[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 463 : Người phụ nữ áo trắng




Theo "Luyện đan lục" viết, đại khái mỗi năm mươi đóa Hồi Âm hoa, phối hợp thêm một vài dược liệu khác là có thể luyện chế ra một lò Hồi thần đan, một lò mười hai viên. Không biết Tiêu Thần trâu bò này có phải thực sự phúc đức bùng nổ hay không, trong một mảnh đất trũng nho nhỏ này vậy mà lại có hơn năm trăm đóa Hồi Âm hoa, như vậy tính ra, đủ để luyện chế mười lò Hồi Thần đan, cũng chính là nhiều đến hơn một trăm viên Hồi Thần đan.

Khiến Tiêu Thần hưng phấn còn nhiều hơn thế nữa, trong 10 phút kế tiếp, hắn và Daniel đều liên tiếp phát hiện ra thêm mười mấy vị dược liệu quý giá. Thổ can thảo, Hải đường tâm, Đông Diệp Thanh.v.v... Dược liệu mà “Luyện Đan Lục" đề cập đến, đều tìm thấy ở đây, hơn nữa số lượng cũng không nhỏ.

Sau khi Tiêu Thần vừa hái sạch những dược liệu này, bầu trời lập tức nổi lên sấm sét, sắc trời đột nhiên liền tối sầm lại, mây đen trên đỉnh đầu nhanh chóng tụ lại, mắt thấy trận mưa to tầm tã sắp đến rồi.

Xem ra, nhân phẩm Tiêu Thần đích thực là đến nông nỗi người người oán trách rồi, ông trời cũng không thèm nhìn đến!

Trận giông tố này tới quá đột ngột, thời gian diễn ra khá dài, mãi đến chạng vạng tối, trận mưa này vẫn còn tiếp tục. Cũng may kỹ thuật dựng lều của Tiêu Thần khá tốt, chất lượng cái lều cũng thực sự rất tốt, vậy mới không làm cho ba người bị tạt ướt như chuột lột.

- Tiêu Thần, cậu nói xem trận mưa này lúc nào sẽ tạnh? Sao đã lâu như thế mà còn cứ mưa, sớm phiền chết người ta rồi!

Ngồi ở trong lều, Hồ Tư Doanh không khỏi một trận phiền lòng, lúc này mới ở trong này nửa ngày, cô liền đã cảm thấy nhàm chán tột cùng rồi.

Tiêu Thần cáu kỉnh hừ một câu:

- Bây giờ nói với tôi mấy cái này tôi cũng không thể quản àh, chính là cô khóc lóc muốn đi theo mà.

- Nhưng mà người ta rất buồn chán mà, cậu xem nơi này vừa chẳng có phố mà dạo, vừa chẳng có cá mà bắt, cũng chẳng bắt gặp gián điệp gì, lại không có TV, không có tủ lạnh....

Hồ Tư Doanh cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng, Hạ Sương ở một bên lại che miệng khẽ cười, vội vàng lôi kéo tay nhỏ của nàng, an ủi.

- Cô trước khi đến nên biết những điều này chứ, cũng không thể trên cái đảo rách này còn trang bị TV cho cô được, tôi chẳng có cái bản lĩnh đó.

Tiêu Thần chẳng hề động đậy, chỉ mỉm cười nhìn 2 nàng.

Tâm tình của hắn lại khá tốt nha, mặc dù không có biểu hiện trên mặt, nhưng trong lòng sớm đã nở hoa rồi, kể từ sau khi hắn từ bên ngoài thu thập dược liệu về, tâm trạng liền tốt lên. Bởi vì hai nữ đều đổi sang loại đồ mỏng mặc trên bờ biển, Tiêu Thần căn bản có thể nhìn thấy thân thể của các nàng, bao gồm một vài bộ vị nhạy cảm

Đương nhiên cái này đối với Tiêu Thần mà nói, cũng là một loại dày vò khác, bởi vì trước mắt cũng chỉ có thể nhìn không thể làm, cho nên cách một đoạn thời gian, Tiêu Thần phải nhắm mắt lại điều tức một lát, tiện thể đem tà hỏa ở bụng dưới đè ép xuống.

Hồ Tư Doanh chán nản hừ vài tiếng, sau đó nghiêng người tới trước mặt Tiêu Thần, lại thân mật khoác lên cánh tay Tiêu Thần, cười ha hả nói:

- Tiêu Thần àh, nếu đã nhàm chán như vậy, hay là cậu…

- Không thể nào, tôi cho cô biết tôi chính là một lòng trung thành với Cao Thi Nhu đó nha, cô không nên muốn...

Hồ Tư Doanh lời còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Thần đánh gãy.

Hồ Tư Doanh đầu tiên là ngẩn ra, nhưng cô lập tức lại đổi thành một bộ mặt tươi cười, giọng õng ẹo nói với Tiêu Thần:

- Cậu không cần nghĩ lung tung nha, người ta cũng không phải là tùy tiện như cậu nghĩ đâu, tôi là nghĩ như vầy, ha, nếu ở trên đảo này nhàm chán như vậy, hay cậu lại dẫn tôi và chị Hạ Sương xuống đáy biển, ban đêm nước biển nhất định rất đẹp

Dứt lời, Hồ Tư Doanh nhìn về phía Hạ Sương, liếc cho Hạ Sương một ánh mắt, nói:

- Chị Hạ Sương chẳng phải chị vừa mới nói còn muốn cùng anh chàng đẹp trai này xuống biển đi dạo sao? Chị có phải cũng muốn xuống biển hay không?

Hạ Sương cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật gật đầu.

Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hừ nói:

- Bà cô, cô thực sự coi tôi là thần tiên hở!

- Tiêu Thần tôi van cầu cậu đó..., cậu dẫn chúng tôi xuống lần nữa chơi một chút đi, cậu xem bây giờ trận mưa này phỏng chừng không đến đêm khuya thì sẽ không ngừng, chúng ta cũng không thể ở chỗ này mắt to trừng đôi mắt nhỏ, vậy cũng thật quá vô vị.

Hồ Tư Doanh không thuận chịu thì không tha lắc cánh tay Tiêu Thần,

- Nếu cậu thật sự không muốn đi, cậu đem tàu ngầm kia cho tôi cũng được mà, tự tôi lái cũng được mà!

- Cô biết lái tàu ngầm?

Tiêu Thần bị Hồ Tư Doanh chọc cười rồi, cảm thấy có chút buồn cười, nói:

- Nếu đem tàu ngầm giao cho cô lái thật, phỏng chừng là hai người các cô tối nay không về được rồi, chìm vào trong biển cặn xương cũng không còn.

Lái thứ tàu ngầm này, đâu phải như chạy xe đạp, mất nửa giờ thậm chí hơn hơn thế là lái được, trong phòng điều khiển có quá nhiều chốt đóng mở, còn có các loại biểu đồ và thiết bị cảm ứng, không trải qua mấy năm huấn luyện chuyên nghiệp đã tưởng học thành nghề hiển nhiên là rất không có khả năng.

Mà Tiểu ma nữ như này, vừa đến phòng điều khiển, khẳng định là phân biệt không rõ nút nào có tác dụng gì, đến lúc đó một hồi ấn lung tung, tàu ngầm kia có thể khởi động được hay không là vấn đề rất lớn, chưa kể đến cô còn muốn du lịch đáy biển.

- Tôi sao, sao lại không biết lái chứ, tôi trước đây, có học lái, nếu cậu không tin thì đi xuống thử coi nha!

Hồ Tư Doanh duỗi thẳng lưng hừ nói, khuôn mặt xinh đẹp có chút hơi đỏ, trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó nếu ta không biết lái, chẳng lẽ ngươi còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao, ha hả, ta thực là quá thông minh.

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, khe khẽ cười, hắn sao có thể không rõ tâm tư Tiểu ma nữ, đang chuẩn bị cự tuyệt, mấy luồng khí tức kỳ dị đột nhiên xông vào trong phạm vi bao phủ của thần thức.

- Cô em Tư Doanh àh, chuyện thú vị tới rồi, có hứng thú cùng tôi đi xem không?

Tiêu Thần cười nói, nếu hai cô ở chỗ này nhàm chán, vậy thì dẫn các cô đi trải nghiệm một chút vậy.

Trên bãi cát phía bắc Bắc Tiểu Đảo, mấy người áo đen che mặt đem một phụ nữ áo trắng vây ở giữa.

- Giao ra lệnh bài đi, ta bảo đảm tha cho cô một mạng!

Một người áo đen dẫn đầu hừ lạnh nói, người này là một con chó RB, ngôn ngữ nói chính là điểu ngữ của bọn họ.

Tại chỗ tổng cộng có sáu người áo đen che mặt, đều là thân hình thấp chiều cao chưa tới 1m65, trong tay mỗi người áo đen đều nắm một thanh trường đao RB 1m2, dưới ánh trăng lóe sáng màu bạc. Người phụ nữ áo trắng dáng người rất cao, đạt tới trên dưới 1m7, chỉ có điều lúc này trên người cô đã trúng mấy đao, máu tươi đã đem áo trắng của cô nhuộm đỏ hơn phân nửa, cô đeo một mảnh khăn che mặt màu đen,

Người phụ nữ áo trắng hừ lạnh một tiếng, quát:

- Có bản lĩnh thì tới lấy đi! Cần gì nhiều lời!

Người phụ nữ áo trắng nói lại là tiếng Trung, chỉ là có chút sứt sẹo mà thôi, nghe ra thì hẳn không phải là người nước Cộng Hoà.

- Đây chính là con đường tự cô chọn, đừng trách ta không cho cô cơ hội!

Người áo đen dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, sáu người áo đen che mặt cùng lúc tạt tới.

Tốc độ người áo đen rất nhanh, giống như đạp trên không trung vậy, mưa to và đêm tối đều không có ảnh hưởng đến tốc độ của bọn họ, chỉ là qua mấy hơi thở, sáu người này đã vọt tới trước mặt người phụ nữ áo trắng. Sáu thanh đao sáng bổ về phía người phụ nữ áo trắng ba đường, người phụ nữ áo trắng tuy đã bị thương, nhưng hiển nhiên không muốn ngồi chờ chết, chỉ thấy cô dùng sức nhảy, bắn lên, cùng lúc đó, ngón tay bắn ra hàng chục cây kim châm, hướng tới phía dưới sáu người tản ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.