Cũng may, không gian đặc dị của Tiêu Thần đủ lớn. Trước khi lên đảo, trong đó chứa đựng đủ thứ, bao gồm vài dụng cụ để nướng và một số gia vị cao cấp. Hai nữ sau khi tỉnh lại, liền ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức. Vừa lúc Tiểu Ma Nữ đang đói, nàng không lập tức truy cứu tội lỗi do Tiêu Thần gây ra, trái lại còn giành lấy con cá mà hắn đang nướng trước lều, bắt đầu ăn.
Tiêu Thần nhíu mày, nói :
- Bà cô nhỏ của ta, cô đợi một chút rồi hẵng ăn, con cá này còn chưa chín đâu.
Tiêu Thần từng đi dã ngoại không ít lần, nướng cá để ăn hắn đương nhiên làm qua rất nhiều rồi. Ba con cá đang nướng trong tay và một nồi canh cá kia ít nhất cũng phải nấu thêm 10 phút nữa. Con cá nướng mà Hồ Tư Doanh đoạt lấy hiển nhiên còn chưa có chín hẳn.
Hồ Tư Doanh nghe xong liền cong miệng lên. Cái miệng nhỏ đã sớm nuốt xuống một miếng cá, hướng về phía Tiêu Thần hừ nhẹ.
- Cậu đã chiếm của ta tiện nghi lớn như vậy, còn không nỡ để ta ăn con cá của mình!
Tiêu Thần ngẩn người, nghĩ một chút rồi cũng không tính với nàng nữa. Bây giờ Hạ Sương vẫn ở trong lều, còn chưa đi ra. Hắn thở dài, nói:
- Vậy cô càng phải cẩn thận, nói không chừng buổi tối sẽ tiêu chảy đấy, đến lúc đó cũng chớ có trách ta.
- Đau chết cũng là việc của ta, không cần cậu xen vào!
Hồ Tư Doanh tức giận hừ một tiếng, tiếp tục ăn cá. Tiêu Thần mặc dù có chút chê bai bộ dạng ăn như sói nhai hổ nuốt đó, nhưng từ nàng, cơ hồ vẫn toát lên một hình ảnh thục nữ, chí ít còn chưa ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ.
Một lát sau, Hạ Sương cũng từ bên trong đi ra, nói cho Tiêu Thần biết nữ nhân bị thương kia còn chưa tỉnh lại. Nhân lúc các cô đang ngủ, Tiêu Thần liền xuống biển bắt được vài con cá to. Ba người bọn họ, mỗi người một con cá nướng, tiện thể nấu thêm được một nồi canh cá.
…
Sau khi ăn điểm tâm xong, Tiêu Thần liền dẫn Hồ Tư Doanh, Hạ Sương, hai nữ này đi dạo vòng quanh đảo. Về phần nữ nhân bị thương kia, Tiêu Thần đã để lại một tia Cầm long chân khí ở trên người cô, chỉ cần cô tỉnh, hoặc là hoạt động, tia cầm long chân khí kia sẽ có phản ứng, thìmình có thể lập tức chạy trở về.
Không thể không nói, Bắc Tiểu Đảo là một nơi phong cảnh rất đẹp, nhất là các chủng loại chim và hoa cỏ, làm cho con người ta càng nhìn càng có hứng thú.
Riêng con gái đối với chim và hoa luôn luôn có một loại trời sinh ôm ấp tình cảm, cho nên rất nhanh Hồ Tư Doanh liền quên đi việc Tiêu Thần buổi sáng hôm nay "Ức hiếp" đối với chính mình, lôi kéo hắn chạy tới chạy lui, còn lệnh cho hắn hái một chuỗi hoa dại xinh đẹp làm thành một vòng hoa cho mình, đeo lên trên đầu. Hạ Sương thì kín đáo hơn, sau khi trải qua sự kiện đó, cô đã trở nên thành thục rất nhiều, nghiễm nhiên đã thu hồi thái độ kiêu ngạo khi còn ở đại học Thanh Hoa, chỉ có điều cô đối với Tiêu Thần vẫn là ánh mắt nhu tình, có chút ngượng ngùng, cô biết đây chính là hương vị của tình yêu.
Tiêu Thần hiếm khi có được sự yên lặng hưởng thụ như vậy, phong cảnh động lòng người, gió biển lành lạnh, ánh mặt trời ôn nhu, bên cạnh còn có hai vị tiểu mỹ nhân, đây hết thảy đều lộ ra sự hài hòa độc đáo đến như vậy.
Nhưng Tiêu Thần thừa biết, sau khoảng thời gian hài hòa ngắn ngủi này, một cuộc chiến đẫm máu mở màn sẽ diễn ra. Đối diện với Bắc Tiểu Đảo là Nam Tiểu Đảo. Đó lại chính là một đảo rắn. Ở đó rắn độc nhiều vô kể. Lên phía trên một tí là Điêu Ngư Đài , nơi mà rất có thể có rất nhiều gián điệp Ninja cấp cao của RB nằm vùng. Quân khu trên tư liệu cho thấy, trong đó còn có thể có từ hai mỏ quặng trở lên, đến lúc đó tránh không được một cuộc đại chiến.
Hy vọng đến lúc đó hai nữ kia sẽ không bị thương tổn gì, bằng không nhiệm vụ lần này lại không hoàn thành tốt đẹp rồi.
…
Lại thêm một đêm đen nữa, bây giờ đã là hơn bảy giờ đêm, nữ nhân bị thương đã tỉnh, chỉ có điều sau khi nhìn đến Tiêu Thần - ba con người xa lạ kia, cô không cam tâm tình nguyện nói chuyện. Thậm chí ngay Hồ Tư Doanh -Tiểu Ma Nữ hay cùng cô nói giỡn này, cô cũng không có phản ứng. Chỉ đến khi sẩm tối, uống vào một chút canh cá mà Tiêu Thần nấu, khoảng bảy giờ cô liền tiếp tục ngủ.
Sự lạnh nhạt của cô khiến Hồ Tư Doanh vô cùng bất mãn. Hồ Tư Doanh thầm nghĩ, bà cô này tốt xấu cũng là người cứu mạng ngươi, không ngờ ngươi một chút tình cũng không nghĩ đến, ngay cả tên cũng không nói. Lớn lên xinh đẹp có gì đắc chí chứ, khí phách mạnh mẽ liền rất giỏi sao! Hừ!!! Đợi thêm vài năm nữa ta chắc chắn so với ngươi chỉ có hơn chứ không kém!
Tiêu Thần thấy cô này tạm thời không muốn nói cái gì, cũng là không để ý, chỉ lưu lại hai nữ nhân kia ở trong lều chăm sóc cô, chính mình thì nhân lúc đêm tối đi ra ngoài tra xét tình huống vài cái đảo xung quanh.
- Tiểu Thần, em nhất định phải cẩn thận, trở về sớm một chút.
Hạ Sương thấy Tiêu Thần đã chuẩn bị ổn thỏa, ở một bên lo lắng nói.
Hồ Tư Doanh hai mắt sáng lên, lập tức hăng hái đi tới, nói một cách chua chát:
- Ơ ơ, chị Hạ Sương khi nào thì trở thành vợ hiền của bạn học Tiêu của chúng ta vậy? Săn sóc chu đáo như vậy?
Hạ Sương biết cái miệng của Hồ Tư Doanh chính là muốn làm khó bản thân mình, nhưng cũng lười đi cãi cọ. Tiêu Thần nhìn Hạ Sương, gật đầu nói:
- Ân, các cô cũng cẩn thận một chút, đồ đạc ta đưa cho các cô, các cô phải bảo vệ thật tốt, nếu có tình hình gì các cô hãy dùng cái kia gọi ta.
Tiêu Thần đưa cho hai nữ, mỗi người một cái tai nghe điện thoại mini, loại tai nghe này có thể liên lạc ở cự ly hơn hai ngàn mét, vừa hay thích hợp với việc truyền tin tới đảo Điêu Ngư Đài. Chỉ có điều loại tai nghe điện thoại này chỉ có thể truyền tin qua lại từ một hướng duy nhất, nói cách khác chỉ hai nữ có thể gọi cho Tiêu Thần, Tiêu Thần không cách nào có thể cùng các cô trò chuyện trực tiếp. Về phần vì sao lại như vậy? Chủ yếu là vì phòng ngừa kẻ địch dùng sóng điện trinh sát, nếu chỉ tiến hành đơn hướng truyền tin qua lại ít nhất có thể cam đoan một bên an toàn. Cũng bởi vì Hồ Tư Doanh và Hạ Sương dù thế nào cũng sẽ không gọi cho Tiêu Thần, như vậy tín hiệu cũng sẽ không ổn định. Hơn nữa, Tiêu Thần bên này luôn luôn di chuyển, như vậy cũng an toàn được hơn nhiều. Tuy rằng còn không xác định trên đảo Điêu Ngư đàinày có trinh sát gián điệp của RB hoặc nước M hay không, nhưng Tiêu Thần xuất phát từ vấn đề an toàn mà suy xét, vẫn là chọn dùng vật này.
- Bà cô nhỏ của ta, cô không có lời nào muốn nói với ta sao?
Tiêu Thần hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Hồ Tư Doanh.
Hồ Tư Doanh nhất thời giật mình, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một mảng mây đỏ, nghiêng đầu đi, hừ nói:
- Cút sớm về sớm, chú ý cái mạng nhỏ của cậu, đừng làm cho ta ngày mai đi thay cậu nhặt xác!
Hồ Tư Doanh đương nhiên hiểu được dụng ý của Tiêu Thần. Người này khẳng định là muốn làm chuyện xấu rồi, chớ nhìn hắn cười tự nhiên đến như vậy, trên thực tế ý đồ vô cùng xấu. Hồ Tư Doanh nghĩ thầm trong lòng, tối nay nhất định không thể ngủ tiếp bên này được, phải để chị Hạ Sương ngủ bên này, để cho nàng cũng nếm thử một chút ma chưởng của tên tiểu tử hư hỏng này, hừ hừ.
- Ha ha, vậy ta cút ngay đây, nhớ kỹ cho ta, ở trong này thành thật một chút, chăm sóc tốt cho cô ta, bằng không lần tới ta nhất định còn...
Tiêu thần chỉ mỉm cười vài tiếng, ánh mắt hơi hơi liếc xuống trước ngực Hồ Tư Doanh, cô gái nhỏ này buổi sáng hôm nay nhất định sẽ mặc thật nhiều đồ, đoán chừng là sợ ma chưởng của hắn rồi.
Tiêu Thần trong lòng thất kinh, a? Sao cảm giác so với buổi sáng còn lớn hơn một tí nha? Xem ra còn phải thường xuyên dùng bàn tay ma thuật của mình vì nàng mà xoa bóp, làm dịu làm dịu nàng nha!