[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 47 : Trò hay sẽ bắt đầu.




Hóa ra sau khi ly dị mẹ Hứa Diễm đã kết hôn với một người họ Từ. Từ Đạt Lãng chính là con riêng của người họ Từ đó.

Từ Đạt Lãng từ nhỏ đã không đi học, rất thích tụ tập bạn bè chơi bời lêu lổng, ước muốn được đứng đầu một bang phát tại Lĩnh Hải. Kết quả cũng đạt được mong ước này. Từ Đạt Lãng cùng Hứa Diễm từ nhỏ quan hệ không tồi. Từ Đạt Lãng cũng rất quan tâm cô em xinh đẹp này bởi vậy âm thầm lấy chức quản lý sòng bạc Hắc Lang cho cô quản lý. Bất quá Từ Đạt Lãng là người trong giang hồ, bản thân không thể tự mình làm chủ. Mặc dù là người đứng đầu bang nhưng chuyện sống chết bất kỳ lúc nào cũng có thể tới, không ai đoán trước được. Bởi thế Từ Đạt Lãng cũng không nói ra quan hệ của hắn với đám tay chân. Chỉ có điều quan hệ mập mờ của hai người đủ khiến đám đàn em không dám có hành động với Hứa Diễm.

Đối với đám đám đàn ông mà nói, Hứa Diễm xinh đẹp như vậy quả là hại nước hại dân. Nếu không phải Từ Đạt Lãng luôn quan tâm chiếu cố, đám thủ hạ như sói đói này đã sớm nhào tới. Đến giết người chúng còn không ngại sao phải ngại cỡi đàn bà? Nhưng trên giang hồ cũng có quy tắc, cô nàng này với Từ Đạt Lãng quan hệ không tệ, người nào dám gây chuyện? Không sợ Từ Đạt Lãng cho người chém thành thịt vụn để chó ăn sao?

Lần này có chuyện phát sinh trong nội bộ Tàn Lang bang. Vài gã Phó bang chủ liên minh giam lỏng Từ Đạt Lãng. Tuy rằng tin tức này không hiểu vì sao lọt ra ngoài nhưng không có sự uy hiếp của Từ Đạt Lãnh, Dương Đỉnh Thiên lập tức có chủ ý với Hứa Diễm. Đang muốn liên thủ với Trần Thủy Biên âm thầm làm chuyện xấu không ngờ tên Đại Pháo Ca nào đó lù lù xuất hiện phá tan kế hoạch.

- Cậu nói anh trai tôi bị bọn chúng giam lỏng? Có chuyện gì xảy ra?

Hứa Diễm hỏi.

Tiêu Thần lắc đầu nói:

- Tôi có người bạn tên Khỉ Ốm. Những tin tức này là hắn nói qua, tôi chỉ biết Từ Đạt Lãng bị vài gã Phó bang chủ giam lỏng. Về lý do tại sao thì bạn tôi cũng không tra xét đến.

- Anh tôi sẽ không bị đám vô nhân tính kia giết hại chứ?

Hứa Diễm tiến tới ôm chặt cánh tay Tiêu Thần nhìn chằm chằm hắn, tràn ngập chờ mong hỏi:

- Đại Pháo Ca. Nhất định phải hỏi được tin tức, nhất định phải cứu anh trai tôi ra.

Tiêu Thần cười bất đắc dĩ, giận dữ nói:

- Đây không phải chuyện đùa. Từ Đạt Lãng thân làm đại ca lại bị người khác giam lỏng. Nơi giam giữ chắc chắn là cấm địa của bang. Người trông giữ hẳn cũng không ít. Nếu muốn cứu người dưới mắt họ. Nói dễ hơn làm...

- Đại Pháo Ca. Cậu nhất định có cách. Cậu giúp đỡ tôi đi. Tôi van xin cậu.

Hứa Diễm kích động kéo tay Tiêu Thần, nước mắt chảy dài trên gò má. Từ nhỏ cha mẹ ly dị, người bạn chịu chơi với nàng cũng chỉ có Từ Đạt Lãng. Sau đó Từ Đạt Lãng mang cô tới đô thị lớn như Lĩnh Hải, để cô làm chủ quản sòng bạc, cơm áo không lo. Hắn không chỉ là anh trai, thậm chí còn có thể coi như cha mẹ của nàng.

Người đẹp trước mặt khóc thương tâm như muốn chết đi, đôi mắt to đẫm lệ rung động lòng người khiến Đại Pháo Ca thở dài một hơi. Hắn đưa tay đỡ lấy gương mặt người đẹp, dùng ngón tay khẽ lau nước mắt trên khóe mi Hứa Diễm, trêu chọc:

- Thực ra lần này tôi tới cũng là vì muốn giúp một vị Phó bang chủ Tàn Lang bang. Không ngờ lại xuất hiện thêm người nữa. Lập tức cứu hai người nếu làm không tốt ngay cả tôi cũng phải để mạng lại đó.

- Yên tâm đi Đại Pháo Ca. Nhất định cậu sẽ không sao? Bản lĩnh của cậu cao như vậy...

Hứa Diễm nín khóc mỉm cười nói. Tên Đại Pháo Ca này nói như vậy hẳn anh trai nàng còn chút hi vọng sống sót. Chỉ cần anh cô còn sống, cô cam lòng từ nay về sau hai anh em cô sẽ rời khỏi thế giới hỗn loạn này trở về sống cùng cha mẹ.

- Ha ha...Vừa rồi cô còn mắng tôi lưu manh. Sao chớp mắt đã thành người có bản lĩnh vậy?

Tiêu Thần cười hỏi. Kế đó tiện tay đưa khăn giấy cho Hứa Diễm.

Hứa Diễm nhận khăn, khẽ lau nước mắt cười nói:

- Ai bảo cậu kêu tôi làm chuyện xấu kia? Tuổi còn nhỏ sao có thể có nhiều suy nghĩ xấu như vậy chứ?

- Tôi còn nhỏ. Tôi đã là người lớn rồi đó.

Tiêu Thần cười ha ha, chỉ vào đũng quần mình bồi thêm một câu:

- Cô xem. Phía dưới còn cái lều lớn như vậy.

- Không biết xấu hổ.

Hứa Diễm mắng một câu, khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều vô cùng động lòng. Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi:

- Đúng rồi. Đại Pháo Ca. Vừa rồi cậu muốn nói tới muốn giúp một gã Phó bang chủ. Là Phó bang chủ nào?

- Lương Thông Thiên.

Tiêu Thần nói.

- Lương Phó bang chủ. Anh ấy là một trong những anh em tốt nhất của anh trai tôi.

Hứa Diễm có chút kinh ngạc kêu lên. Kế đó nàng trở nên hoảng hốt. Việc làm phản làn này trong Tàn Lang Bang, e rằng vài người anh em tốt nhất của anh trai cô cũng sẽ bị giam lỏng.

- Xem ra Lĩnh Hải này sắp có một trận gió tanh mưa máu rồi.

Tiêu Thần thở dài nói.

Tiêu Thần này vốn không muốn gia nhập giang hồ nhưng không thể làm chủ. Một bên là cha người bạn học là Lương Yến Yến, một bên là anh bà chị đẹp não nùng. Cuối cùng còn là yêu cầu của bà mẹ vợ Hà Phương Nhã. Nếu hắn không làm được e rằng phải từ bỏ Cao Thi Nhu.

- Đại Pháo Ca. Cậu định làm thế nào? Tàn Lang bang người đông như vậy muốn trà trộn vào đã khó, đừng nói cứu người.

Nghĩ tới đây ánh mắt Hứa Diễm không khỏi mất mác. Đại Pháo Ca này cho dù có bản lĩnh cứu Lương Thông Thiên cũng không phải chỉ liều mạng phi thân vào đem hai tù nhân quan trọng trở ra.

- Chị Hứa đã nghe qua câu nói này chưa?

Tiêu Thần cười hỏi.

- Câu nói gì?

- Thời gian tựa như thoi đưa luôn luôn chen chúc. Cơ hội cũng luôn có, do tự mình tạo lên.

Tiêu Thần cười ha hả. Khóe miệng lộ nụ cười quỷ dị nói:

- Trời tối chúng ta sẽ diễn trò hay cho bọn họ xem. Chị đóng vai vợ tôi. Tôi đóng vai chồng chị. Cùng đại náo Tàn Lang bang cứu hai người kia.

- Phải diễn vợ chồng thế nào?

Hứa Diễm hỏi.

- Ở trước mặt họ thổi cho tôi đảm bảo họ tin ngay lập tức.

- Muốn chết...

Đêm đã dần về sáng. Trò hay đợi tới tối sẽ biết...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.