không cần đi ra!"

Nói xong, một cước đạp đến Mặc Liên lĩnh vực một ngàn năm.

Mặc Liên cắn răng, tên Xích Lôi đáng chết kia, một ngày nào đó, nàng nhất định phải khiến hắn đẹp mặt!

Nhẹ nhàng để ngọc giản ở giữa trán, tin tức trong nháy mắt đã truyền vào trong đầu Mặc Liên, Mặc Liên bắt đầu dùng tinh thần lực đọc qua một từng kiến thức mới mẻ.

Xem xong cái ngọc giản thứ nhất, Mặc Liên lập tức bắt đầu đọc cái thứ hai.

Nàng hy vọng có thể mau chóng nắm giữ toàn bộ tư liệu về thế giới này. Nếu có người ở đây mà chứng kiến hết thảy động tác của Mặc Liên, nhất định sẽ chấn kinh rớt cằm, tốc độ đọc ngọc giản có quan hệ trực tiếp tới tinh thần lực của người đọc, Mặc Liên chỉ cần đọc mấy lần mà đã ghi hết nội dung bên trong, trình độ này chỉ có tinh thần lực đạt tới thiên giai tuyệt thế kỳ tài tài năng mới có khả năng làm được.

Đoạn thời gian đó chỉ bằng nửa ngày ở thế giới bên ngoài, tuy rằng tinh thần lực của Mặc Liên không bị cạn kiệt, nhưng mà trán nàng cũng đã rỉ rỉ mồ hôi. Đơn giản là bởi vì sự “quan tâm tận tình” của Xích Lôi, đống ngọc giản này cơ hồ bao quát toàn bộ tư liệu về thế giới này, vô luận kiến thức mà hiện tại Mặc Liên dùng được, hay không cần dùng đến, đều bao gồm ở trong đó.

Nào là dược liệu bách khoa toàn thư, khoáng thạch bách khoa toàn thư, giới thiệu vắn tắt về các gia tộc, giới thiệu vắn tắt về các giới, thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật huấn linh, phù thuật, trận pháp.

Sau khi xem xong toàn bộ ngọc giản, Mặc Liên ngay lập tức xuất hiện trước mặt Xích Lôi, quyệt miệng, nhét một đống ngọc giản vào tay hắn.

"Xem xong rồi hả?" Xích Lôi kinh ngạc.

"Ân." Mặc Liên dời mắt, không vui đáp lời.

"Đã nhớ kỹ toàn bộ?" Xích Lôi lại hỏi.

"Ân." Mặc Liên đáp.

Bất quá cái người giật mình lần này đã ngay lập tức biến thành Xích Lôi, tin tức bên trong đống ngọc giản đó đến cùng nhiều đến bao nhiêu, hắn vẫn biết được điểm đó rất rõ ràng. Toàn bộ tin tức về các tộc trong vạn giới đều ở trong đó, người này thế nhưng chỉ cần một chút thời gian đã nhớ kỹ toàn bộ!

Không có khả năng!

Hồ nghi nhìn Mặc Liên, Xích Lôi bắt đầu đặt câu hỏi, ai biết được Mặc Liên rất tự nhiên đối đáp trôi chảy. Thật sự là làm cho Xích Lôi cả kinh thẳng trừng mắt.

Mặc Liên thầm nghĩ trong lòng, ai bảo bản tiểu thư chỉ cần nhìn một lần là không thể quên chứ!

Rất nhanh, Xích Lôi đã đá Mặc Liên ra ngoại giới, lý do là: Nhanh chút đi làm việc cho bản tôn!

Vừa trở lại dược điền, Mặc Liên chăm chú nhìn Tiểu Tuyết vui vẻ bay tới trong lòng mình, đằng sau nó là Mặc Linh sau khi đã mặc quần áo, bộ dáng yên lặng ủy khuất, xem ra trận đấu này, là Tiểu Tuyết thắng.

Mặc Liên nghi hoặc, cái áo bào trên người Mặc Linh mặc dù không có gì phù văn trang trí gì, những lại có ánh sáng màu bạc sáng bóng, như một kiện đồ bằng bạch ngọc được thiên địa tạo thành. Tuy rằng nhìn không ra cấp bậc, nhưng nàng lại có thể ẩn ẩn cảm giác được dấu vết bất phàm của nó.

Chẳng lẽ là cướp đoạt được từ trong tay mấy người kia?

Mặc Liên đoán rằng, nhưng nàng lập tức lại phủ định tưởng tượng bản thân. Dù sao, bậc chí bảo thế này không phải là đồ mà nhân tộc có tư cách có được.

"Linh, áo bào của ngươi kiếm được ở đâu vậy?" Nàng hỏi.

Mặc Linh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khát vọng nhìn nhìn Mặc Liên, nhỏ giọng nói: "Trên trời rớt xuống."

"Không sai, đúng là trên trời rớt xuống." Tiểu Tuyết đáp.

Mặc Liên chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, tiến cũng không được, thối cũng không xong, nàng cũng tưởng muốn, hôm nay có thể rơi thêm một kiện y phục nữa cho nàng hay không?

Lần tỷ thí này là Tiểu Tuyết thắng, nhưng bằng vào thực lực Tiểu Tuyết thì không có khả năng có thể thắng Mặc Linh, nhất định là nó đã dùng cái phương pháp đặc biệt gì đó.

Trí nhớ truyền thừa ngàn vạn của lão tổ tông truyền xuống quả nhiên là danh bất hư truyền, xem đi! Tri thức chính là lực lượng! Từ nay về sau, nàng nhất định phải học giỏi tất cả các loại kỹ năng!

Cho dù đánh không lại, trước khi chết cũng phải lôi những người đó chết cùng!

Mà Tiểu Tuyết thì đang bị ánh mắt ai oán của Mặc Linh làm lạnh gáy, muôn trốn vào cái ôm ấp của Mặc Liên.

Cuộc tranh giành cái ôm ấp của tiểu thư! Trận đầu tiên! Tiểu Tuyết là người giành chiến thắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.