Vu Dương nhìn Lưu Hà rốt cuộc cũng đi, không khỏi thở phào, sau đó lại cảm thấy hơi kì quái: “Sao rồi, đã xong chưa?”
Xong thì xong rồi, nhưng bây giờ trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, không chỉ vì anh đang cởi trần, mà tôi cũng vì chuyện thuốc dẫn ban này mà mặt vẫn chưa hết đỏ, vì vậy, tôi vẫn rất ngại nhìn anh, trong lòng không yên, tôi chỉ đành giả vờ giả vịt lau tới lau lui,
Sau khi bị hỏi như thế, tôi mới nhận ra máu trên cánh tay anh đã được lau sạch sẽ, trong vết thương còn bị tôi làm dính không ít thuốc sát trùng.
“Xin lỗi xin lỗi, có đau không vậy?” Tôi không ngừng xin lỗi, vừa thổi nhẹ, để thuốc mau khô đi.
Anh nhìn tôi, lại bật cười thành tiếng.
“Anh ra tay ác với người thích anh như thế, khó trách không ai dám thích anh.” Tôi càng lúc càng quẫn, cắn môi biểu lộ sự bất mãn của mình, vừa đứng dậy lấy băng gạc chỗ thùng y tế.
Tầm mắt của anh chuyển động theo động tác của tôi: “Thanh Loan, chuyện ban nãy…”
“Tôi biết băng nhưng không đẹp đâu, băng có xấu cũng đừng có trách tôi đó.” Tôi xen ngang lời anh, nói ra một câu không hề liên quan chút nào.
Anh không nói tiếp, tay tôi cầm băng gạc, nhìn miệng vết thương, lại không biết làm thế nào.
Đã bảo là biết băng bó, nhưng thật ra, tôi vốn chưa từng băng bó cho ai bao giờ, cùng lắm là mấy vết tróc da, hoặc vết thương nhỏ, dán băng cá nhân là được, ngoài mấy cái đó ra, tôi chưa từng băng bó cho bất cứ ai. Hơn nữa, tôi còn cảm nhận được ánh mắt của người kia vẫn đang nhìn tôi, khiến tôi càng không biết làm sao.
“Thanh Loan, chuyện ban nãy…” Anh lại muốn nói chuyện.
“Không cần bôi thuốc chống viêm à? Anh có thể tự băng bó cho mình không?” Tôi lại xen ngang lời anh.
“Không cần bôi thuốc, cũng không cần băng gì cả, vết thương ngoài da thôi.” Anh thuận miệng trả lời, sau đó lại nhìn chằm chằm tôi “Cô yên lặng một chút xem nào, nghe tôi nói.”
Tôi nhét băng gạc vào tay anh, quay người trở về phòng.
Tất nhiên là tôi không muốn nghe. Tôi thà rằng mình cứ phỏng đoán về nguyên nhân thực sự khiến anh ôm tôi, còn hơn là nghe anh giải thích. Tôi không muốn nghe chính miệng anh chứng thật suy đoán của mình. Nói tôi tự lừa mình dối người cũng được, trốn tránh thực tế cũng tốt, tôi chỉ không muốn nghe mà thôi.
Tôi nằm dài trên giường, cảm thấy hơi choáng váng, mắt nhắm lại rồi càng không muốn mở ra nữa, nhưng trong đầu tôi lại luôn lộn xộn đủ chuyện, tôi trằn trọc hồi lâu mới từ từ ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau. Sau khi tôi rửa mặt xong, Huyền Kỳ cũng vừa về tới, Thẩm Thiên Huy cũng đã làm xong cơm trưa như mọi khi. Hai người họ không biết chuyện tối qua, mà tôi cũng chẳng định nói, chỉ nói là tối qua đã tán gẫu vài câu với Vu Dương.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ có vẻ không tin lắm nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích nhiều, họ cũng không hỏi nữa.
Đang ăn cơm, Huyền Kỳ bảo hôm nay cô giáo Hồ đi làm, còn có vẻ rất lo lắng hỏi tôi, có phải cô ta thật sự là Cửu Vĩ hồ không, cô ta đã hại chết một người rồi, có phải sắp đến tìm chúng tôi rồi không.
“Em đánh thắng được cô ta à? Có Vu Dương ở đây, em đừng quan tâm nữa.” Tôi nói.
Tối hôm đó, Lưu Hà chạy đến nói với Vu Dương, ban sáng Lang vương đã đến tìm cô ta, cô ta dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó, bảo rằng mình liều mạng cũng không thể đánh thắng được, chỉ có thể dùng trí thôi. Lang vương nghe vậy, dù không vui lắm nhưng cũng không quá phản đối, coi như là chấp nhận, chỉ bào Lưu Hà cố gắng làm càng nhanh càng tốt.
Sau ngày đó, mọi chuyện đều khôi phục như cũ.
Trên diễn đàn của trường vẫn thường xuất hiện các thành viên của “Hội fans hâm mộ của cô giáo Hồ”, ai cũng nhiệt tình như lửa, đám người của viện văn học “Lý Đỗ tái thế” vẫn như trước, không sợ làm người khác phiền, đăng mấy bài thơ vớ vẩn của mình lên; thầy thể dục vẫn thích mặc mấy bộ quần áo xuyên thấu kia; phòng cố vấn sức khỏe tâm lý vẫn đông đúc sinh viên ra vào như cũ.
Thẩm Thiên Huy nói, anh đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, từ đây cho đến hết năm anh ta cũng rất rảnh, nên liền hào hứng muốn trở thành “bảo mẫu” của chúng tôi.
“Thật ra thì, tôi rất thích làm việc nhà, nấu một bàn đầy thức ăn, hoặc là chính tay dọn phòng thật sạch sẽ, tôi sẽ đặc biệt có cảm giác thành tựu.” Lúc chúng tôi đùa bảo không có tiền lương để trả cho anh ta, anh ta đã trả lời như thế.
(má ơi, anh Huy đúng là hình mẫu của người mẹ/người vợ tiêu chuẩn =))) )
Đa số thời gian Vu Dương cũng ở trong nhà, có lúc thì lần theo hướng đi của Lang vương, nhưng cũng không nhắc đến chuyện hôm đó nữa.
Cũng trong khoảng thời gian này, Tham Lang cũng xuất hiện mấy lần, oán trách tôi sao còn chưa tìm một cơ thể khác cho anh ta.
“Cọp được không?” Tôi hỏi.
“Không được, chỉ là con mèo kích cỡ to một chút thôi, không uy phong tí nào.”
“Sư tử thì sao?”
“Không được, lông cổ của sư tử đực bẩn lắm, còn sư tử cái hả? Đừng có đùa!”
“Báo thì sao?”
“Không được, lòe loẹt lắm, nhìn chói cả mắt.”
“Gấu?”
“Không được, cồng kềnh lắm.”
“Sói?”
“Không được, giống y như chó, mất mặt muốn chết.”
“Chó ngao Tây Tạng?”
“Không được, đó cũng không phải là chó ư, càng mất thể diện.”
“Diều hâu? Đại bàng?”
“Không được, thân thể của mấy con chim dùng không tốt tí nào.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì?” (tui cũng muốn hỏi câu này :v)
“Dĩ nhiên, tốt nhất vẫn là Thiên Cẩu — chỉ là, tôi biết cô chẳng tìm ra nổi. Những con khác hả…uy phong một chút, dùng tốt một chút là được.”
Nói rồi, vừa để lại một câu “nhanh đi tìm đi.”, sau đó xoay người chui lại vào chủy thủ.
Tôi thở dài, đúng là hết chỗ nói, không biết ngoài Thiên Cẩu ra, anh ta còn hài lòng với con gì nữa.
Lúc này đã sắp đến kì nghỉ đông, cũng có nghĩ là, kì thi cuối kì cũng đã đến, tôi và Huyền Kỳ không muốn nợ môn, nên đành cố nước tới chân mói nhảy, một tuần trước khi thi, cả hai đều loay hoay đến mù mịt cả trời đất.
Mãi đến lúc vất vả thi xong, mùa xuân cũng đã đến rồi.
Đây là năm đầu tiên chúng tôi không có ông nội bên cạnh, ít nhiều cũng cảm thấy mất mát. Thẩm Thiên Huy dường như cũng nhận ra, anh ta cố gắng hết sức sắp xếp, lúc nào cũng bận trước bận sau, không chỉ trang trí cả phòng tràn ngập không khí ngày lễ, thậm chí, anh ta còn nấu cả một bàn cơm tất niên.
Đêm ba mươi, Vu Dương và Lưu Hà đều đến, Diệu Diệu cũng hóa thành dáng vẻ con người, mặc bộ quần áo mới do Thẩm Thiên Huy mua cho, hưng phấn kéo Huyền Kỳ đi đốt pháp. Tham Lang cũng xuất hiện, chỉ là không thèm để ý đến bất cứ kẻ nào, kênh kiệu ngồi trước cửa sổ, nhìn pháo hoa đầy trời đến ngẩn người.
Dù không có ông nội, mùa xuân này trôi qua cũng không tệ lắm. Những ngảy nghỉ đông cuối cùng, khi tôi và Huyền Kỳ đang than thở sắp đến lúc đi học lại, chợt thấy ngoài đường có một chiếc xe tải dừng lại, có mấy người công nhân đang dỡ mấy vật dụng trên xe xuống.
“Hình như là nhà kế bên đó.” Huyền Kỳ thò đầu nhìn quanh.
Tôi thuận miệng “ừm” một tiếng, tôi không có hứng thú với hàng xóm xung quanh lắm.
“Cậu nhóc kia đẹp trai ghê” Huyền Kỳ kéo tay tôi, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn theo hướng tay cậu chỉ, ngay cửa lớn của nhà hàng xóm, có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đang đứng, bên cạnh là một cậu nhóc chừng mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ là hàng xóm mới đến.
Cậu nhóc kia vóc người cao to, tóc đen như mực, làn da hơi tái nhợt, mày rậm mắt to, mắt mũi miệng như được điêu khắc ra, có lẽ cậu ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, đột nhiên quay đầu lại, mỉm chặt đôi môi mỏng, mặt không tỏ vẻ gì nhìn tôi.
“Ừm, đẹp trai.” Tôi lúng túng dời mắt đi.
Xế chiều hôm sau, tôi vừa về đến nhà đã nghe có người gõ cửa.
Tôi mở cửa, thấy có người đang che ô đứng trước nhà, người phụ nữ kia mỉm cười, đưa tôi một hộp điểm tâm: “Chúng tôi mới dọn đến không lâu, ở sát bên cạnh nhà cô, đây là chút thành ý của chúng tôi, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“À, không cần khách sáo vậy đâu, cám ơn cám ơn, mời vào mời vào.” Huyền Kỳ nhận lấy điểm tâm, liên tục mời họ vào nhà.
“Hai người là sinh viên à?” Người phụ nữ kéo cậu nhóc kia đến trước mặt nói “Đây là con trai tôi, tên là Tần Long. Tiểu Long, con chào chị đi.”
Cậu nhóc khẽ cắn môi, không nói tiếng nào.
“Tôi là Huyền Kỳ.” Huyền Kỳ cười cười, không để ý lắm “Đây là chị tôi, Thanh Loan.”
Hàn huyên được mấy câu, Huyền Kỳ dẫn hai người họ vào phòng khách ngồi, Thẩm Thiên Huy cũng đem hai ly nước ra mời: “Xin hỏi, cô tên gì?”
“Tôi tên Tần Lan.” Người phụ nữ nói.
“Ồ, dì Tần, xin chào xin chào, sau này chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, có gì cứ nói đi, bà con xa không bằng láng giềng gần mà.” Nghe Thẩm Thiên Huy nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta đúng là kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Người phụ nữ kia vừa nghe như thế liền nhìn con trai một cái rồi nói: “Cám ơn cháu. Nói thẳng ra, dì tới đây chào hỏi, thật ra là có chuyện muốn nhờ mọi người.”
Ba người chúng tôi nhìn nhau, nghĩ bụng, cô này thật đúng là không khách khí.
Người phụ nữ thấy chúng tôi như thế liền hơi xin lỗi: “Ồ, là thế này, năm nay Tiểu Long học lớp mười một. sang năm đã phải thi tốt nghiệp rồi nhưng thành tích tiếng Anh của nó vẫn rất kém, dì đã nhờ rất nhiều thầy cô giáo phụ đạo rồi, nhưng đều bị nó chọc cho tức điên rồi bỏ đi luôn. Dì nghĩ, mọi người có thể giúp dì chuyện này — tất nhiên, chuyện trả công thì cứ yên tâm là dì không bạc đãi mọi người.”
Huyền Kỳ nghe thấy hai chữ “trả công”, hai mắt bỗng sáng ngời: “Thanh Loan, Thanh Loan có thể đó, tiếng Anh là thế mạnh của chị ấy.”
Đúng là thấy tiền sáng mắt!
“Thật sao?” Người phụ nữ kia vui mừng nhìn tôi “Thật tốt quá, cháu nhất định phải giúp dì đó.”
Trong số mấy bạn học cũng có người đi dạy kèm, nhiều người còn dùng biện pháp này đã kiếm tiền trang trải hoặc dùng làm tiền tiêu vặt, tôi lại nhớ đến lúc bình thường, chúng tôi hoặc là dùng di sản ông nội để lại, hoặc do Thẩm Thiên Huy bỏ tiền, tôi hơi xấu hổ.
“Được rồi.” phụ đạo tiếng Anh cho học sinh trung học, chắc cũng không khó “Khi nào bắt đầu được?”
“Bắt đầu bây giờ luôn đi.” Người phụ nữ sảng khoái lấy mấy tờ tiền giá trị lớn nhét qua “Nào, tính sổ đi, chi phí cứ việc dựa theo giá thị trường.”
Nói thật, tôi cũng chẳng biết giá thị trường là cái gì, Huyền Kỳ thò đầu nhìn sang, bảo: “Dì Tần à, dì đang đưa tiền học cả năm luôn đấy ạ?”
Người phụ nữ cười ha ha: “Dì thường xuyên phải tăng ca, bình thường không có thời gian chăm sóc Tiểu Long, có gì mọi người chăm sóc nó giúp nhé.”
“Mẹ, con không phải đứa con nít!” Cậu nhóc kia không vui nói.
Thẩm Thiên Huy cũng đến gần nhìn thử, luôn mồm bảo khách sáo quá khách sáo quá, đẩy tiền trong tay tôi trả lại, không chịu lấy tiền, hai người cứ đẩy tới đẩy lui như đánh Thái Cực quyền, cuối cùng tôi đành khách khí nhận tiền lương hai tuần đầu.