Editor: Xám
Giọng nói đó, con người đó.
Trong nháy mắt, tiềm thức của Hàn Đan tràn đầy cảm xúc mâu thuẫn, khiến cô quy câu nói kia về nghe nhầm. Thế nhưng, dường như thứ ánh sáng lóa mắt, mãnh liệt, xuất hiện đột ngột kia cũng đã xuyên thấu thân thể. Khiến cô nhớ đến người đó rất rõ ràng.
Thật đúng là xa cách lâu đến mức khiến người ta hoài niệm.
Ánh sáng tối dần, thu về một khối. Từ trong bóng mờ che khuất thân hình người đàn ông, cô ngước mắt nhìn về phía bóng dáng ngược sáng kia.
"Thật tình cờ." Giọng nói trầm thấp lười biếng nhưng lại đầy mị hoặc kia giống như một cơn ác mộng, phiêu bạt trong không khí.
Áo sơ mi màu đen, quần dài thẫm màu, khiến cả người nhìn quỷ mị như hiện lên giữa màn đêm. Ánh sáng lóa mắt đã làm mơ hồ vẻ mặt anh, nhưng giọng nói và gương mặt lại chồng lên ký ức, vừa xa lạ vừa thân quen.
Giờ phút này người xa cách hai năm xuất hiện ở trước mặt mình, nên nói gì đó mới phải, nhưng cô mở miệng ra lại mất âm thanh. Trong lúc giật mình bừng tỉnh, những cách thức chào hỏi bình thường dùng để xã giao lấy lệ đã trở nên trống rỗng. Sự xúc động như bụi bặm rơi đầy* dâng lên trong lòng —— Quả nhiên là anh ta…
*bụi bặm rơi đầy: ý chỉ chuyện trải qua nhiều biến hóa, cuối cùng đã có kết quả, giống như hạt bụi bay lên không trung rồi sẽ rơi xuống mặt đất.
Tình cờ sao?
Hàn Đan nhìn quanh bốn phía, thấy ba chiếc Audi màu đen vẫn chưa tắt máy dừng ngay ngắn ở bên đường, lộ ra vẻ cười khổ.
Nhưng kỳ lạ là vào thời khắc lúng túng thế này, gặp phải người khiến người khác lúng túng như thế.
"Đan Đan, người quen của em à?" Lương Hùng Vĩ đứng ở bên cạnh cô, muốn đưa tay ra ôm eo cô. Cô vô thức né một bước khỏi bàn tay gấu, vẻ mặt gã mập béo trắng cứng đờ.
Người nào đó nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người thì bên môi lộ ra chút ý cười đùa giỡn, ánh mắt chuyển từ người Lương Hùng Vĩ sang người cô, lại nói: "Sở thích thật là tệ"
Hàn Đan mơ hồ không chắc chắn “sở thích tệ” trong miệng anh là mình hay Lương Hùng Vĩ, dù sao đối với cô mà nói đều không phải lời hay ho gì, bèn làm như không nghe thấy, kéo gã mập béo trắng đến bên cạnh: "Hùng Vĩ, chúng ta đi…"
Lương Hùng Vĩ được cô gọi ngọt ngào ấm áp như vậy, trong lòng rung động, xoay người đang muốn bước đi. Nhưng bị một chiếc Audi A6 đột ngột xông lên lối đi bộ dọa cho lùi lại một bước. Chiếc xe kia cứ chắn ngang trước mặt hai người như vậy, chặn lối đi bộ lại.
Tiếng động này hơi lớn. Có người qua đường nghỉ chân ở phía xa nhìn ra xa, có người đi vòng qua bên đường quốc lộ, nhanh chóng rời đi.
"Lái xe kiểu gì vậy!" Giọng nói của Lương Hùng Vĩ hơi run rẩy, rõ ràng là rất hoảng sợ.
"Ông có ý kiến ư?" Bên ghế lái phụ có người mở cửa xuống xe. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, chiếc khuyên tai trên tai trái phản xạ ánh sáng lấp lánh màu bạc, thu hút hết ánh nhìn của người khác.
Lương Hùng Vĩ cậy mình là người có thân phận, đương nhiên sẽ không cãi nhau với người khác ở trên đường, bởi vậy kéo Hàn Đan muốn đi đường vòng, nhưng bị hai người đàn ông cường tráng bước từ trên xe xuống cản đường ."Ban ngày ban mặt…Các người làm gì vậy?!" Nhận thấy tình hình, chân ông ta hơi mềm đi, rõ ràng sức mạnh phô trương thanh thế chưa đủ.
Hàn Đan ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời trăng sáng sao thưa. Câu nói này của gã mập béo trắng khiến cô có ảo giác “dân nữ bị cưỡng đoạt”. Cô thở dài, lên tiếng rất u oán: "Hùng Vĩ, chỉ sợ anh kéo em, bọn họ không cho đi đâu."
Gã mập béo trắng nhỏ giọng hỏi: "Em biết bọn chúng sao? Chúng là ai?"
"Dựa theo cách nói phổ thông, hẳn là ——" Hàn Đan nhún nhún vai, "Xã hội đen rồi."
"Em, tại sao lại…" Khuôn mặt trắng như bánh bột mì của Lương Hùng Vĩ càng trắng thêm vài phần.
"Em giao dịch thua lỗ, vì vậy tìm bọn cho vay nặng lãi mượn ít tiền, ai ngờ lãi mẹ đẻ lãi con, thoáng cái đã nợ hơn năm trăm vạn." Hàn Đan bịa chuyện như ngựa thần lướt gió tung mây, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, hiệu quả y như thật.
"Người đàn bà này…" Lương Hùng Vĩ vung cánh tay vừa thô vừa ngắn lên, hất tay cô ra, phóng đại âm lượng cười lạnh nói, "Cô tính bám vào tôi để trả nợ phải không? Tính toán của cô hay thật! Cũng không soi gương xem, tôi sẽ nhìn trúng con đàn bà như cô sao?!" Dứt lời nổi giận đùng đùng bước cái chân ngắn, đi cũng không thèm ngoảnh đầu lại. Dáng vẻ đó rất giống một con chim cánh cụt lên bờ.
"Hùng Vĩ." Hàn Đan thâm tình gọi về phía gã mập béo trắng mấy lần, quay người lại, lòng đầy tiếc hận u oán nói, "Tôi bị vứt bỏ rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi đấy."
Bên môi người đàn ông có ý cười châm chọc: "Hai năm không gặp, ngược lại em đã có chút tiến bộ, học được cách diễn kịch rồi."
Cô hơi mỉm cười, nhanh như vậy đã bị nhìn thấu rồi. Thôi được, vốn dĩ không hề trông chờ có thể gạt được anh.
Thứ gã mập béo trắng kia muốn chỉ là một con bé gọi thì đến đuổi thì đi, mà không phải loại phụ nữ đầy phiền phức. Vừa hay tình huống đột phát ngày hôm nay đã thành cơ hội giải quyết dứt khoát của Hàn Đan, đồng thời trở thành sự bảo đảm cách biệt giữa hai người. Nợ nần gì đó đều là giả, nhưng ít ra có một điểm cô không lừa ông ta —— thật sự đám người này không phải người lương thiện.
"Hai năm không gặp, Kỷ thiếu lòng dạ hẹp hòi vẫn như trước đây." Hàn Đan đối chọi gay gắt với anh.
Dường như người đàn ông đeo khuyên tai có vẻ rất kinh ngạc với kiểu đối thoại như thế này, dựa ở bên xe, rất có hứng thú nhìn về phía hai người.
"Mặc dù tôi vẫn luôn mang thù, có điều nhìn thấy người quen cũ suy đồi đến mức ôm ấp yêu thương với Thiên Bồng Nguyên Soái, vẫn sẽ có chút lòng thương hại." Tốc độ nói của người đàn ông rất chậm, con ngươi màu trầm giống như hổ phách tịch mịch ngàn năm, mang theo chút ý cười đùa giỡn."Vốn tưởng rằng nuôi thả em lâu như vậy rồi, chí ít bên cạnh cũng có thể có một người ra dáng đàn ông, kết quả vẫn không có ai muốn."
"Anh mới là không ai muốn! Cả nhà anh đều không ai muốn!" Phương thức biểu đạt ác độc như vậy đã hoàn toàn chọc giận Hàn Đan."Nếu không phải do loại yêu bản thân thái quá, tự cuồng ích kỷ hoành hành ngang ngược như anh, tôi đã sớm… ." Nhất thời cô nghẹn giọng.
"Đã sớm như hình với bóng với học trưởng của em rồi phải không?" Anh cười như không cười nói tiếp, "Gan lớn hơn không ít nhỉ, dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi rồi."
Hàn Đan cắn môi không nói gì. Lúc này đã hơi hối hận, tên nhãi này dáng người giống như ma quỷ tính cách cũng giống như ma quỷ, mình quá mất bình tĩnh rồi.
Đột nhiên người đàn ông đưa tay về phía cô. Cô cuống quít lùi về phía sau, lại thấy anh hơi nheo mắt, thu tay về. Bởi vì đã uống rượu, trên má hơi nóng, chỉ cảm giác được vài chỗ tiếp xúc lạnh giá mà đầu ngón tay để lại.
"Em uống rượu rồi?" Chân mày anh nhíu lại.
"Bộ phận liên hoan, đã uống hai ly." Hàn Đan nói qua quýt: "Thời gian không còn sớm nữa, nếu như không có chuyện gì dặn dò thì tôi xin cáo lui trước, chúc các vị ngủ ngon." Dứt lời cô xoay người đi ngay.
Phía trước là xe chắn ngang đường, cô đành phải đi ngang qua đường quốc lộ. Mấy người đàn ông đứng bên cạnh ba chiếc Audi khiến cổ họng cô căng thẳng phát khô. Cô có thể đoán trước được, chỉ cần người họ Kỷ nào đó mở miệng nói một câu “Đứng lại”, cô sẽ giống như con gà con bị những người áo đen này xách về trước mặt anh ta.
Vậy nhưng, yên ổn đi qua quốc lộ, không có gì cả xảy ra. Hàn Đan thở dài nhẹ nhõm, cất bước nhanh hơn đi về phía nhà.
Người đàn ông đeo khuyên tai đưa tay ra hiệu về phía Hàn Đan rời đi, lập tức có một chiếc xe từ từ đi theo .
Ánh đèn chiếu xa của chiếc BMWZ4 màu trắng tắt lụi, người đàn ông bên ghế lái đi tới, tùy ý mở rộng chiếc áo khoác mỏng màu xám bạc ra, cánh tay thon dài khoác lên vai người họ Kỷ nào đó, cười nói: "Cứ thả cô ấy đi như vậy, thật đúng là không giống phong cách của cậu."
"Lá gan của cô gái này rất lớn ha, dám chống đối Kỷ nhị thiếu của chúng ta như vậy." Người đàn ông đeo bông tai trêu chọc.
Trong bóng đêm, đồng tử màu hổ phách nhuộm ánh sáng lấp lánh mờ mịt, người đàn ông áo đen khẽ khàng cong khóe môi.
Chúng ta còn có thời gian.
Trong đầu đầy tạp niệm lộn xộn rối tung, đột nhiên đường về nhà trở nên rất ngắn.
Căn nhà tối đen mà trống trải.
Hàn Đan ợ hơi rượu, phờ phạc rũ rượi ngã xuống giường, ngay cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Bên tai rất yên tĩnh, chỉ có kim đồng hồ báo thức di động phát ra tiếng vang rất nhỏ mà có quy luật. Thỉnh thoảng ánh sáng đèn xe vút qua khiến gian phòng tối đen sáng lên rồi lại nhanh chóng tối đi.
Dây dưa hai năm, xa cách hai năm. Giờ phút này, người đàn ông ấy lại xuất hiện.
Quanh đi quẩn lại, thời gian xa dần, mà mình lại trở về điểm ban đầu. Nhắm mắt lại, vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết của hai năm trước.
Gió mát thoang thoảng vấn vương nhành liễu rủ bên cạnh hồ nước nhân tạo trong vườn trường, bên tai có tiêng ve râm ran.
Dưới cái nóng mùa hè của năm hai đại học, cô mặc chiếc váy dài màu xanh nước hồ đứng dưới tán cây bên ngoài thư viện đợi người. Lần đầu tiên cô mặc váy và đi giày có gót, cơ thể thẳng tắp có chút khó chịu, vậy mà trong lòng lại tràn đầy sự vui mừng sống động.
Váy và giày đều là quà tặng mà học trưởng tướng mạo xuất chúng đó trịnh trọng tặng cho cô.
—— Nhất định em mặc rất đẹp.
Chỉ nghĩ đến dáng vẻ anh híp mắt nói chuyện, khuôn mặt đã có thể không tự giác ửng hồng.
Đó chính là yêu rồi.
Ôm sách vở dày cộp chờ đợi rất lâu cũng không thấy mình mệt, nhưng khi A Khiết gọi điện thoại "Cậu ở đâu đấy? Học trưởng bị người ta đánh ở ký túc xá rồi!" thì cả người kinh hãi lạnh ngắt. Hốt hoảng chạy đi, trên đường đã bị trật chân, nhưng lại phát hiện ra nam sinh mình đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng để tôn sùng mang khuôn mặt bầm tím, bị vài người đàn ông mặc áo sơ mi thẫm màu đè ngã xuống đất, sách vở và vật dụng linh tinh tản mát trên mặt đất.
Người vây xem rất nhiều, thậm chí có nam sinh từ trên ban công phòng ngủ thò người ra xem, nhưng không có ai tiến lên giúp đỡ.
Cô đang muốn xông trước nhưng lại bị A Khiết chạy tới kéo lại, cô ấy thấp giọng nhắc nhở mình.
Tiểu Đan, đừng qua đó… Là Kỷ Vân Dực.
Kỷ Vân Dực. Học sinh của trường đại học D danh tiếng ở phía Bắc thành phố, gia thế hiển hách bối cảnh phức tạp, cá tính huênh hoang hoành hành ngang ngược, nghe nói có qua lại rất mật thiết với xã hội đen. Lời đồn lan truyền rộng rãi gần đây nhất là anh ta đã ép một giáo viên bắt anh ta nộp bài tập từ chức rời trường.
Người như vậy, vốn dĩ vĩnh viễn phải phân ra thành “loại người không liên quan gì đến mình”, nhưng lúc ấy trong lòng đã mọc lên gốc rễ của oán hận căm ghét.
—— Dừng tay! Tôi báo cảnh sát rồi!
Cô dồn sức vùng thoát khỏi tay A Khiết, hô to, dùng tư thế dũng cảm quên mình xông lên trước. Chỗ trật chân sưng lên rất đau, mà cô giống như đã biến thành nàng tiên cá dù biến thành bọt biển cũng không tiếc, đơn thuần muốn bảo vệ tình yêu đầu tiên của mình.
Đó là lần đầu tiên cô đứng trước mặt anh.
Anh rất cao, khuôn mặt trẻ tuổi mà anh tuấn, nhưng trong con ngươi màu hổ phách lại là sự lạnh lùng tự cao tự đại. Ánh mắt mang theo cảm giác áp bức di chuyển từ người cô xuống người nam sinh ngã trên mặt đất, ý cười mơ hồ bên môi hàm chứa giễu cợt và khinh miệt.
"Đừng căng thẳng, bọn họ ra tay đều tránh chỗ hiểm, không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của các người đâu." Giọng nói của anh giống như đàn cello, thầm thấp mà êm tai. Nhưng lại nhả ra câu nói chối tai như vậy.
"Anh nói bậy gì vậy?" Cô ngẩng mặt căm tức nhìn.
"Kiểu dáng mới của Burberry*, xem ra giúp cậu ấm của sản nghiệp dược Minh Huy đi ngủ, thu hoạch không tệ." Ngón tay anh lướt qua cổ áo cô, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, từng bước xe tan sự thận trọng và tự tôn của cô."Cậu ta đưa bao nhiêu tiền một đêm? Tôi đưa gấp đôi." Anh híp mắt mỉm cười.
*Burberry: là một hãng thời trang sang trọng của Anh, phân phối quần áo thể thao độc đáo sang trọng, phụ kiện thời trang, nước hoa, kính mát, và mỹ phẩm. (nguồn: wikipedia)
Nhục nhã, quẫn bách, tức giận, hỗn loạn.
Khi một tiếng bốp vang lên, Hàn Đan bừng tỉnh khỏi trạng thái mất khống chế.
Cô có chút ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, lại nhìn tay mình một chút.
Có người tiến lên kéo cánh tay cô, có người thô bạo đè vai cô xuống, làm rối tóc đuôi ngựa được buộc chỉnh tề của cô. Bên tai có tiếng gào chói tai của A Khiết.
"Tên gì?" Giọng nói không mang theo độ ấm của anh vang lên trước mặt cô.
"Hàn Đan." Cô lạnh lùng ngẩng đầu nhìn đối phương. Đối với anh ta mà nói, thăm dò tên của một người dễ như trở bàn tay, cho nên cô cũng không cần giấu diếm.
"Cô thích tên vô dụng này?"
"Anh mới là tên vô dụng."
Cô như bình nứt không sợ bể*, phản kích lần thứ hai.
*bình nứt không sợ bể: ý chỉ người đã gây ra chuyện thì mặc kệ luôn.
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lan rộng ra, mang theo sự giễu cợt và trào phúng."Đáng tiếc là từ nay trở đi, ngay cả đến gần cô cậu ta cũng không dám. Trước khi có sự cho phép của tôi, cô vĩnh viễn không tìm được người đàn ông dám muốn có cô."
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, người đàn ông tên Kỷ Vân Dực này giống như chiếc bóng bám vào cuộc sống của Hàn Đan, trở thành một cơn ác mộng.
Lời uy hiếp giống như nguyền rủa của anh đã có hiệu quả. Tất cả nam sinh đều đi đường vòng với cô nữ sinh chọc đến anh, bao gồm cả học trưởng kia. Trong những năm tháng giống như đóa hoa nở rộ, cô không có được một phần tình yêu trọn vẹn đến từ chính người khác phái cùng tuổi. Sau khi cuộc sống đại học cô đơn kết thúc, cô đã vô tình hình thành thói quen sống một mình, thói quen này đã đè nén sự yêu mến của cô với Đỗ Tùng ở đáy lòng, trở thành tình yêu chết từ trong trứng nước.
Chuyện cũ như sương khói.
Không biết từ lúc nào, Hàn Đan ngủ thiếp đi, dường như rơi vào một mộng cảnh khổng lồ mà hư ảo. Trong mơ cô biến thành Sisyphus*, không ngừng phí sức đẩy tảng đá khổng lồ lên núi, sau đó lại nhìn nó rơi xuống khe núi.
*Sisyphus: Tương truyền, vua xứ Ephyra là Sisyphus đã cả gan xích thần chết Thanatos lại, khiến cho nhân thế không một ai phải chết. Diêm vương vô cùng tức giận đã sai thần chiến tranh Ares lập lại trật tự và trừng phạt Sisyphus bằng cách bắt Sisyphus phải không ngừng lăn một tảng đá lên tới đỉnh một ngọn núi hàng ngày, để rồi mỗi đêm tảng đá lại bị sức nặng của chính nó kéo rơi xuống đất. Cứ như thế, Sisyphus vẫn miệt mài chịu sự trừng phạt và cũng trở nên bất tử từ đó. (nguồn: ione.vnexpress.net)
Ngày hôm sau, sau khi Hàn Đan mơ mơ màng màng vớ lấy chiếc điện thoại rung vang, nghe thấy âm thanh trong đó thì lập tức tỉnh táo.
Là tổng giám đốc đại nhân gọi điện tới, vẫn là một chỉ thị rõ ràng như trước đây.
"Đến công ty lấy một tờ báo cáo, đưa đến nhà tôi."