[Dịch]Cửu Biện Liên

Chương 22 : Chương 2.11: Cô dâu của Huyền Kỳ.




“Thẩm Thiên Huy, Tù Linh võng của anh có thể bắt được thứ gì?” Tôi vịn tường đứng dậy, muốn chứng thực ý nghĩ trong lòng.

“Yêu quái, linh hồn các loại.” Thẩm Thiên Huy nói.

“Diệu Diệu…” Tôi nhìn Huyền Kỳ, lại nhìn người bên cạnh cậu “Diệu Diệu, không phải chính là con mèo đen kia sao?”

Huyền Kỳ ngẩn ra, cuống quýt đứng dậy, lui đến cạnh Vu Dương, Diệu Diệu cũng ngẩn ra.

“Cô có thể nhìn thấy nguyên hình của tôi?” Cô ấy hỏi.

Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ nhìn thấy được đôi mắt của cô.”

Khi nãy lúc cô ấy nói chuyện với Vu Dương, tôi vẫn cứ nghĩ cô ấy là một con người, mãi cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của cô, tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là thấy hơi quái dị, rồi khi cô ấy ngồi xổm xuống cạnh Huyền Kỳ, cách tôi một khoảng khá gần, tôi mới có thể nhìn rõ đôi mắt của cô, lại liên tưởng đến dáng vẻ nghi ngờ khi Thẩm Thiên Huy đi về phía Tù Linh võng đêm đó, tôi liền bắt đầu cảm thấy, có lẽ Diệu Diệu này cũng không phải là con người.

Có lẽ là do tác dụng của Di Thiên châu, trong mắt tôi, đôi mắt của Diệu Diệu thoạt nhìn cũng giống hệt như những người bình thường nhưng tròng mắt lại vừa tròn vừa lớn, ngoài viền đôi mắt còn có màu xanh ngọc như phỉ thúy, con ngươi lại là hình bầu dục, mà màu xanh trong đôi mắt kia, rõ ràng là một đôi mắt mèo.

Diệu Diệu ngây ra một lúc, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

“Nếu cô biết Huyền Kỳ, sao lại không nhận ra tôi?” Tôi thấy cô ấy có vẻ đã chấp nhận, liền hỏi tiếp.

“Vì sao tôi phải biết cô?” Cô ấy liền cãi lại “Tôi đã biết Huyền Kỳ từ nhỏ, cô định làm gì hả?”

“Từ nhỏ….đã biết tôi rồi?” Huyền Kỳ chỉ vào mũi mình, có lẽ là chưa nhớ ra hoặc là, đã quên sạch sành sanh rồi.

Tôi cười khẽ một tiếng: “Tôi với Huyền Kỳ, từ lúc mới ra đời đã ở cạnh nhau rồi.”

“Các người…” Diệu Diệu không hiểu lắm.

“Tôi là chị sinh đôi của cậu ấy.” Tôi tiếp tục nói.

Diệu Diệu nghe thấy câu này, trên mặt từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại từ hồng chuyển thành trắng, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, nói chung là trông rất phức tạp.

“A! Có phải cô từng thường hay tặng tôi cá khô không?” Cậu chỉ vào Diệu Diệu hỏi.

Diệu Diệu vì kích động mà mặt đỏ bừng, gật đầu lia lịa “Đúng, đúng, đúng, cá khô!”

“Nên lúc đó em liền đồng ý cưới cô ấy?” tôi hỏi.

“Ặc…không nhớ nữa….” Huyền Kỳ suy nghĩ thật lâu, vò đầu bứt tai nói “Khi đó em còn rất nhỏ, khoảng chừng năm sáu tuổi thôi, nhưng có một cô bé hay đến tặng em cá khô, em cũng không nhớ rõ lắm.”

Huyền Kỳ lại nghĩ một lúc lâu, mới tỏ vẻ có lỗi nói: “Hình như, cô ấy lúc đó cũng không nói năng gì, chỉ thường trốn ở góc phòng nhìn mọi người, lúc em đến nói chuyện với cô ấy, cô ấy rất vui vẻ, còn tặng em cá khô, nói rằng nếu sau này em thường đến chơi với cô ấy, cô ấy sẽ tặng em cá khô nữa, với lại, cũng không được nói chuyện này cho ai biết.”

Tôi hiểu ra: “Ồ, em vì cá khô nên vẫn luôn gạt chị với ông nội đúng không?”

Huyền Kỳ gật gật đầu.

Diệu Diệu dường như nhớ đến điều gì, lại gần nhìn kĩ mặt tôi: “Nói như vậy, hình như em cũng hơi có ấn tượng rồi. Chị à, lúc ấy hình như chị chỉ thích chơi với thỏ con thôi, không hay nhìn về hướng của bọn em.”

Tôi bị tiếng gọi “chị” này làm cho không kịp phản ứng — tôi với Huyền Kỳ đó giờ toàn gọi thẳng tên nhau thôi.

“Huyền Kỳ, anh thật sự không nhớ ra sao? Anh đồng ý rồi, em còn cho anh răng sữa của em nữa.” Diệu Diệu hơi gấp gáp, vô cùng cố gắng muốn Huyền Kỳ nhớ lại chuyện khi còn bé.

“Cậu nhận răng sữa của cô ấy?” Vu Dương bỗng nhiên hỏi.

“Tôi…tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Huyền Kỳ hơi gấp gáp, vẫn không nhớ nổi.

“Tốt nhất là nên nhớ lại đi.” Vu Dương khoa tay múa chân diễn tả “Một cái răng nanh dài cỡ này nè, màu đen bóng. Nếu như cô ấy tặng cho cậu, có lẽ còn xỏ nó vào một sợi dây vàng nữa.”

Diệu Diệu gật đầu, khuôn mặt mong đợi nhìn Huyền Kỳ.

“Đó là răng sữa sao?” Huyền Kỳ nhớ lại “Nếu là vật như thế, quả thật tôi có một cái, chỉ là, tôi luôn luôn để trong ngăn tủ, cứ tưởng là bùa hộ mệnh ở đâu ra.”

Vu Dương cười cười “Quả nhiên là có nhận — cũng không phải bùa hộ mệnh gì nhưng có tác dụng tương tự, treo răng nanh này trước cửa phòng, mấy thứ độc trùng chuột nhắt này nọ sẽ không dám vào nhà đâu — mà nếu đã nhận răng sữa, chính là cậu đã đồng ý sẽ kết hôn với cô ấy.”

Tôi với Huyền Kỳ đều hoảng hồn, Thẩm Thiên Huy thì lại càng tò mò.

Diệu Diệu tỏ vẻ cảm kích nhìn Vu Dương, giải thích: “Đây là tập tục của tộc Đạp Tuyết Huyền miêu chúng tôi. Răng sữa của bé gái khi rụng đi đều dài cỡ đó, rồi dần trở nên đen bóng, sau đó sẽ được mẹ xỏ một sợi dây vàng vào, đợi khi tìm được người trong lòng thì đưa cho người đó, nếu đối phương nhận lấy thì hôn ước liền được định đoạt.”

“Thế nhưng…thế nhưng….” Huyền Kỳ lại cà lăm rồi “Tập tục như vậy…tôi…tôi…đâu có biết….”

Vu Dương vỗ vai cậu, trong giọng nói hơi có vẻ hả hê: “Bọn họ cũng chẳng quan tâm cậu có biết hay không đâu, chỉ cần cậu nhận là được. Aizz, ông cụ không bảo hai người đừng tùy tiện nhận đồ của người khác sao?”

Huyền Kỳ nghe thấy thế, chỉ biết trân trối nhìn anh ta, không biết nói gì cho phải.

Quả thật là ông nội thường xuyên dặn dò chúng tôi không nên quay đầu lại, cũng thường xuyên bảo chúng tôi không được tùy tiện nhận đồ vật này nọ của các bạn khác, Huyền Kỳ hẳn là vì tham ăn cá khô nên đều quẳng hết mấy lời này ra sau ót rồi.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy trông Diệu Diệu cũng không phải dạng người sẽ hãm hại người khác, nên trong lòng cũng hơi có ý muốn xem kịch vui.

“Không tệ không tệ.” Tôi vỗ vỗ vai Huyền Kỳ “Vị hôn thê rất đẹp, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mùa đông còn có thể ủ ấm cho em nữa, thật tốt.”

“Em còn trẻ thật mà.” Diệu Diệu làm nũng nói “Em mới một trăm hai mươi hai tuổi thôi à.”

( =)))) )

Huyền Kỳ trông như sắp xỉu đến nơi, Thẩm Thiên Huy bên cạnh đã che miệng cười từ nãy đến giờ, Vu Dương thì khoanh tay trước ngực, nén cười nhìn cậu.

“Chuyện đó….” Huyền Kỳ thấy bọn tôi đều như thế, liền cố gắng quay sang nói với Diệu Diệu “Cô xem thế này có được không, tôi trả lại chiếc răng sữa kia cho cô, cô đi tìm người trong lòng khác, chuyện của chúng ta coi như xong.”

“Không được!” Diệu Diệu mở to mắt, từ chối thẳng “Lần này em ra ngoài chính là để tìm anh, mọi người trong tộc đều biết, anh để em về như thế, không bằng để em chết cho xong — mà dù em có chết, em cũng phải đi theo anh.”

Sắc mặt Huyền Kỳ lập tức trở nên khó coi, mà người cũng có dáng vẻ tương tự, còn có cả Vu Dương nữa.

“Không có phép đi theo bọn tôi, về đi!” Anh ta lập tức khôi phục dáng vẻ lúc đứng ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy nước mắt Diệu Diệu lập tức dâng tràn trong hốc mắt. sau đó, rơi xuống thành từng chuỗi: “Tại sao, tại sao chứ? Tại sao mấy người ai cũng ghét tôi?”

Huyền Kỳ luống cuống chân tay, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng chẳng xong.

Vu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không chỉ đơn thuần là ghét cô, tôi ghét tất cả loài mèo.”

Diệu Diệu sửng sốt, mở lớn hai mắt, sau đó khịt mũi thật mạnh, Vu Dương thấy thế liền tránh qua một bên.

“A, anh không phải là….” Cô như nhớ ra điều gì.

Nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị một tia lửa do Vu Dương quăng đến xen vào, đau đến mức ngã ngồi trên đất mà khóc.

“Vu Dương, đừng như vậy, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé thôi.” Tôi không đành lòng, đành nói.

Vu Dương cười lạnh “Cô bé ư? Cô quên mất mấy thứ cô nhìn thấy buổi tối hai hôm trước rồi à? Tất cả đều do cô ta làm ra.”

Mấy vong linh làm cho tôi không thể yên giấc, đầu của người đàn bà kia, thì ra đều là do cô bé thoạt nhìn có vẻ đáng thương này giở trò, tôi rùng mình, không còn cảm thấy dáng vẻ của cô ấy không giống kẻ hại người nữa rồi.

“Chị ơi! Chị ơi!” Diệu Diệu thấy sắc mặt tôi hơi đổi, liền nhào tới ôm chân tôi, vừa khóc vừa nói: “Em không phải muốn hại chị đâu, thật sự không phải mà, mấy thứ kia chỉ là phép thuật che mắt thôi, em nghĩ là….em nghĩ chị là bạn gái của Huyền Kỳ, nên mới muốn dọa chị một chút thôi.”

Thấy tôi còn chưa tin, cô ấy còn nói: “Chị nhớ cái đầu người kia không, là ảo giác thôi, lúc chị cắn đầu lưỡi cảm thấy đau, pháp thuật liền bị giải.”

Tôi hơi hiểu ra, khó trách máu của tôi vô dụng với nó. Nghĩ đến đây, lại nhìn cô bé khóc như hoa lê trong mưa dưới chân, tôi lại hơi mềm lòng.

“Đừng ôm nữa, khó coi quá chừng.” Tôi nói “Tìm Huyền Kỳ đi, tôi đâu có cầm răng sữa của cô.”

Trong mắt Diệu Diệu hiện lên vẻ gian xảo, quả nhiên nghe lời xoay người khóc với Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ oán hận trừng mắt nhìn tôi, cũng không biết khuyên thế nào, lại chẳng thể chịu được nước mắt của con gái, chỉ đành lảm nhảm được rồi được rồi, đứng lên đi đứng lên đi.

“Không cho phép đi theo chúng tôi, về đi!” Vu Dương cau mày, vẫn là mấy lời này.

Diệu Diệu được Huyền Kỳ đỡ lên, đang ngồi trên giường, thu hồi phần lớn nước mắt, đôi mắt hơi đảo quanh, lại nín khóc mỉm cười.

“Không cho tôi theo, tôi sẽ nói cho bọn họ biết…” đang nói lại bị Vu Dương trừng mắt nên dừng lại.

“Cô dám!” Anh ta nói.

“Có gì không dám chứ.” Diệu Diệu khiêu khích hất cằm, bất chấp mọi thứ “Anh biết mẹ tôi là ai mà.”

Vu Dương cắn răng, cứ như sắp cắn nát đến nơi: “Tôi biết, nhưng cô cũng nên biết, tôi chẳng sợ bà ta đâu.”

Diệu Diệu gật gật đầu nói: “Ừ tôi biết. Chỉ là, tôi vô cùng hiểu rõ, không tới lúc bất đắc dĩ nhất, anh sẽ không đối địch với chúng tôi.”

Thấy Vu Dương không nói gì, cô còn nói thêm: “Mẹ tôi có nói qua chuyện của anh, tôi cũng biết một chút. Anh từng đi tìm bà, xin bà giúp nhưng bà không nhận lời, đúng không?”

Vu Dương không đáp.

Diệu Diệu nói tiếp: “Tôi là con gái duy nhất của bà, nếu như lần này anh giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp anh nói với bà một tiếng. Mặc dù không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi là người học thuật Nặc Hình* và Diệu Thủ** giỏi nhất, nói không chừng, tôi cũng có thể giúp anh.”

(*thuật Nặc Hình: thuật ẩn núp

**thuật Diệu Thủ: nôm na là mở khóa/chôm chỉa, chương sau có nói rõ hơn một chút)

Vu Dương nhìn cô ấy, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Không cho nói lung tung, không cho làm bị thương bất kì ai, không cho đứng quá gần tôi.”

Diệu Diệu cười ngọt ngào: “Quyết định vậy đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.