Nắng nhạt đường hoa, gió hạ sang,
Song thân nam tử tranh vì nàng,
Cổng thành rêu xanh, người tấp nập,
Nại Lạc danh tướng về vinh quang.
Rạng sáng quan sai nhận tin báo,
Cưỡng bức dân nữ, mưu sát sau,
Ngọc bội tướng quân đây tang chứng,
Nại Lạc đồi bại đến vậy sao?
(Hải Lam Ly)
Càng về trưa cái nắng càng gay gắt. Cái oi bức, nóng ran như phả vào người. Trên con đường đất đỏ thoáng có hai người đang cầm ô đi qua con đường đầy nắng và cỏ dại. Những cây lau sậy cứ đung đưa theo chiều gió, chúng như đang nhảy màu để chào đón mùa hạ.
Bảo Quốc Thắng tay cầm ô đang ch chắn cho Lưu Lam Ngọc. Lúc thường ngày nhìn hắn lem luốc bùn đất thế thôi chứ bây giờ hắn tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo chỉnh tề nhìn cũng tiêu soái lắm! Làn da ngâm đen bóng láng, đôi mắt hiền hậu, chân mày đậm, vầng trán cao đôi môi dày đều. Với nét đẹp hoang sơ này chắc hẳn hắn rất được nhiều cô nương yêu thích.
Lưu Lam Ngọc đi bên cạnh cũng chẳng kém, sắc đẹp của nàng vượt trội hơn những cô gái khác. Vốn sinh tra trong dòng giỏi hoàng tộc nên trên người nàng luôn phảng phất khí chất quyền quý, cao sang.
Từ đằng xa có dáng ai thấp thoáng đi theo sau hai người bọn họ. Thân hình khoát xiêm y xanh nhạt, trên tay cầm một cây ô. Bước chân hơi vội, nét mặt có điểm không vui.
Phong Tử Thiên bước vội chen thẳng vào Bảo Quốc Thắng và Lưu Lam Ngọc. Hắn miệng cười phóng khoáng đứng kế bên Lưu Lam Ngọc che ô cho nàng. Bảo Quốc Thắng bị hắn phá đám, mặt cứ hầm hực liền bước sang bên trái của nàng.
Hai người đàn ông cứ chen qua lấn lại, miệng thì cười mà tâm thì giận dữ.
"Đúng là trẻ con." Nàng cất tiếng, bước chân nhanh về phía trước.
Thoáng chốc ba người bọn họ đã đến cổng thành. Bức tường đá cao kiên cố đã phủ đầy rêu xanh. Trước cổng có hai tên lính gác.
Đi vào thành mọi thứ thật tấp nập, có rất nhiều loại hàng hóa được đưa đến, giới thượng lưu cũng rất xa hoa.
"Ta muốn mua một bộ y phục cho Trân Nhi nhưng lại không biết cái nào hợp với muội ấy." Bảo Quốc Thắng lên tiếng.
"Được, mà ngươi cứ gọi ta là Thu Nhi cho tiện."
Lưu Lam Ngọc nhìn lướt xung quanh một lượt rồi bước đi về phía một tiệm vải gần đó. Đi vào trong tiệm, chủ tiệm liền niềm nở đón tiếp, ông sai gia nhân mang tra những bộ y phục rất bắt mắt.
Lưu Lam Ngọc cầm từng bộ y phục lên xem xét, cuối cùng nàng cũng chọn được một bộ y phục cho Trân Nhi.
"Ông chủ ta lấy bộ này!"
"Của cô nương là mười lượng bạc."
Bảo Quốc Thắng móc từ trong túi ra mười ngân lượng đưa cho chủ tiệm.
Bọn họ bước ra ngoài đến một tiệm thuốc gần đó. Nàng đưa tay lấy một ít thảo dược trên kệ rồi đưa cho chủ quầy.
"Đây là bách cầm không có ở nước ta, nó được nhập từ Bang Quốc sang giá cả có hơi cao một tý."
"Nếu không phải ở nước ta không có thì ta cũng đâu cần mua loại này, ông chủ bao nhiêu một cân?"
"Năm mươi ngân lượng một cân.?"
"Ông chủ, ông tính giết người à sao mắt vậy?" Bảo Quốc Thắng lên tiếng.
"Ông chủ ta có đan dược tốt muốn bán ông xem thế nào?" Lưu Lam Ngọc lấy từ trong người lấy ra một lọ thuốc màu xanh. Nàng lấy một viên thuốc từ trong lọ đưa lên trước mặt chủ quầy.
Chủ quầy nhận lấy đưa lên gần mặt soi xét thật tỷ mũi, rồi đưa mũi lên ngửi.
"Trong đan dược có hàn xâm, bạch thảo, nhu quế, đông cô còn có cả linh thảo. Hiện trong bình ta còn bốn viên cộng thêm viên ông đang cầm trên tay nữa là năm."
Chủ quầy thoáng giật mình. Không phải chứ, những thảo dược trong đan đều là loại quý hiếm chưa kể đến linh thảo là loại cực phẩm. Linh thảo chỉ mọc ở những nơi âm dương hòa hợp, Năm trăm năm mới ra nụ để hoa nở cũng phải mất năm trăm năm nữa, sau đó phải mất cả ngàn năm để chờ trái chín mới dùng làm thảo dược được, nếu không may hài nhầm trái chưa chín sẽ gây ra phản phệ cho người dùng.
Đây quả thật là cực phẩm đan dược, chỉ cần dùng chẳng những kéo dài tuổi thọ mà còn chưa được nhiều bệnh, đối với người luyện võ sẽ giúp gia tăng công lực, có thể hấp thụ linh khí của trời đất. Quả thật đan dược này rất đáng giá.
"Ta lấy hết năm viên năm mươi ngàn lượng bạc cô nương thấy thế nào?" Chủ quầy ra giá.
"Ông chủ như vậy có hơi ít không?"
"Ta sẽ tặng thêm cho cô nương mười cân bách cầm, hiện tại tiệm chỉ có bấy nhiêu tiền mặt mong cô nương thông cảm." Chủ quầy lau mồ hôi, mặt đầy căng thẳng.
"Như vậy cũng được, thanh giao." Nàng đưa bình thuốc cho chủ quầy rồi nhận lấy ngân lượng và thảo dược.
"Cô nương nếu sau này có đan dược tốt thì cứ tới tìm lão phu."
"Được sau này có đan dược ta sẽ không quên ông đâu."
Cô thực cũng biết cách kiếm tiền thật đấy! Phong Tử Thiên nãy giờ đứng đó quan sát cũng thấy được điểm thú vị.
Đi theo sư phụ học hỏi thật không uổng công sức của nàng, làm đan dược lại có thể bán được nhiều tiền như vậy chẳng mấy chốc nàng sẽ giàu có. Nàng quay người đưa cho Bảo Quốc Thắng một ngàn lượng xem như trả công cho hắn bao ngày qua đã chăm sóc nàng.
Báo Quốc thắng chụp lấy hai mắt sáng trở. Đi theo nàng thực sự rất tốt a sau này hắn không phải lo cơm ăn áo mặt cũng có thể lo cho muội muội chu toàn.
Từ đằng xa có tiếng ồn ào, mọi người đang tụ tập xem một cái gì đó, nàng cũng có chút hiếu kì mà chạy lại xem náo nhiệt.
Từ đằng có đoàn binh đi tới, hỏi ra mới biết đó là tướng quân Nại Lạc. Hắn từ chiến trận trở về đón lấy quang vinh. Ngồi trên tuấn mã, giáp sắc khoát người, bảo kiếm đeo ngang hông, ánh mắt sắc bén hùng dũng. Khí Phách cao ngạo tỏa ra khắp người. Hắn ngồi trên tuấn mã đi đầu hàng cũng thật là oai phong.
Dân chúng có vẻ rất yêu quý tướng quân Nại Lạc. Họ chào đón hắn quay về rất niềm nở, mọi người cứ kéo tới xếp thành hàng dài cho đến tận phủ của hắn.
"Được rồi xem như vậy là đủ rồi, chúng ta về thôi." Lưu Lam Ngọc gọi Bảo Quốc Thắng và Phong Tử Thiên cùng quay về.
Thoáng chốc trời đã tối cũng may họ vừa về đến nhà. Từ trong nhà phảng phất một mùi hương quen thuộc.
Bảo Quốc Thắng bước vào đưa cho Quế Trân một gói giấy. Nàng tò mò mở ra xem. Đây là một bộ y phục màu cam nhạt rất trẻ trung, kiểu dáng bên ngoài khá đơn giản nhưng chất liệu vải thì rất tốt.
"Đẹp quá ca ca." Quế Trân vui mừng ghì chặc vào lòng.
"Muội thích là tốt rồi." Bảo Quốc Thắng nhẹ xoa đầu Quế Trân.
Đêm dần khuya cái lạnh nhanh chóng ùa về. Một người đàn ông dưới ánh trăng mờ đi từng dãy phố.
Chiếc đèn trên tay ông ta cứ đung đưa theo từng bước chân, tiếng của hai thanh tre va đập vào nhau tạo thành một âm thanh đục ngầu len lỏi qua từng mảnh không gian yên tĩnh.
"Trời khô hanh cẩn thận củi lửa." Tiếng nói vang lên như cảnh báo mọi người nguy hiểm đang trình rập.
Nhưng ai thèm quan tâm chứ! Mọi người vẫn đang trong giấc ngủ say nồng trong ngôi nhà ấm cúng.
Trời đã hừng đông, tiếng gà gáy vang lên như một người báo thức cho mọi người trời đã sáng. Con phố lại bắt đầu một ngày mới, từ đằng xa có tiếng la lớn của một người phụ nữ trung niên. Bà ta sợ hãi run rẩy ngồi bệt xuống nền đất mặt tím ngắt.
Trước mắt bà ta là một cảnh tượng ghê rợn. Một cái xác đang nằm bất động trên nền đất bên cái hồ nhỏ.
Mọi người bắt đầu chú ý đến tiếng la, tất cả đã tụ tập lại chỗ cái xác. Một lính gác đi ngang chen vào giữa đám đông rồi bảo mọi người yên lặng cho quan sử án.
Từ đằng sau quan huyện đã tới nơi, mọi người nhanh chóng tản ra nhường đường cho quan. Thân hình quan là một quan phục màu đỏ, dáng người mập mạp với cái bụng phía trước.
Quan huyện nhanh chóng cho người đưa thi thể kia về nha môn khám nghiệm. Lúc thi thể được đưa đi cũng là lúc mọi người giải tán. Họ cùng nhau bàn tán chẳng mấy chốc tin đồn đã lan ra ngoài thành.
Lưu Lam Ngọc đi ngang qua một quán nước, nàng vô tình nghe hai người nông dân kể chuyện về cái chết đầy bí ẩn trong thành.
Nàng cũng có chút tò mò về cái chết bí ẩn mà bây giờ nàng còn có việc khác để làm. Sư phụ đang gọi nàng. Mái tóc ánh bạc dài xuống thắt lưng, y phục trắng phảng phất trong gió, mùi thảo dược quen thuộc. Sư phụ nàng đang đứng trước cửa chờ nàng.
"Sư phụ người gọi con." Nàng bước tới hành lễ.
"Vi sư hôm nay sẽ dẫn ngươi đi khám nghiệm tử thi, chắc ngươi cũng đã nghe qua chuyện." Lâm Nghĩ Khang quay người, trên khuôn mặt hiện rõ những nếp nhăn được thời gian tạo ra. Con người luôn vậy sinh, lão, bệnh, tử đó là đều không thể tránh khỏi chỉ có đan dược kéo dài tuổi thọ chứ làm gì có thuốc trường sinh bất lão mà con người hằng ao ước.
Bước vào thành, trước công đường mọi người đang tụ tập rất đông. Từ trong có một tên lính chạy ra ngoài đón Lâm Nghĩ Khang và Lưu Lam Ngọc.
Cái xác chết được đưa đến trước công đường đã bốc mùi hôi thối. Lật tấm vải trắng trên thi thể Lưu Lam Ngọc mang khăn tay rồi quan sát tỉ mỹ.
Đây là thi thể của một cô gái, dựa theo quá trình phân hủy của thi thể mà có thể đoán được thi thể này mới chết từ tối qua. Trên cổ có vết hằn như bị thứ gì đó siết chặt. Y phục của nữ nhân này khá xộc xệt trên người có vài vết bầm tím. Bên dưới xuất huyết.
"Con thấy sao?" Lâm Nghĩ Khang lên tiếng.
"Thưa sư phụ, nguyên nhân cái chết của nữ nhân này là do bị một sợi dây siết cổ đến chết, bên dưới ổ bụng có máu chứng tỏ đã bị cưỡng bức sau đó bị hung thủ giết hại."
Lâm Nhĩ Khang lướt nhìn thi thể một lượt rồi liền gật đầu đồng ý với ý kiến của Lưu Lam Ngọc.
"Ngón tay của thị nắm lại rất chặt như đang giữ vật gì đó con mau lấy ra giúp vi sư."
Lưu Lam Ngọc đưa tay cố mở các ngón tay đang nắm nhưng nó khá chặt. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới có thể lấy ra vật trong tay nạn nhân.
"Sư phụ, người xem đây là một miếng ngọc."
Tên nha sai liền dân miếng ngọc lên cho quan huyện. Quan huyện trợn trong mắt, thoáng vẻ mặt khá kích động.
"Đây chẳng phải là miếng ngọc mà tướng quân Nại Lạc thường đeo bên mình sao?" Quan huyện nói lớn.
Tất cả mọi người đều giật mình như không tin vào mắt mình nữa. Tướng quân mà bọn họ xung bái lài làm ra những chuyện đồi bái như vậy