[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 461 : Tàu ngầm mini




Tiêu Thần không nói câu thứ hai, thuận thế đem luồng Cầm long chân khí biến thành bốn thanh đao chân khi! Ở trong khoang thuyền chém loạn!

Rầm!

Xuy xuy!

- Chuyện gì thế này, gió mạnh từ đâu đến, trời ơi, tôi chảy máu rồi!

- Anh Yamamoto, mau báo cáo tình hình cho tổng bộ!

Năm người RB trong khoang bị cơn gió mạnh bất thình lình làm cho luống cuống tay chân, Tiêu Thần vốn không khống chế đao chân khí đi lấy mạng của bọn họ, mà là dùng đao chân khí ở bên trong làm loạn, dây dẫn của mấy thiết bị bên trong, còn có đường dây, trong nháy mắt đã bị phá hỏng.

- Gọi tổng bộ, gọi tổng bộ, tàu ngầm số 516 sự cố ở eo biển Bành Gia Dục.

- Mau, mau lấy vòng cứu sinh ra đi!

Năm người trong khoang coi như khá chuyên nghiệp, đối mặt với tình hình bất ngờ không có hoản loạn, mà từ trong tàu lấy ra năm trang thiết bị cứu sinh, ngồi trong thuyền cứu sinh mini trong khoang, thoát ra tàu ngầm.

“WOW? Chiếc thuyền mini thật không tệ! Hi hi, trách số các người không tốt!”

Tiêu Thần thấy chiếc thuyền nhỏ chỉ dài ba mét mấy từ trong khoang thoát ra ngoài, mắt sáng lên, vốn hắn không muốn giết năm người này, dù sao cũng phải đi chấp hành nhiệm vụ, bây giờ lại xảy ra án mạng, sợ sẽ xảy ra nhiều rắc rối, nhưng nhìn chiếc thuyền nhỏ này thật sự rất đẹp, hơn nữa còn khá xinh xắn, nhất thời có ý muốn giết người chiếm đoạt con thuyền.

- Hai người đẹp, ôm chặt lấy tôi, tôi dẫn hai người đi đoạt bảo!

Tiêu Thần cười ha ha, dang cánh tay ra, đủ để sinh ra một luồng chân khí, tốc độ đột nhiên tăng tốc gấp mấy lần, đuổi theo chiếc tàu ngầm nhỏ phía trước.

- Wa, thích quá, Tiêu Thần em thật tuyệt, chị thật thích em!

- Tiểu Thần, em quả thật là chiếc siêu tàu ngầm!

Hai cô gái đều không hẹn mà cùng hét lên, nước biển bên cạnh tách ra hai bên, hình bóng ba người rất nhanh đuổi tới chiếc thuyền nhỏ trước mặt.

“ Daniel, văng lưới giúp ta!”

Tiêu Thần trong đầu hét lớn, hắn quyết định quyết chiến, chiếm chiếc tàu ngầm nhỏ rồi bỏ đi là tốt nhất.

Daniel trong đan điền cười ha hả, thủ đoạn công kích của gã ta không nhiều, một cái lưới ngọc lam, một cái rìu chiến, cuối cùng là công kích chân khí giống với Tiêu Thần, Daniel cười cười, giữa ngón tay bay ra một cái lưới nhỏ, đuổi tới chiếc thuyền trước mặt, thấy lưới càng ngày càng lớn, trong nháy mắt biền thành một tấm lưới rộng năm mét, từ phía sau bao phủ lấy chiếc thuyền nhỏ.

- Chân khí đao ra nào!

Chiếc thuyền nhỏ dừng lại, Tiêu Thần liền công kích, mấy chân khí đao theo đó mà vung đao, từ một cái họng đạn mini chui vào trong, lần này năm nhát đao chân khí đâm hướng vào năm người trong khoang, đao đâm thẳng chỗ hiểm, chỉ là thời gian ngắn ngủi, năm người trong khoang liền tắt thở, toàn bộ chết lềnh bà lềnh bềnh.

- Hai người đẹp, chúng ta đến bên kia một chút trước.

Giết người xong, sắc mặt Tiêu Thần không thay đổi, cười nói với hai cô gái bên cạnh, hình bóng chớp một cái rời khỏi cách chiếc thuyền nhỏ khoảng mười mét.

Cùng lúc đó Tiêu Thần ra lệnh cho Daniel:

“ Daniel, đem xác của năm người ném xuống biển, mở đường đi từ bên trong để ba chúng tôi vào trong.”

Tiêu Thần không muốn để hai cô gái nhìn thấy năm xác chết, chuyện này không phải cái gì tốt đẹp, vẫn là ở đây với bọn họ nói chuyện, đợi Daniel xử lý xong, ba người mình mới vào trong chiếc thuyền.

- Tiêu Thần, cậu dạy tôi thần công có được không? Tội xin cậu đó, cái gì… không được?... Chị đây cho cậu đẩy ngã cũng không được sao? Cái gì… cậu không thèm?

- Vậy chị đưa mấy chiếc đĩa CD chị quý nhất cho cậu được không? Đó là thứ quý giá cất giữ mười mấy năm của tôi, đến ông nội cũng mơ ước từ lâu… cái gì… cậu nói cậu đều có?

Trong chiếc tàu ngầm mini, Tiêu Thần đã đem hệ thống hướng dẫn và hệ thống liên lạc cắt đứt, hắn cũng không lái tàu ngầm, trong lúc lái tàu, hoàn toàn nhờ vào cầm long chân khí của hắn, ở khu vực đáy biển hai trăm mét, áp lực của nước rất lớn, lái chiếc tàu ngầm như vậy khá tổn chân khí, cũng may Daniel nuốt đi viên dẫn linh châu, linh khí thiên địa trong biển vô cùng sạch sẽ hơn nữa đầy đủ, đủ để cung cấp cho Tiêu Thần lượng lớn chân khí thiên địa.

Trong khoang thuyền có diện tích khoảng hai mét vuông, lần này ba người không cần phải chen chúc nữa, Tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh, vừa vào thuyền liền vứt bỏ tâm trạng xấu hổ lúc nãy, bám riết lấy Tiêu Thần yêu cầu hắn dạy mình thần công, vừa nãy Tiêu Thần ra mấy chiêu, làm cho hai cô gái đều cảm giác như đang xem phim, nhất là Hồ Tư Doanh, khi rảnh rỗi cũng có xem qua một vài tiểu thuyết tu chân trên mạng, cảm thấy Tiêu Thần giống như tu chân sĩ trong mấy tiểu thuyết đó vậy, thuật gì cũng có thể biến, quả là rất thần kỳ.

Không được, tên này hóa ra ẩn nấp kỹ như vậy, tránh không được bị gọi là môn thần Hoa Hạ!

Mình làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, nhân cơ hội học mấy chiêu từ hắn, vậy không uổng là hoa khôi Lục Trung Linh Hải, hi hi, mình lại là bạn học của hắn, ở gần dù sao cũng sẽ được ưu tiên trước?

- Tư Doanh à, chị xem em vẫn là là trực tiếp hiến thân cho tiểu Thần đi, nếu em đã là phụ nữ của hắn, hắn nhất định sẽ lập tức dạy em.

Hạ Sương ở một bên tâm tình khá tốt, nói đùa với Hồ Tư Doanh.

Cô thật ra không có ý muốn học “thần công” gì đó, chỉ cảm thấy cảm giác an toàn trong lòng càng lớn hơn.

- Thật không?

Hồ Tư Doanh mắt sáng lên, lại liếc Tiêu Thần, kéo bàn tay to lớn của Tiêu Thần, lông mày co lại nhõng nhẽo nói:

- Tiêu Thần anh cứ dạy người ta đi, có được không, nếu anh muốn ấy em cũng tùy anh, chỉ mong anh dịu dàng một chút với em, có được không hả!

Tiêu Thần vừa nghe cả người nổi hết da gà lên, tóc gáy dựng thẳng, vội vàng rút tay ra, tránh xa Hồ Tư Doanh một chút, cười khổ nói:

- Cô vẫn là tránh xa tôi một chút đi, tôi vẫn là trai trinh thuần khiết, tôi không hy vọng đụng vào một số hormone bành trướng quá mức của cô!

Tiêu Thần vốn còn muốn hưởng thụ vị của Hồ Tư Doanh, nhất là vẻ mặt xấu hổ hiếm thấy của cô ấy, làm mình vô cùng thích thú, nhưng không bao lâu, Tiểu ma nữ này lại lộ nguyên hình, Tiêu Thần vừa mới có tình cảm tốt với cô, thì không còn có chút gì nữa.

“Đẩy ngã? Đẩy ngã cũng phải có trình độ có được không? Nếu là một cô gái kêu mình đẩy ngã, mình cũng không có cảm giác thành tựu! Tuy rằng tôi có vẻ ngoài làm chao đảo người khác, nhưng không có làm cho nhân phẩm trong lòng tôi chao đảo, Tiêu Thần ta tự hỏi cũng là một con ngựa giống, nhưng cũng có gien của một con ngựa tốt.”

Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng.

- Cái gì! Tiêu Thần cậu muốn chết à! Lại dám nói hormone của tôi nhiều… Roi ngựa! Roi ngựa đâu? Tôi phải lấy roi ngựa quất cậu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.