[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 132 :  Tiêu Y Y




Dùng mắt thường đảo qua một vòng, Tinh Hồn trông thấy có rất nhiều người đang tụ tập, mà số lượng còn đang tiếp tục tăng lên. Hắn không khỏi nhướng mày, trong đầu nghi hoặc khó hiểu.

Đột nhiên từ trên bầu trời, có mấy đạo linh quang xuất hiện. Khi linh quang tán đi thì có sáu bóng người hiện ra. Những người này cưỡi mây đạp gió, lăng không mà đứng, hoàn toàn không sử dụng pháp bảo để phi hành.

Tiên giả tiến giai Linh Tiên mới có khả năng cưỡi mây đạp giá, những người kia dĩ nhiên chính là những tiên giả cấp Linh Tiên. Nhìn trang phục của bọn họ có màu vàng, trông khá uy phong, đặc biệt trên ngực áo có tiêu huy hình một thanh kiếm. Không cần đoán cũng biết chính là những vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông.

Bất quá, trên gương mặt bọn họ xuất hiện một tia kiêng kỵ, không dám tiến lại quá gần. Lại nói, lúc này Tinh Hồn mới để ý. Dù là những vị trưởng lão mới xuất hiện, hay là những đệ tử Thiên Kiếm Tông kia đều không dám tiến lại quá gần. Chung quy đều đứng cách chỗ hắn đang đứng khoảng chừng hơn một trăm thước.

Một trong sáu vị trưởng lão đứng lăng không trên bầu trời, đó chính là Lạc Ngân trưởng lão, vị trưởng lão một trăm năm trước phụ trách việc tiếp đón những tân đệ tử.

- Lấy thân phận ngoại môn trưởng lão, ta yêu cầu ngươi rời khỏi Vẫn Kiếm Uyên, sau đó đến Đại Kiếm Đường tiếp nhận thân phận ngoại môn đệ tử.

“Vẫn Kiếm Uyên?” Hai hàng chân mày của hắn nhướng lên, sau liền đảo mắt nhìn về phía sau. Lúc nãy vừa mới tỉnh lại, hắn vẫn còn đang bị u mê, thế nên hoàn toàn không để ý tính huống xuốn quanh.

Bây giờ mới cảm nhận được, bên dưới cái vực sâu này xuất hiện một luồng sát lục chi khí bá đạo, bất quá có lẽ hắn có kiếm tâm thông minh, thế nên mới không bị sát lục chi khí làm tổn thương. Bất quá, tu vi của hắn càng đang kém, nếu ở lại quá lâu không phải là một chuyện tốt đẹp gì, trái ngược lại khiến bản thân bị những loại tổn thương khó bình phục.

Bất quá, nếu sau này mạnh hơn một chút thì quay trở lại Vẫn Kiếm Uyên, có lẽ thu lại được nhiều cái lợi ích khác. Hiện tại, hắn đành phải rời khỏi chỗ này.

Sau khi Thể Đạo Liên tiến hóa, mặc dù thực lực bên ngoài chỉ là một gã Phù Tiên Cảnh, thế nhưng thực lực chân chính lại mạnh mẽ hơn vô số lần, thậm chí hắn muốn đối đầu với cả Địa Tiên Cảnh cũng không thành vấn đề.

Trông thấy Tinh Hồn di chuyển ra khỏi Vẫn Kiếm Uyên, Lạc Ngân trưởng lão nhướng mày.

- Tên thật đệ tử này thật khiến người ta hiếu kỳ. Mà sao không thấy Tần lão xuất hiện nhỉ?

- Cũng không rõ. Một trăm năm trước lúc thí luyện chấm dứt thì Tần lão xuất hiện, tuyên bố rằng bất kỳ ai gây khó dễ cho hắn trước khi hắn tiếp nhận thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông thì Tần lão sẽ không bỏ qua. Ban đầu còn tưởng rằng Tần lão nhìn trúng hắn, nhưng sau một thời gian thì mới phát hiện, kỳ thực không phải như vậy. Chẳng rõ mục đích của Tần lão là gì.

- Lần trước hắn đồ sát rất nhiều thế gia đệ tử thiên tài, không những ảnh hưởng nhẹ đến năm tông môn chúng ta, nhất là những đại gia tộc, bọn họ không hề có ý định bỏ qua cho hắn.

- Nếu không phải vì úy kỵ Tần lão, chỉ sợ bọn họ sớm đã xuất thủ. Bất quá, hiện tại hắn sắp sửa tiếp nhận thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông, ý tứ của Tần lão không còn, tiểu tử này có lẽ sắp phải đón nhận một hồi lửa giận.

- ……….

Nhìn Tinh Hồn từ Vẫn Kiếm Uyên trở ra mà không hề tổn hao một cái lông tóc nào, ngay cả những vị trưởng lão kia cũng chấn kinh không thôi. Đối với uy lực sát lục chi khí tại Vẫn Kiếm Uyên, bọn họ rõ hơn ai hết.

Quả nhiên là một tiểu quái vật mà.

Trong đám đông tự động tách ra hai bên, nhường chỗ cho Tinh Hồn bước ra, gương mặt của bọn họ đủ loại cảm xúc khác nhau. Lúc này, sáu vị trưởng lão, dẫn đầu là Lạc Ngân trưởng lão đáp xuống đất.

Chỉ thấy Tinh Hồn hướng bọn họ ôm quyền, sau đó hỏi:

- Đối với Thiên Kiếm Tông, đệ tử có nhiều chỗ chưa biết. Không rõ Đại Kiếm Đường nằm ở nơi nào?

Mặc dù Tinh Hồn đã xuất hiện tại Thiên Kiếm Tông một trăm năm qua, nhưng mà một trăm năm đó hắn lại tiến nhập vô minh, nên kỳ thực so với một kẻ mới đến chẳng khác biệt bao nhiêu.

Điểm này, Lạc Ngân trưởng lão cũng nhận ra được. Sau đó quét mắt nhìn quanh, nói lớn:

- Vậy để lão phu hướng dẫn ngươi qua một lần vậy.

- Lạc trưởng lão, việc hướng dẫn vị sư đệ này cứ để cho đệ tử.

Từ trong đám đông, bỗng nhiên có một thanh niên thân mặc thanh bào xuất hiện, gương mặt tươi cười hướng Lạc Ngân trưởng lão nói.

- Ngươi là Bắc Cung Thanh Đan, đệ tử Huyền Kiếm Phong?

- Chính là đệ tử.

Tinh Hồn chuyển ánh mắt nhìn vị đệ tử nhiệt tình, chớp mắt liền nhận ra người này. Hắn chính là Bắc Cung Thanh Đan, trước đây Tinh Hồn từng có diệp tao ngộ. Lúc đó, Tinh Hồn đang gặp rắc rối với Hoán Cốt Đan.

Không ngờ cuối cùng Bắc Cung Thanh Đan xuất hiện, sau đó tặng cho hắn một viên Hoán Cốt Đan, nhờ vậy mới thoát khỏi bị thiên kiếp bài xích.

Lạc Ngân trưởng lão dường như đối với Bắc Cung Thanh Đan có ấn tượng khá tốt, gật gật đầu:

- Được, như vậy ta liền giao hắn lại cho ngươi. Nhân tiện nói qua một chút về cuộc kiểm tra ba tháng sau cho hắn biết luôn.

- Đệ tử tuân lệnh.

Trăm năm trước, khi Tinh Hồn tao ngộ Bắc Cung Thanh Đan, khi ấy, Bắc Cung Thanh Đan chỉ mới là một gã hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, trăm năm sau gặp lại, không ngờ tiến giai trung kỳ Phù Tiên Cảnh, từ trên cơ thể tản ra một loại khí lực mạnh mẽ.

- Tất cả giải tán.

Lạc Ngân trưởng lão gật đầu, sau đó hô lớn một tiếng rồi cùng với đám trưởng lão kia rời khỏi Vẫn Kiếm Uyên. Mà đám đệ tử kia sau một hồi dò xét thì cũng dần tản đi.

Đúng lúc đó, từ trong đám người đang dần bỏ đi, có một vài người bỗng nhiên lưu lại.

Những người này, Tinh Hồn trong đầu có chút ấn tượng.

- Tinh Hồn huynh, đã lâu không gặp.

Trong nhóm người, có một thanh niên cao gầy bước ra, gương mặt dễ nhìn, đặc biệt hắn có đôi mắt rất sáng.

- Ngươi là… Lục Phong?

- May quá, huynh vẫn chưa quên ta, ha ha.

Thấy Tinh Hồn nhận thức mình, Lục Phong gãi đầu cười gượng.

Nhớ lại trước đây, Tinh Hồn lúc rơi xuống Vĩnh Dạ Thâm Uyên, trên đường tìm lối ra thì gặp mặt Lục Phong. Khi ấy Lục Phong đi cùng với đám Dương Khai thu thập U Hải Quả, cuối cùng không những thu thập không được, lại còn bị Tinh Hồn nẫn tay trên, cướp đi U Hải Quả trước mắt Dương Khai.

- Đúng rồi, Cố Tinh Hải cô nương sao không thấy đi cùng với huynh?

- Cô ấy có con đường riêng của cô ấy, sau khi rời khỏi Vĩnh Dạ Cốc thì hai chúng ta đã chia tay. Hiện giờ Cố Tinh Hải đang ở đâu, ta cũng không rõ.

Tinh Hồn nhận thức được Lục Phong đối với Cố Tinh Hải có rất nhiều hảo cảm, khi ấy tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên hắn ít nhiều chiếu cố cho nàng.

Nghe thấy Tinh Hồn nói vậy, Lục Phong trong mắt không che giấu sự thất vọng, bất quá ngay lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường.

Đứng bên cạnh, Bắc Cung Thanh Đan giới thiệu một vài vị bằng hữu của hắn cho Tinh Hồn biết mặt:

- Tinh Hồn huynh, mấy vị này là bằng hữu của ta, sau này có diệp thì chiếu cố lẫn nhau.

Bắc Cung Thanh Đan lần lượt giới thiệu từng người một. Những người này, tu vi cùng thực lực không tồi, nghe Bắc Cung Thanh Đan nói, những người này toàn bộ đều là ngoại môn đệ tử cả. Trong số đó, Tinh Hồn có chút ấn tượng với cô gái gọi là Chu Ân.

Cô gái này không nói đến dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt băng lãnh ít nói, tựa hồ như một đóa hoa liên trên đỉnh tuyết sơn, ngàn năm không bị nhiễm khói lửa bụi trần.

Này Chu Ân không ngờ tu vi so với Bắc Cung Thanh Đan còn muốn mạnh hơn một bậc, thiếu điều muốn đánh sâu vào bình cảnh hậu kỳ Phù Tiên Cảnh.

Nàng chính là ngoại môn tinh anh đệ tử, nằm trong hạng hai mươi những tinh anh đệ tử mạnh nhất, ngày sau dễ dàng tiến vào nội môn.

- Chúng ta không ở đây nói nhảm nữa, để ta đưa huynh đi đến Đại Kiếm Đường tiếp nhận thân phận ngoại môn đệ tử.

- Được, vậy cùng đi.

Tinh Hồn gật đầu đồng ý, sau đó nhóm người chậm rãi hướng về phía Đại Kiếm Đường.

Bất giác, trước lúc rời đi, Tinh Hồn hơi liếc mắt nhìn về phía sau, tựa hồ đang có ý cảnh cáo ai đó vậy.

Khi Vẫn Kiếm Uyên không còn một bóng người nào, tưởng chừng như quay lại sự lạnh lẽo tịch mịch vốn có thì bỗng nhiên xuất hiện một đôi nam nữ dung mạo bất phàm, tựa hồ là một cặp tiên đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, khiến cho người ta thập phần ghen tị.

Nam tử vận tử y hoa bào, chính là Dương Thiên Quân trước đến nay vẫn luôn tiềm tu tại Vấn Kiếm Phong. Chỉ thấy trong mắt của hắn lóe lên một tia âm trầm, trên miệng treo một nụ cười ôn hòa nhưng không kém phần bí ẩn.

Còn cô gái đi cùng với Dương Thiên Quân, nàng tựa hồ như một thiếu nữ mới lớn, miệng cười tươi tắn, để lộ ra hai má lún đồng tiền, tóc dài như mây, trên đầu cài một bông hoa màu trắng khá lớn chừng nửa bàn tay, bộ y phục màu hồng phối hợp với làn da trắng nõn nà khiến cho người ta cảm thấy thập phần dễ chịu.

- Quân ca, hình như người đó phát hiện ra chúng ta.

Thiếu nữ giọng nói nghi hoặc, cùng ánh mắt ngây thơ nhìn Dương Thiên Quân, bỗng hỏi.

Chỉ thấy Dương Thiên Quân cười nhạt gật đầu, những ngón tay tinh tế xoa chiếc cằm chẻ đôi, nghiêng đầu đáp:

- Phải, hắn là một người rất lợi hại.

- Có lợi hại bằng Quân ca không?

- Dĩ nhiên là không, Thiên Kiếm Tông cùng trang lứa, ai có thể so sánh với Quân ca của muội, ha ha…

Dương Thiên Quân trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin, nhìn cô gái nhẹ nhàng nói.

- Y Y biết Quân ca lợi hại nhất mà. Mà Quân ca, Y Y cảm thấy không thích người vừa rồi.

- Ồ, tại sao?

- Y Y cảm thấy hắn rất lạnh, rất đáng sợ, giống như một kẻ đã chết vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.