[Dịch]Cửu Biện Liên

Chương 113 : Chương 9.12: Sát thủ của Xà tộc.




Tham Lang giả vừa nói xong, thấy Vu Dương vẫn có vẻ không hiểu, không khỏi cười lạnh: “Thật đúng là quý nhân hay quên. Lúc mày còn ở Cửu Vĩ Hồ tộc từng giúp bọn chúng bắt không ít người của Xà tộc, không lẽ mày không nhớ à?”

Vu Dương suy nghĩ, dường như hoàn toàn không nghĩ ra.

“Trong số đó có một con hóa xà, mày không nhớ được à?” Tham Lang giả tiếp tục gợi ý.

Nghe thấy thế, hai mắt Vu Dương như tỏa sáng.

Tham Lang giả rất hài lòng với phản ứng của anh, cười hì hì nói: “Vậy mày có nhớ không? Lúc còn ở tiệm đồ ngọt, tao từng nói tao có một người bạn tốt nhưng đáng tiếc, đã chết rồi.”

Lẽ nào, bạn của đồ giả này, chính là con hóa xà đó, hơn nữa, còn là do Vu Dương giết?

Câu kế tiếp của anh ta đã xác nhận ý nghĩ của tôi: “Cô ấy chính là bạn tốt duy nhất của tao. Cô ấy không phải là thám tử gì trong miệng chúng mày, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua biên giới, lại bị đám không phân biệt tốt xấu trói gô lại, tôi nghĩ, cực hình của tộc Cửu Vĩ Hồ, mày hẳn là còn rõ hơn tao, cuối cùng, cô ấy bị vu oan, ngay cả thi thể cũng không rõ.”

Vu Dương chỉ cắn chặt răng, không nói tiếng nào, thoạt nhìn có vẻ đang đau đớn.

“Bây giờ mày đã hiểu chưa?” Tham Lang giả chợt vung tay, trên mặt Vu Dương lập tức có máu tươi chảy xuống “Độc dược là do tao hạ, thuốc giải cũng là do tao trộm, tao hợp tác với Hề Nang, ngụy trang thành học sinh bình thường, đến đây cùng với tên người cá con hoang kia, vì sao à, chính là để tìm mày báo thù. Chỉ là cái tên rác rưởi chỉ biết ăn thịt người Hề Nang kia lại chẳng chững không độc chết được mày, còn bị trọng thương trốn về, tao mới phải tự thân ra tay, bất quá, cứ như vậy, so với việc trực tiếp giết mày còn giải mối hận này hơn.”

Nói rồi, lại cười khẽ một tiếng, đến túm tôi lên, trói hai tay hai chân tôi lại, cuối cùng cầm một cái bình nhỏ đưa vào dưới mũi tôi; “Đây là thuốc giải của phấn ban nãy, chút nữa thôi, chờ khi cô khôi phục lại cảm giác, chúng ta sẽ bắt đầu.”

Vừa dứt lời, cửa lập tức bị đá “ầm” một cái, người chạy vào trước là Diệu Diệu, theo sau là Tham Lang đang nóng ruột.

Tham Lang vừa vào nhà, thấy có người giống mình như đúc, trước tiên hơi sững sờ, sau đó lại cười hắc hắc: “Giống thật, trông cứ như soi gương ấy.”

Diệu Diệu chạy thẳng về phía Vu Dương và Thẩm Thiên Huy, vây quanh hai người họ, không ngừng đi vòng vòng.

Tham Lang giả lại hoàn toàn không ngờ sẽ có người xông đến, mặc dù hoảng hốt nhưng lại kịp phản ứng, chủy thủ lập tức kề lên cổ tôi: “Bất kể mày là ai, đừng có xen vào, tao chỉ muốn báo thù.”

Tham Lang thấy thanh chủy thủ kia, hình như phát hiện cái gì, nhướn mày, lại không hề hoảng hốt, chậm rãi nói: “Thanh Loan làm gì có bản lĩnh để cô phải tìm cô ấy báo thù chứ, đúng là tức cười.”

“Chuyện này không liên quan đến mày.” Tham Lang giả nói “Mau cút đi, tao sẽ tha cho mày một mạng.”

Tham Lang nhếch môi cười to: “Cô tha cho tôi một mạng? Ha ha, Quỷ Ẩn à, mấy lời này phát ra từ miệng cô nghe thật buồn cười.”

Tham Lang giả vừa nghe thấy thế, lập tức biến sắc: “Mày…mày nói cái gì?”

“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Tham Lang phất phất tay “Nghe Diệu Diệu nói có nhện bay Giới Mễ, tôi còn chưa tin lắm, hôm nay gặp lại cô, cô lại còn dể lộ ra gai Thanh Thương, tôi nghĩ, trừ sát thủ Quỷ Ẩn, tuyệt đối không thể là người khác.”

Tham Lang giả sửng sốt, nhìn chủy thủ trong tay, cũng bật cười: “Là tao đây, mày là ai?”

Tham Lang không đáp, hỏi ngược lại: “Thuốc giải và cỏ Bất Hủ do cô trộm đúng không? Cô cũng là vì Cửu Biện Huyết Liên và Di Thiên châu mà đến?”

Tham Lang giả nhìn người không rõ thân phận kia, không dám tùy tiện nhúc nhích, thăm dò nói: “Đúng vậy, nhưng tao chỉ muốn hoa sen thôi, không có hứng thú với Di Thiên châu. Nếu mày muốn, chờ tao lăng trì xử từ cô ta rồi hãy cầm đi.

Tham Lang ra vẻ hết hồn, thậm chí còn vỗ vỗ ngực “Ôi muốn lăng trì cơ đấy, thật đáng sợ quá. Nói thật cho cô biết, tôi chẳng cần hoa sen cũng chẳng cần Di Thiên châu, tôi chỉ cần mạng của cô gái này thôi, làm thế nào bây giờ?”

Lúc này, Tham Lang ngoài mặt tuy trông nhàn nhã tự tại nhưng từ hai tay đang nắm chặt thành nắm đấm cho thấy, anh ta đang vô cùng đề phòng, vô cùng căng thẳng, mà Tham Lang giải cũng hết sức cẩn thận, không quan tâm lai lịch của người trước mắt nữa mà chỉ cố duy trì tư thế hiện tại, chăm chú nhìn từng cử chỉ của Tham Lang.

Hai người đối mặt một lúc, Tham Lang nhìn quanh nhà thấy mấy người ở đây, cũng dần bình tĩnh lại: “Nếu cô muốn báo thù, trực tiếp tìm kẻ thù đó, tôi chỉ muốn cô gái này sống, cũng không muốn đoạt hoa sen gì với cô.”

Tham Lang giả không nói gì, hiển nhiên là không quá tin tưởng.

“Cô nghĩ xem, bây giờ, nơi này đang hoàn toàn nằm trong sự khống chế của cô.” Tham Lang nhún nhún vai nói “Gần như tất cả đều đánh không lại cô, dù hai ba tên pháp sư cũng không phải đối thủ của cô, hơn nữa, tôi biết trong tay cô là thứ gì, chỉ cần tôi hơi kì lạ một chút, cô chém một nhát, tôi chẳng phải sẽ đi đời sao.”

Tham Lang giả nghe anh ta nói vậy, cũng hơi thả lỏng: “Coi như mày thức thời.”

“Ha ha, từ trước đến nay tôi luôn là người rất thức thời. Mau trở về hình dáng cũ đi, dáng vẻ này của cô trông rất không tự nhiên.” Tham Lang dứt khoát đút hai tay vào túi quần, lười biến dựa vào tường.

Tham Lang giả nhìn anh ta một lúc, rút chủy thủ khỏi cổ tôi, lại không cất đi, chỉ nắm chặt, từ từ đứng lên, sau đó mặt mũi dần mơ hồ, quần áo trên người dần được trút xuống dần tan chảy như cây kem lạnh dưới ánh nắng mặt trời, không lâu sau, dưới chân Tham Lang giả dần hiện ra một vũng nước, “Tần Long” này lại biến thành một cô gái mặc áo da bó sát màu đen.

“Sát thủ…Quỷ Ẩn…” Thẩm Thiên Huy dù đã có thể ngồi dậy nhưng vẫn chưa hồi phục, thấy cô ta thì không nhịn được kinh ngạc kêu thành tiếng.

Trước mắt chúng tôi, người con gái tên “Quỷ Ẩn” kia có làn da trắng bệch, tóc rất ngắn, áo da bó sát thân thể thon thả, quyến rũ, mắt nhỏ, mũi cao, môi mỏng, một bên gương mặt là hình xăm con rắn màu xanh, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ khiến cô ta trông thêm phần dữ tợn.

“Mày rốt cuộc là ai?” Cô ta hỏi Tham Lang.

Tham Lang chẳng bao giờ có dáng vẻ đứng đắn, không trả lời thẳng: “Ngay cả bạn cũ mà cũng không nhận ra rồi? Nhớ năm đó, người muốn giết bọn tôi chắc chắn là đã đứng xếp hàng trước nhà cô, khiến cô buôn may bán đắt vô cùng, không phải sao?”

Quỷ Ẩn vẫn không hiểu lắm, không trả lời.

Tham Lang thở dài: “Chỉ mới mấy trăm năm thôi, sao lại quên tôi rồi, được rồi, nếu cô không nhớ tôi, chắc cũng có ấn tượng với Thiên Khu chứ?”

“Anh là…” Quỷ Ẩn kinh ngạc, không xác định nghiêng đầu hỏi “Tham Lang?”

“Đúng rồi!” Tham Lang vỗ tay một cái “Chính là tôi đây, đã lâu không gặp, gần đây làm ăn không tệ chứ?”

Quỷ Ẩn cười cười: “Đúng là đã lâu không gặp, đây là thân thể mới của anh à? Ở đây ai là chủ nhân mới của anh thế?”

Tham Lang nhìn cô ta, đột nhiên ra vẻ mất mát, nói sang chuyện khác: “Aizz, lần đầu tiên trong đời tôi bị tỏ tình, không ngờ lại như thế, cô không biết đó là tôi à?”

“Nếu tôi biết là anh thì thà chết tôi cũng không làm.” Nhắc đến chuyện này, Quỷ Ẩn hơi ảo não.

“Thật à?” Lần này đổi lại Tham Lang không tin “Chúng tôi không phải luôn nằm trong sự giám thị của cô sao?”

Quỷ Ẩn khó hiểu liếc mắt nhìn anh ta: “Sau khi các người vào động của người cá, tôi sợ có biến cố gì nên đứng đợi bên ngoài, không ngờ chỉ một lát sau, đá Phong Cố lại không thể khống chế được.”

Tham Lang “à” một tiếng: “Nói cách khác, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết?”

Quỷ Ẩn gật gật đầu: “Tần Long vừa ra đến, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là không đúng ở đâu. Sau khi đi học, cậu ta lại càng khác so với trước đây, tôi mới nghĩ ra kế này, muốn đến gần một chút, tìm tòi đến cùng. Không ngờ rằng tôi lại được cô gái này mời vào nhà, nói thật, tôi đúng là cầu còn không được.”

Dừng một chút, cô ta lại nhìn Vu Dương nói: “Đến rồi mới phát hiện, người đáng chết vẫn chưa chết, hơn nữa còn để mấy người tìm được cỏ Bất Hủ.”

“Cho nên cô đi trộm đồ ở chỗ Lưu Hà? Làm sát thủ không làm, sao lại đổi nghề làm trộm rồi.” Tham Lang chậc chậc, lắc đầu.

Quỷ Ẩn không muốn nói chuyện phiếm với anh ta, gằn giọng nói: “Đừng nói nhảm, mau tránh ra, đừng có chõ mõm vào.”

“Đây không phải là xen vào chuyện người khác.” Tham Lang bất đắc dĩ nhún vai “Người trên đất, một người là chủ nhân mới của tôi, một người là em ruột của chủ nhân mới, người kia là bạn trai của chủ nhân mới, một người khác là bạn của bạn trai của chủ nhân mới, cũng là bạn của chủ nhân mới của tôi, đều là người nhà cả.” (=)))) )

Quỷ Ẩn nghe cái mớ bòng bong kia, chân mày chau càng chặt: “Không phải anh bảo chỉ cần cô gái này sống thôi à?”

Tham Lang gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn nói sẽ không dành hoa sen với cô, thế nhưng cũng chưa nói sẽ để cô muốn làm gì thì làm mà.”

“Như vậy là anh muốn đối nghịch với tôi?” Quỷ Ẩn liếc anh ta.

“Đừng nói vậy, đối nghịch gì chứ, khó nghe quá.” Tham Lang vẫy vẫy tay “Chỉ là muốn mời cô giúp một chút, thử xem thân thể mới này dùng có ổn không.”

Nói đến đây, hai người cũng không lên tiếng nữa, không khí vô cùng căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Tham Lang rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, rút tay trong túi quần ra, hoạt động các đốt ngón tay, móng tay nhọn hoắt lập tức mọc ra, đồng thời, chân giẫm một cái, năm ngón tay lập tức quắp lại, anh ta nhào về phía Quỷ Ẩn.

Khóe môi Quỷ Ẩn nở nụ cười, lui về sau, giơ một tay lên, một làn khói trắng lập tức xuất hiện, Tham Lang lại như đã có chuẩn bị cũng giơ một tay lên, một làn khói trắng khác lại xuất hiện, hai làn sương khói trong không trung vừa gặp nhau đã nổ tung, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó rơi lên mặt, hóa ra là sau tiếng nổ tung kia khiến mấy hạt nước bắn khắp nơi.

Tham Lang đứng giữa mấy hạt nước đang rơi như mưa, cười hắc hắc, kéo tay áo ướt nhẹp, trên người xuất hiện mấy mảng vảy: “Thuốc này dùng tốt thật, chẳng những có thể giải độc, còn có thể giải khát.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.