[Dịch]Chuyên Sủng

Chương 36 : Chuyện vụn vặt




Nam nhân trên tháp hít thở thật sâu, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, rõ ràng thấy đang cố gắng chịu đựng đau đớn. Tiểu đồng bên cạnh cuối cùng không nhịn được kêu lên lên lần thứ hai, "Thường ngự y, người nhẹ tay một chút, đây là một trăm quân côn đó! Người nhẹ một chút!"

"Mạnh mới có thể tan hết máu tụ, hắn còn không kêu đau ngươi kêu cái gì?" Nam nhân được xưng là "Thường ngự y" nói, sức lực trên tay cũng không thay đổi chút nào, tiếp tục ngược đãi mông của nam nhân.

"Tướng quân.." Tiểu đồng đau thay cho nam nhân, kêu nhẹ một tiếng. Nam nhân nhẫn nhịn thở ra một hơi, mới có thể cố gắng mở miệng, "Hạ Cúc, không sao... Ta, ừ, ta,... Từ nhỏ đã quen bị đánh, ngươi không nhớ sao?"

"Thế nhưng, đây chính là một trăm quân côn đó... Cây gậy lớn như vậy, đánh còn chảy cả máu..." Tiểu đồng tên "Hạ Cúc" vừa nghĩ đến điều này, giọng nói lại mang theo chút nức nở.

"Lải nhải cái gì!" Còn chưa chờ nam nhân nằm trên tháp dỗ dành lần nữa, Thường ngự y cũng đã không kiên nhân, "Nói nhiều nhiều ồn ào, biết hắn đau còn bắt hắn nói?" Tiểu đồng nghe vậy bẹp bẹp miệng, uất ức không lên tiếng.

"Hắn cũng chỉ là... A!" Nam nhân trên tháp đang muốn giải thích thay tiểu đồng vài câu, liền bởi vì thường ngự y đè nặng tay mà biết điều ngậm miệng lại.

Không khí bỗng nhiên im lặng có chút nặng nề, cuối cùng ngự y cũng thu tay lại, ném một lọ thuốc, một bên thu dọn hòm thuốc đồng thời nói: "Được rồi, cái người ngồi xổm bên ngoài vào đi!"

"Ừ!" Nữ nhân ngoài cửa dường như đã thành thói quen với sự vô lý của ngự y, không ngần ngại chút nào mà đẩy cửa vào, "Tướng quân, không sao chứ!" Vẻ mặt tràn đầy sự đau lòng.

"Hàn phó tướng, không có việc gì." Nam nhân nằm trên tháp gật đầu, phó tướng vẫn nhíu mày, "Đau lắm sao?"

"Ừm, vẫn chịu được." Nam nhân cười nhẹ, "Cảm ơn phó tướng quan tâm." Lễ độ và xa lạ. Hàn Triều biết điều đó, nam nhân mẫn cảm tỉ mỉ như vậy, nhất định là phát hiện ra nàng có suy nghĩ không nên có, cũng bởi như vậy, càng ngày càng xa lánh nàng.

Đối với chuyện lần này, nàng cũng, chỉ biết cười khổ vì mình quyền lực có hạn thôi! Trời biết nàng hận cái người nữ tử phụ tình kia biết bao. Dễ dàng chiếm được người mà nàng vĩnh viễn sẽ không có được, lại không biết trân trọng.

"Lê tướng quân." Dọn dẹp xong cái hòm thuốc, ngự y không quan tâm đến bầu không khí ở đây, giương mắt nói, "Biết nói lời này ngươi sẽ không thích nghe, vì sao ngươi? Phải vì một người phụ tình đã biến mất ba năm, được rồi, thê chủ kháng chỉ không tuân theo? Ngươi cũng biết kháng chỉ là tội lớn mà chỉ chịu một trăm quân côn, đó là do bệ hạ tiếc tài! Nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương tài năng và phẩm chất đầy đủ, lại do bệ hạ ban hôn..."

"Thường ngự y!" Người được gọi là Lê tướng quân càng nhíu chặt mày hơn, rốt cuộc không nhịn được cắt đứt lời nói. Ngự y cũng sớm biết như vậy, không nói thêm gì nữa, không biết làm sao vì sự ngu dại của nam nhân này, xoay người rời đi.

Thấy ngự y phải đi, Hàn Triều hơi cúi người, tự mình dẫn ngự y ra ngoài.

Khi lần thứ hai Hàn Triều vào phòng, nam nhân nằm trên tháp đang giãy giụa muốn đứng dậy, đứng ở một bên Hạ Cúc luống cuống khuyên bảo.

"Tướng quân sao phải làm vậy? Hạ Cúc... Hạ Cúc cầm đến thay tướng quân là được!"

Mặt Lê Thư vẫn trắng bệch như trước, trong mắt lại hiện lên ý cười, nói chậm rãi:

"Được, nhanh lên!"

Hạ Cục quẹt miệng, chần chừ một lúc lâu, mới dậm chân mạnh một cái, đi lấy đồ vật thay tướng quân nhà mình. Chỉ một lát sau, Hạ Cúc cầm trong tay một vòng cổ tinh xảo khéo léo, tạo hình khác biệt trở lại.

Tay đang rót nước của Hàn Triều run một cái, cứ như vậy nửa chén nước nóng rơi trên tay mình.

Lại là... Vòng cổ kia... Cái vòng mà nữ tử đã biến mất ba năm kia để lại cho hắn...

Bao nhiêu lần, Hàn Triều luôn luôn có thể nhìn thấy hắn cầm vòng cổ kia ngơ ngác sững sờ.

Lúc rảnh rỗi...

Khi khó chiu...

Lúc đánh thắng trận...

Lúc bị bắt nạt...

Ba năm, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, tận mắt nhìn hắn từ một tiểu tốt vô danh trở thành Lê tướng quân quyền cao chức trọng. Ở Trung Nam quốc, nam nhân dẫn binh, vốn là một chuyện chê cười lớn, cho dù có Tả tướng tiến cứ, nữ hoàng có ánh mắt nhìn người tài, trong này có biết bao mồ hôi và máu, chỉ một câu năng lực cực cao là có thể nói dễ dàng sao?

Nàng nhìn hắn bởi vì luyện công cả đêm mà kiệt lực ngất xỉu, bởi vì thăng chức quá nhanh mà khiến người ghen ghét, nàng đau lòng vì hắn, lo lắng cho hắn phải chịu sự bất công!

Thế nhưng, hắn lại chịu đựng...

Nhẫn nhịn bị khinh thường, nhẫn nhịn những ánh mắt khinh bỉ, thật vả hôm nay mới ngồi lên được vị trí tướng quân, còn muốn chịu một trăm quân côn do sự tức giận của nữ hoàng.

Lòng của Lê Thư, làm phó tướng sao Hàn Triều không hiểu.

Một câu nói thôi, nàng kia, là mục tiêu cả đời của Lê Thư.

Hắn trăm cay nghìn đắng, vượt qua đau khổ, chỉ vè có thể gặp lại nàng.

Ba năm trước, bỗng nhiên thê chủ biến mất.

Hầu như tất cả các nơi Lê Thư đều đi tìm, chỉ tiếc biển người rộng lớn, giai nhân lại không có tin tức.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ còn cách chạy đi nhờ Ôn Đường giúp đỡ, nghĩ rằng nếu hắn cũng thích thê chủ, chuyện này sẽ giúp đỡ thôi...

Về sau, bị Đương triều Tả tướng phát hiện, người luôn rộng rãi khéo nói lập tức đổi sắc mặt:

"Nực cười! Trưởng tử của Ôn gia ta còn chưa gả thê, làm sao có thể làm chuyện không đúng mực như vậy? Lần sau đừng có nhắc lại!"

Ta tướng phất tay áo bỏ đi, rất xa vẫn có thể nghe được lời nói đứt quãng:

"Không ra thể thống gì... Chỉ là một nữ tử bình dân... Sao ta có thể đồng ý cho Đường Nhi đi tìm?"

Lê Thư ngơ ngắc đứng thẳng chỗ đó, nhìn về phía Tả tướng đã đi xa, cả người mất hết sức lực...

Đúng vậy, là do đầu óc hắn mê muội mới có thể chạy đến Tướng phủ tìm Ôn công tử nhờ giúp đỡ. Ôn công từ phú quý là nhi tử của Tả tướng, lại chưa gả thê, làm chuyện như vậy, sẽ có tin đồn không hay...

Thế nhưng, nếu cứ như vậy, làm sao để hắn tìm lại thê chủ của hắn, trong đầu của hắn...

"Uỵch uỵch uỵch uỵch..."

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Lê Thư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tả tướng đã đi lại quay lại.

"Nếu muốn điều gì, phải đứng trên cao..."

Tả tướng nhìn Lê Thư thất hồn lạc phách ngồi bệt dưới đất, nói ra một câu không đầu không đuôi.

"Đứng trên cao..."

Lê Thư theo bản năng lặp lại, đôi mắt đang u ám bỗng nhiên tỏa sáng:

"Xin Tả tướng đại nhân hãy chỉ điểm cho một con đường!"

...

Vì vậy ba năm trôi qua, đã từng là tiểu tốt vô danh lột xác trở thành tướng quân chỉ huy ngàn quân, nhưng người khiến cho hắn quan tâm lại vẫn không có tin tức...

Trong toàn bộ quân doanh, nàng và Lê Thư có quan hệ gần gũi nhất. Lúc rảnh rỗi Lê Thư sẽ nói với nàng về những chuyện... vụn vặt đã trải qua, sau đó ngẩng đầu yên lặng nhìn bầu trời, mà nàng chỉ cỏ thể ngược nhìn gò mà cô đơn của hắn, trong lòng lại vô cùng đau đớn.

Tất cả những điều này, nữ tử kia có biết không? Hàn Triều nắm cái cốc căm hận nghĩ, nếu như nàng biết, vì sao không xuất hiện? Vì sao không đến tìm hắn? Vì sao trơ mắt nhìn hắn chịu khổ ở chỗ này?

Có thể, nàng kia sớm đã... Hàn Triều nghĩ đi nghĩ lại, nếu như nàng kia đã... Vậy thì, nàng, nàng có phải vẫn còn cơ hội đúng hay không?

Hàn Triều nghĩ vậy, xoay người, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam nhân nằm trên tháp...

Nam nhân trên tháp lại nhìn chăm chú vào chiếc vòng cổ, ánh mắt tràn đầy sự quyến luyến, có thể nhìn rõ trong mắt tràn đầy sự nhớ nhung không che giấu được.

Mắt của hắn tim của hắn, tất cả đều không thể chứa được người khác rồi...

Trong nháy mắt đó, Hàn Triều giống như đọc hiểu ánh mắt của Lê Thư, ly trà trong tay rơi thẳng trên mặt đất, vỡ nát, giống như lòng của nàng...

"Ta đi cầm chổi quét..."

Hàn Triều vội vàng để lại một câu, chạy trối chết, thậm chí không nghe thấy hạ Cúc nói sau lưng:

"Hàn phó tướng, chút chuyện nhỏ này tiểu đồng làm được."

--- ------ ------ ------ ------

"Ở nhà ngươi được chứ?" Lê Phong mặc một thân nam trang trang nhẹ nhàng cau mày nói:

"... Ngươi là thê chủ đại nhân của ta, ta, ừ, Phong Nhi, có cái gì không tốt?" Nữ tử bên cạnh Ôn Đường có chút chột dạ, làm như không thèm để ý xoắn tay áo nói.

"Nhưng mà... Cảm giác rất kỳ lạ... Tả tướng phủ, ngươi là nhi tử của Tả tướng mà..." Lê Phong mím nhẹ môi, "Ở chỗ này cảm giác rất kỳ lạ... Ừ... Ờ... Ở nói nơi bình dân một chút có lẽ sẽ tự nhiên hơn một chút." Nữ tử đắn đo một chút, gật đầu hạ kết luận, trong lòng nam tử giật mình, sau đo bắt buộc bản thân thả lỏng, "Cõ lẽ mới trở về nên không thích ứng thôi! Trước vẫn ở rất, ừ, bình dân..." Lê Phong nghe vậy nhíu mi, suy nghĩ một chút biệt thự nhà mình, muốn phản bác lại nhịn lại.

"Dù thế nào, về sau làm phiền ngươi." Nữ tử cười.

"Không cần xa lạ như vậy chứ!" Nam tử hơi hơi luống cuống.

"Ừm... Nhưng mà... Ôn Dường à... Ngươi biết mà, ta không nhớ rõ... Mọi thứ bỗng nhiên đến đột ngột ta không quen, cho nên..." Nữ tử nghiêng đầu, dáng vẻ lưỡng lự.

"... Ừ, Ôn Đường đã biết." Ánh sáng trong mắt nam tuwrnhactung ch

ua nhẹ nhàng nhạt xuống. Nếu như người đầu tiên ngươi gặp là hắn, ngươi còn, có thể xa lạ như vậy không?

"Tốt, như vậy ta sẽ quay lại khách điếm lấy một ít đồ vật để mang về phòng! Phòng của ta ở chỗ nào?" Nữ tử có chút xấu hổ, vuốt vuốt tóc, nói sang chuyện khác.

"Người, người không ở cùng phòng với ta sao?" Nam tử giương mắt, lại rũ xuống. Cũng đúng thôi, bản thân đang suy nghĩ gì vậy, lúc chưa mất trí nhớ khi mình tìm cách tiếp còn nghĩ cách tránh né. Lê Phong xoa xoa mũi, không nghĩ rằng bầu không khí còn lúng túng hơn nữa...

"Không sao, thê chủ đại nhân chưa khôi phục trí nhớ, là do ta chưa nghĩa chu đáo." Nam tử cúi đầu, "Ôn Thu, dẫn thê chủ đi phòng dành cho khách nhân."

"Ừm... Ta có thể về phòng trọ thu dọn đồ đạc được không?" Thấy đối phương hình như đã hiểu ý định của nàng, Lê Phong cảm thấy ở chỗ khác cũng không sao, chần chừ mở miệng hỏi.

"Đương, đương nhiên, việc nay không cần hỏi Ôn Đường, thê chủ đại nhân muốn làm gì đều được." Làm sao cần phải xa lạ như vậy. Nam tử không tự chủ lại xoắn ống tay áo, mím môi nói.

"Ừ." Nữ tử gật đầu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -----

"Mặc Khanh, hình như ta... nhìn thấy Lê tiểu thư." Lưu Yên Nhiên kéo ống tay áo của Lưu Mặc Khanh đang mải ôm hài tử.

"Ừm? Hả đâu?" Nữ nhân đang chơi với hài tử bỗng cả kinh, vội vàng nhìn theo hướng tướng công nhà mình chỉ. Chợ đông người, tấng tầng lớp lớp, trong một chốc Lưu Mặc Khanh cũng không biết hắn chỉ ai. Lưu Yên Nhiên có chút nôn nóng, nhìn hình bóng ở phía xa xa kia đang dần lẫn vào trong đám người khiến hắn gần như cũng sắp không nhìn rõ, vội vàng vừa kêu tên Lê Phong vừa kéo tay nữ nhân đuổi theo, đuổi mấy vòng va vào không ít người, khó khăn lắm mới đuổi đến, chưa kịp thở một hơi liền vội vàng túm lấy đối phương, không ngờ nhìn thấy lại là một gương mặt xa lạ: "A! Nhận nhầm người, xin lỗi đã làm phiền." Lưu Yên Nhiên có chút thất vọng, Lưu Mặc Khanh cũng bất đắc dĩ, "Đó rõ ràng là người nam nhân mà!"

"Thế nhưng, rõ ràng mặc nam trang mà..." Nam nhân nhíu mày, kiễng chân nhìn về phía trước, cũng không còn nhìn thấy hình bóng quen thuộc đâu nữa. Nữ tử nhíu mày, khuôn mặt bỗng nhiên lạnh lại, "Nam nhân cũng có thể nhìn ra là nàng, có phải vẫn còn có ý định với nàng không hả!" Đầy mùi dấm chua, Lưu Yên Nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng không sợ, gắt giọng: "Oan gia! Hài tử cũng đã sinh cho ngươi rồi ngươi còn suy nghĩ vớ vẩn gì thế?" Thấy nam nhân bĩu môi bày ra dáng vẻ chim nhỏ nép người (vẻ yếu đuối), Lưu Mặc Khanh không nhịn được bật cười, lại cảm thấy không nên thất lễ vào lúc này, vội vàng cúi đầu trêu đùa tiểu hài nhi trong lòng, "Được rồi, đi phủ Tướng quân thôi! Kháng chỉ ngay trước điện... Chỉ phạt một trăm quân côn và bổng lộc hai năm thật đúng là nhẹ, nam nhân này!"

"Bằng không ngươi muốn hắn làm thế nào? Gả cho cái gì nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương sao?" Nam nhân trách mắng, "Người khác không hiểu rõ chúng ta còn không hiểu hay sao? Lê tiểu thư sao có thể là người phụ tình? Ta thấy hơn phân nữa là Ôn Đường đã dùng mưu mô gì đó!"

"Mà thôi..." Lưu Mặc Khanh thở dài, "Đã mất tích ba năm, nếu thật sự là do Ôn Đường mang đi thì cũng yên tâm... Trước tiên đi thăm Lê Thư đi! Bị thương cũng không nhẹ!"

...

Mà ở con phố nào đó, nữ tử mặc nam trang kinh ngạc quay đầu, kỳ lạ, tại sao nàng lại cảm thấy có người đang gọi mình nhỉ?

--- ------ ------ ------ ----

"Lê Thư này, thật sự không có chuyện gì sao?" Mặc dù đối phương nhiều lần khẳng định, Lưu Yên Nhiên vẫn không nhịn được hỏi lần nữa, khuôn mặt trắng bệch cũng không giống như là không có chuyện gì.

"Thực sự không sao, chỉ đau chút thôi, thân thể ta vốn khoe mạnh, lại tập võ, không có phát sốt hay làm sao." Lê Thư vẫn nằm lì ở trên giường, an ủi đối phương, lực chú ý vẫn không nhịn được tập trung vào tiểu nữ hài đang nằm trên giường vui chơi, cười dài một tiếng, "Thật đáng yêu... Tín Nhi, có ăn đường không?"

"Có!" Tiểu nữ hài nhi cười gật đầu, một vẻ hồn nhiên ngây thơ.

"Nam nhân các ngươi chính là quá nuông chiều hài tử, nữ nhân ăn nhiều đường như vậy làm gì?" Lưu Mặc Khanh ngồi một bên khó chịu, Lưu Yên Nhiên nghe vậy bĩu môi một cái, cười nói, "Đừng để ý đến nàng! Hài tử mới một hai tuổi mà suốt ngày nử nhân nữ nhân! Chỉ là một nữ oa (cách gọi của đứa trẻ con là con gái) mà thôi! Lê Thư cười khẽ, lại móc ra một hạt thông đường lén đưa cho nữ hài, "Ăn ít một chút cũng tốt, nghe nói ăn nhiều sẽ hỏng răng!"

"Hả? Thực không?" Đây là lần đầu tiên Lưu Yên Nhiên nghe như vậy.

"Ừ, người nghèo chúng ta ăn ít đường thì không biết. Trước kia Hạ Cúc là một tiểu thiếu gia, hắn nói vậy." Lê Thư trả lời, nhìn hài tử bên cạnh, không kìm được lại nở nụ cười, sau lại cúi mắt tự trách bản thân, "Đáng tiếc, ta làm phu thê với nàng lâu như vậy... Cũng không sinh cho nàng được hài tử nào..."

"Nếu như ngươi thích, hãy nhận là nghĩa phụ của hài tử này!" Lưu Yên Nhiên xoa đầu hải tử, cười.

"..." Nam nhân trên giường rụt người một cái, "Nhưng mà... Ta, chỉ muốn hài tử của nàng thôi..."

"Nàng, sẽ về nhà sao? Bao giờ trở về..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.