[Dịch]Cửu Biện Liên

Chương 151 : Chương 11.15: Mão Tinh tỉnh lại




Nữ Sửu nói xong câu đó, tay Mão Tinh bỗng nhúc nhích, mấy cái xích sắt cũng phát ra tiếng vang.

“Mày định làm gì?” Vu Dương hoảng hốt, chợt túm lấy cổ Nữ Sửu, đẩy sát cô ta vào vách tường.

“Thật ra thì, mày vốn không nên nghe câu chuyện của tao.” Giọng Nữ Sửu khàn khàn, khó khăn nói “Chỉ trách mày quá muốn biết đáp án của những câu hỏi kia, đây chính là nhược điểm trí mạng.”

“Thằng nhóc kia rốt cuộc là thứ gì? Nói mau.” Tay Vu Dương lại siết chặt thêm.

Nữ Sửu lại bật cười, hơn nữa, còn cười vô cùng sung sướng: “Muộn rồi, Vu Dương, quá muộn rồi, phong ấn đã được giải, ngày chết của mày đã đến.”

Nói rồi, cô ta từ ừ giơ tay lên, cầm đoạn khóa sắt trong tay, khẽ chạm vào, khóa sắt lập tức hóa thành phấn vụn rơi xuống từ các kẽ tay, ngay sau đó, hồn phách màu trắng xuất ra từ đỉnh đầu cô ta, chúng tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hồn phách kia lập tức biến mất bên trong thân thể của Mão Tinh.

Cả người Mão Tinh cứng đờ, đột nhiên chớp chớp hai mắt, mắt đảo một vòng: “Ủa, chị, sao chị vào đây?”

“Em xem thử bọn chúng là ai.” Đó hiển nhiên là Nữ Sửu đang nói chuyện, thế nhưng cô ta lại dùng giọng nói của Mão Tinh, nghe vô cùng quái dị.

Mão Tinh quay đầu nhìn chúng tôi, gương mặt lập tức tỏ vẻ giận dữ: “Lũ khốn!”

“Chị đã thả thân thể của em ra.” Nữ Sửu nói “Bây giờ, em có thể đánh nhau với chúng, đánh cho chúng răng rơi đầy đất, có được không?”

“Được được, răng rơi đầy đất.” Mão Tinh vui vẻ vỗ vỗ tay, nhưng đột nhiên lại hơi chần chừ “Thế nhưng, chỗ này nhỏ quá, lỡ như bọn chúng lại dùng cái vòng lửa kia thì sao?”

“Bọn chúng dùng hết rồi, đừng lo.” giọng của Nữ Sửu vừa dứt thì một quả cầu Ảm Hỏa đã bay đến.

Mão Tinh thét một tiếng kinh hãim không biết có phải vì thân thể đã ngồi quá lâu hay không mà phản ứng hơi chậm chạp, nhất thời không biết làm sao, trợn tròn mắt nhìn.

“Nằm xuống!” May là Nữ Sửu kịp phản ứng, nhanh chóng điều khiển thân thể của Mão Tinh.

Quả cầu lửa vụt qua chóp mũi của Mão Tinh, để lại một vết bỏng không lớn không nhỏ, khiến Mão Tinh lập tức ôm mũi khóc.

“Đừng có lộn xộn.” Nữ Sửu bắt đầu mất kiên nhẫn “Chị giúp em đánh chết lũ khốn này.”

Thừa dịp này, Vu Dương lập tức tiếp được bao tay mà Thẩm Thiên Huy ném qua, đeo lên, sẵn sàng chiến đấu.

“Lại muốn đánh nhau?” Huyền Kỳ khó hiểu “Trực tiếp cho bọn chúng chết cháy còn lẹ hơn.”

“Không được, sẽ ngộ thương.” Thẩm Thiên Huy nói “Roi và Ảm Hỏa giốg nhau, ở nơi rộng rãi thì tốt rồi, nhưng ở nơi như thế này rất khó khống chế.”

Huyền Kỳ nhìn kĩ những cái hố do Ảm Hỏa gây ra, lại nói: “Anh ấy ổn không? Hình như bị thương nghiêm trọng lắm, pháp lực hình như cũng không mạnh như trước rồi.”

“Trên tường có thêm kết giới, đây cũng là không gian do kết giới tạo nên.” Thẩm Thiên Huy căng thẳng nhìn chằm chằm hai bên vẫn đang đối đầu “Nếu không, mấy trận đánh ban nãy đã sớm khiến cái phòng này đổ nát.”

“Không biết Lưu Hà và Tham Lang đâu rồi, liệu có sao không.” Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, thời gian cũng không ngắn, tôi không khỏi hơi lo lắng.

“Không sao.” Huyền Kỳ vỗ vỗ vai tôi “Bọn họ đều rất lợi hại, không giống như chúng ta, đều là tay mơ.”

“Vừa rồi nghe cô ta nói, có thể Quỷ Ẩn cũng đến đây.” Thẩm Thiên Huy không lạc quan như thế.

“Aizz, lần trước Tham Lang bị cô ta đánh bại đó.” Huyền Kỳ cũng bắt đầu không yên lòng.

“Còn có Lưu Hà mà.” Tôi nghĩ, hai người hợp sức, chắc không đến nổi thua Quỷ Ẩn “Có cô ấy ở đó, mấy loại độc bình thường không cần lo, chỉ là, chị sợ lúc bọn họ đi vẫn chưa kịp chuẩn bị, dính phải bẫy rập thì phiền lắm đó.”

Lúc này, Vu Dương và Mão Tinh đã bắt đầu thăm dò lẫn nhau, thằng nhóc này cũng giống như ban nãy, hai chân bay lơ lửng trên không trung, tròng mắt co lại thành một đường thẳng mỏng, thân thể vô cùng nhanh nhẹn, ngón tay cũng trở nên vừa tròn vừa lớn.

“Đây là quái vật gì vậy nhỉ.” Huyền Kỳ nói thầm, lực chú ý đều bị hấp dẫn hết.

“Đây là thuật Kí Hồn.” Thẩm Thiên Huy cũng nhìn chăm chú về phía hai người họ, càng nhìn càng khó tin “Chẳng lẽ cô ta chẳng cần thân thể của mình nữa rồi.”

“Có ý gì?” Huyền Kỳ quay đầu lại hỏi.

Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ Mão Tinh: “Kí Hồn, là một loại pháp thuật của Ngôn Linh sư, cũng giống như phân thân vậy, chỉ là phân ra một phần hồn phách lên Thức Thần, thân thể vốn có sẽ ở đằng xa điều khiển Thức Thần hành động, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ mà Thức Thần nhìn thấy, nhưng như thế thì thân thể vốn có sẽ trở nên chậm chạp, năng lực cũng giảm xuống, hơn nữa, tuyệt đối không thể kí gửi hết toàn bộ hồn phách lên Thức Thần, nếu không thì chỉ trong thời gian ngắn, thân thể sẽ không dùng được nữa.”

Đứng cạnh tường là thân thể đã không còn hồn phách của Nữ Sửu, trông như một nhánh cây khô héo cháy đen. Nói thật, nếu như chuyện giống như cô ta đã nói, bị người mình thích cười nhạp châm chọc, lại bị mười người đàn ông tấn công, sau khi chết còn chính mắt nhìn thấy thân thể mình bị chà đạp như thế, tôi có thể hiểu được, vì sao cô ta lại cố chống chọi ở Âm Phủ suốt mấy ngàn năm, vì sao cô ta lại chấp nhất muốn tìm đời sau vô tội để báo thù, cũng có thể buông bỏ thân thể của chính mình.

“Mối hận sâu nặng thật.” Huyền Kỳ thở dài, bỗng nhiên lại có một số việc không hiểu “Nhưng đứa trẻ này cũng đâu phải Thức Thần đúng không?”

“Phải, mà cũng không phải.” Thẩm Thiên Huy nói lấp lửng.

“Rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?” Huyền Kỳ chịu không nổi nhất là bị nhử như thế.

Thẩm Thiên Huy quan sát Mão Tinh một lúc lâu, mới nói: “Đối với Ngôn Linh sư mà nói, tất cả mọi sinh vật đều có thể trở thành Thức Thần, sức mạnh lớn vô cùng, thậm chí không cần nghi thức, chỉ cần dùng chú ngữ đã có thể thu thứ đó để dùng. Một khi trở thành Thức Thần, sức mạnh và ý thức của bản thân thứ đó sẽ bị biến mất, hoàn toàn mặc cho Ngôn Linh sư chỉ huy, nói cách khác, Ngôn Linh sư càng lợi hại thì Thức Thần bị điều khiển cũng càng lợi hại.”

“Những điều này tôi cũng biết, lúc xem phim hoạt hình cũng từng thấy rồi.” Huyền Kỳ dứt khoát không xem cuộc chiến nữa, trông đợi những điều Thẩm Thiên Huy sắp nói.

Thẩm Thiên Huy nhìn nhìn Mão Tinh, nói: “Hai người nhìn đi, sức mạnh và ý thức của nó không hề biến mất, như vậy nó không phải là một Thức Thần, nhưng Nữ Sửu lại vẫn có thể nhập vào — theo lý thuyết, Ngôn Linh sư chỉ có thể nhập vào Thức Thần của mình — kì quái thật, rốt cuộc nó là gì, tôi thực sự không nghĩ ra.”

“Vậy vừa rồi anh bị gì?” Tôi cũng nghi ngờ “Bị thao túng rồi nhưng sức mạnh và ý thức không hề biến mất.”

“Là pháp thuật của Ngôn Linh sư, còn nhớ Khôi Lỗi hương không?” Thẩm Thiên Huy hỏi ngược lại.

Tôi gật gật đầu.

“Cũng tương tự như vậy, giam cầm hồn phách của thân thể lại, khiến người đó bắt buộc trở thành một Thức Thần tạm thời.” Thẩm Thiên Huy giải thích “Nếu là bình thường, e rằng tôi không cách nào thoát ra, bất quá vừa rồi thấy cô ta hành hạ Vu Dương như vậy, tôi vừa tức vừa vội ên mới cố gắng thử, ai ngờ lại thành công.”

“Tại sao anh đâm trúng được cô ta mà tôi thì bị văng ra?” Tôi nghĩ, có lẽ anh ta biết nhược điểm của Nữ Sửu.

Quả nhiên, tôi nghe Thẩm Thiên Huy nói: “Đầu gối là điểm yếu của Ngôn Linh sư, kết giới ở đó kém nhất, chỉ cần là người hơi có sức mạnh một chút là có thể đánh trúng. Lúc ấy cô ta không hề phòng bị, tôi cũng thừa thắng xông lên, không suy nghĩ nhiều, lại nhờ có giao châu hỗ trợ, bây giờ nhớ lại vẫn còn hơi sợ đây.”

Lúc chúng tôi đang nói chuyện, hai người bên kia đã đánh gần trăm hiệp, dưới ánh nến màu xanh, có thể thấy trên tay Vu Dương là một mảng màu trắng bạc lấp lánh, hình như khá kiêng kị với đầu ngón tay lớn của Mão Tinh, cố gắng không tiếp xúc, mà vết thương trên người anh mặc dù đã ngừng chảy máu nhưng vẫn ảnh hưởng đến hành động, hơn nữa, hình như có hai chỗ đã bị nứt ra, máu chảy đầm đìa, nhìn khá ghê người.

“Nghĩ cách giúp đỡ đi.” Tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mất máu nhiều mà chết.

Vừa dứt lời, bất quá chỉ là một hai giây, vết thương trước người Vu Dương đã rách ra, Mão Tinh thấy thế thì mừng rỡ, lap đến đá một cái, Vu Dương không thể tránh, bị đá phải lui về sau mấy bước, tựa vào tường thở dốc.

“Đau lắm đúng không? Còn sống đến bây giờ là giỏi rồi.” Người nói chuyện hẳn là Nữ Sửu “Đánh nhanh thắng nhanh đi, tao còn nhiều chuyện phải làm.”

Sau đó, cô ta nhắm mắt lại, hai tay chắp lại, bắt đầu niệm chú, xung quanh mơ hồ có khí trắng như sương mù.

Vu Dương cắn răng, sức chiến đấu ban nãy dùng ý chí để chịu đựng, lúc này hình như đã yếu dần, ngay cả nắm chặt tay cũng khó khăn, đồng thời, tôi cũng phát hiện, chỗ cái bao tay kia đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ ghê người.

Nữ Sửu niệm chú lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, chỉ trong mười giây, gió rét trong phòng lại nổi lên, ánh nến lại thẳng tắp như cũ, càng lúc càng sáng.

Thẩm Thiên Huy hơi hoảng hốt, bất chấp tất cả, vội che chúng tôi ở đằng sau, khởi động một tấm chắn: “Không hay rồi, sau khi cô ta nhập vào thân thể Mão Tinh, sức lực của cô ta đã được tăng lên, xuất hiện của kết giới bảo vệ thân thể, có lẽ lúc này sẽ triệu hồi Thức Thần mà ban nãy cô ta không đủ khả năng triệu hồi.”

Vậy làm sao bây giờ? Vu Dương làm sao đây?” Huyền Kỳ nóng nảy.

“Tôi cũng không biết làm sao, mặc cho số phận đi.” Sắc mặt Thẩm Thiên Huy hết sức nặng nề.

Một tiếng “grào” một vang lên, một con vật màu đen, lớn như con trâu chợt xuất hiện trước mặt chúng tôi, trợn hai con mắt màu xanh ngọc bích của nó, hung dữ nhìn về phía chúng tôi, hai cái răng nanh màu trắng của nó vừa nhọn vừa dài, kéo dài từ hàm trên qua khỏi hàm dưới.

“Mèo yêu hai đuôi!” Thẩm Thiên Huy kinh ngạc đến lạc giọng.

Lúc này tôi mới thấy rõ, con vật kia là một con mèo đen khổng lồ, chỉ là, cái đuôi đang không ngừng đong đưa sau lưng nó được tách ra thành hai nửa.

“Diệu Diệu, cô có biết nó không?” Huyền Kỳ thấy thế thì ngây cả người, cúi đầu hỏi.

Diệu Diệu kêu to, lắc mạnh đầu.

“Rất lợi hại đúng không?” Huyền Kỳ hỏi Thẩm Thiên Huy.

“Ở Nhật, người ta gọi là Miêu Hựu, là vật nuôi của Thần Chết, thích ăn thịt người, hấp thụ linh hồn của con người.” Thẩm Thiên Huy nói nhanh “Nhìn kĩ đi, trên trán nó có một sợ chỉ trắng, đó là con mắt thứ ba cuảnó, khi con mắt này mở ra, e là…”

Nửa câu sau bị anh ta nuốt xuống, nhưng tôi và Huyền Kỳ cũng biết anh ta đang nói đến điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.